Chương 1470: Quà Chia Tay
Sau khi trở lại từ giấc mơ của Bông Hoa Gió, Sunny không ngập ngừng quá lâu trước khi hoàn thành công việc nghiệt ngã của mình. Mỗi phút mà cậu lãng phí là thêm một phút mà cô phải đau khổ chống lại sự lan tỏa không thể tránh được của Hắc Hóa...
Và vậy nên, với một trái tim nặng nề, cậu ra đòn trí mạng với vị Thánh xinh đẹp, nhanh gọn và nhân từ nhất có thể. Rồi, Sunny dùng ngọn lửa thần thánh của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn để thiêu đốt cơ thể cô và lùi lại, nhìn ngọn lửa truyền ra khung giường gỗ và nuốt chửng màn che lụa kia.
Những lồng đen lơ lửng mà đã thắp sáng căn phòng tiêu tan thành cơn mưa tia sáng trắng, khiến căn phòng chìm trong hắc ám. Đứng ở biên giới giữa hắc ám và ánh sáng dữ dội từ giàn thiêu, Sunny thở dài và ngồi xuống sàn đá.
Cậu im lặng quan sát ngọn lửa nhảy múa, biểu hiện ảm đạm.
Đó là khi Ma Pháp cuối cùng cũng thì thầm vào tai cậu:
[Bạn đã giết một nhân loại Vượt Giới Hạn, Bông Hoa Gió của Biển Chạng Vạng.]
[Bóng của bạn trở nên mạnh mẽ hơn.]
Nó ngừng một giây, rồi nói thêm:
[...Bạn đã nhận được một Ký Ức.]
Sunny nhìn xuống, thậm chí không phản ứng với thông báo cuối cùng kia.
‘A...’
Cậu đã không quen biết Bông Hoa Gió lâu. Thật ra thì, họ đã chỉ nói chuyện với nhau hai lần mà thôi. Vậy mà, một sự buồn bã sâu lắng và nặng nề đang đè lên tim cậu.
Chẳng phải định mệnh của cô là quá đắng chát, không công bằng, và buồn hay sao? Là tàn tích cuối cùng của một thế giới đã bị phá hủy, và sống lâu hơn mọi thứ mà cô từng biết hay từng yêu thương...
Cậu ghét nó.
Nhưng cùng lúc, có lẽ với cô, cái chết là một sự an ủi.
Nhắm mắt lại, Sunny cảm giác nhiệt độ của ngọn lửa hừng hực kia và ngồi bất động một lúc.
Cuối cùng, cậu thì thầm:
“Ác mộng của cô kết thúc rồi.”
Kết thúc rồi.
Nhưng mà cùng lúc, cũng chưa phải.
Ác Mộng này sẽ không kết thúc đến khi Sunny hoàn thành lời hứa của mình và chấm dứt nó.
Trong lúc gương mặt Sunny nhăn nhó, vặn vẹo âm u, cậu nghiến răng và chìm vào Hồn Hải.
Ở đó, có năm mặt trời đen treo trên một vùng nước tĩnh lặng, cũng như mọi khi. Quân đoàn những cái bóng yên lặng đứng bất động trong hắc ám, cũng như mọi khi. Biển không ánh sáng trong linh hồn cậu im lặng và bình yên, cũng như mọi khi.
Sunny chần chừ một giây, rồi đi dọc theo hàng những cái bóng không nhúc nhích. Qua hình thể to đùng của Vua Ngọn Núi, qua cái bóng vô dạng của con non của Chim Ăn Cướp đáng kinh tởm kia, qua hình dạng khổng lồ của Titan Ngã Goliath...
Và nhiều nhiều thứ khác nữa, cả Sinh Vật Ác Mộng lẫn nhân loại.
Cuối cùng, cậu ngừng lại gần một cái bóng của một người đàn ông cao ráo, trông khí thế và sắc bén, người mà mặc một bộ áo choàng cổ đại mà có vẻ vừa đơn giản vừa cao quý.
Ông ta là Daeron của Biển Chạng Vạng, Vua Rắn.
Cái bóng của Bông Hoa Gió đứng gần ông, xinh đẹp như cô trong mơ vậy, nhưng giờ thì không nhúc nhích và không sinh lực...cũng như mọi cái bóng khác ở đây. Cha và con gái đã đoàn tụ trong nơi hắc ám yên bình của linh hồn Sunny.
Sunny nghĩ rằng nhìn thấy họ sẽ khiến trái tim cậu êm dịu một chút, có lẽ vậy. Nhưng mà không. Cậu vẫn cảm thấy đắng chát và chán chường.
Không muốn nhìn nữa, cậu quay đi và nghiến răng.
“Nguyền rủa. Nguyền rủa cả mà...”
Nguyền rủa đám daemon và đám thần, nguyền rủa trận chiến tranh chết tiệt của chúng, và nguyền rủa Ma Pháp Ác Mộng mà đã cắn nuốt những cõi còn sót lại sau trận chiến đó.
Nguyền rủa Weaver, Ác Ma Định Mệnh, Con Đầu Lòng của Không Rõ.
Lắc đầu, cậu hít vài hơi, rồi triệu hồi kí tự.
Có một chuỗi mới ở cuối danh sách Ký Ức của cậu. Tập trung, Sunny đọc miêu tả của nó:
Ký Ức: [Bông Hoa Giấc Mơ].
Cấp Bậc Ký Ức: Vượt Giới Hạn.
Đẳng Cấp Ký Ức: I.
Cậu ngừng lại một chút, rồi triệu hồi món Ký Ức xuống. Nhanh chóng, một bông hoa lam xinh đẹp xuất hiện trong hắc ám phía trước cậu, những cánh hoa của nó vẫn còn vẫn còn bám sương. Đó y hệt như lúc cô ấy tặng cậu trong giấc mơ.
Sunny thở dài.
Vậy là...món quà mà Bông Hoa Gió đưa cho cậu không chỉ là một vật tưởng niệm. Cậu đáng lẽ nên biết.
Cảm giác một cơn đau điếng trong tim, cậu quay trở lại kí tự và đọc:
Mô tả Ký Ức: [Giấc mơ và hi vọng của Bông Hoa Gió của Biển Chạng Vạng được chứa đựng bên trong bông hoa này. Đó là món quà chia tay cô dành cho kẻ giết mình, Lạc khỏi Ánh Sáng.]
Pháp Thuật Ký Ức: [Lời Hứa Đã Trao].
Mô tả Pháp Thuật: [Nghiền nát những hi vọng của tôi, nghiền nát những giấc mơ của tôi. Nghiền nát những ác mộng của tôi.]
Miêu tả là ngắn gọn, nhưng mà thấm thía, và vô nghĩa.
Sunny nhìn chăm chú những kí tự một lúc lâu, gương mặt bất động. Rồi, cậu hủy chúng đi và nhìn bông hoa lam xinh đẹp lơ lửng trong hắc ám yên lặng trước mặt cậu.
Cậu không hề biết công dụng của món Ký Ức này, cũng không biết Bông Hoa Gió làm cách nào để đảm bảo Ma Pháp sẽ đưa nó cho cậu.
Nhưng nếu có một thứ cậu biết, thì đó là món quà này là chứa đựng nguyện vọng cuối cùng của cô.
Nó chứa đựng khát vọng quý giá nhất, sâu sắc nhất của cô.
Thở dài, Sunny đến phía trước, cầm lấy hoa sen kia...
Và nghiền ép nó.
Những cánh hoa lam tiêu tan thành ánh sáng chói mắt, thắp sáng vùng hắc ám bao la trong linh hồn cậu. Ánh sáng thuần khiết phản chiếu trên nước đọng...chìm trong nó...
Sunny đột nhiên cảm thấy có gì đó sai.
‘Cái gì...’
Trước khi cậu có thể hoàn tất ý nghĩ đí, Ma Pháp đột nhiên thì thầm vào tai cậu, giọng nói của nó xảo quyệt và yên ắng:
[Ký Ức của bạn đã bị phá hủy.]
[...Bóng của bạn trở nên mạnh mẽ hơn.]
Và rồi, cậu cảm thấy một cơn lũ mảnh bóng tiến vào linh hồn mình, chứa đựng đủ số để cậu đắm mình trong đó.
Mắt cậu mở to.
‘Đợi đã, đợi đã...’
Bị mất thăng bằng bởi đống mảnh hồn đột ngột thêm vào, cậu thậm chí không thể triệu hồi kí tự. Toàn bộ cậu biết là có nhiều hơn lượng mảnh bóng đang tràn vào linh hồn cậu mà một nhân loại Vượt Giới Hạn có thể mang đến. Thậm chí là nhiều hơn cả trường hợp nếu cậu là người Thức Tỉnh bình thường mà có thể nhận mảnh hồn.
Đa số mảnh hồn dù sao cũng bị mất khi một người Thức Tỉnh giết một người Thức Tỉnh khác. Mặc dù người giết họ nhận được một phần không nhỏ, đa số vẫn sẽ bị lãng phí.
Nhưng không phải bây giờ...
Như thể toàn bộ linh hồn của Bông Hoa Gió đã được chứa đứng bên trong bông hoa lam, và giờ đang được dùng để trực tiếp tăng cường linh hồn cậu.
‘Đợi đã! Ở tốc độ này...’
Sunny vội vàng ra khỏi Hồn Hải và mở mắt, nhìn chăm chú giàn thiêu hừng hực trước mặt. Đám lửa vẫn đang cháy, cơ thể của vị Thánh xinh đẹp đã bị biến thành tro.
Hít vài hơi hoảng hốt, Sunny nhảy đi.
Đó là khi cậu cảm thấy nó...
Cảm giác quen thuộc lúc linh hồn run rẩy trong cơn đau quằn quại.
Cùng lúc, Ma Pháp lại thì thầm:
[Bóng của bạn tràn đầy sức mạnh.]
[Bóng của bạn đang thành hình...]
Sunny phát ra tiếng rên rỉ đè nén và ngã xuống đầu gối.
Sâu bên trong hắc ám của linh hồn, một Bóng Tâm mới đang được sinh ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương