Chương 1474: Hồi Kết

“Cái quái gì vậy?”

Đột nhiên căng thẳng, Sunny dời mắt khỏi Vũ Công Yên Ắng và vươn tay ra, sẵn sàng triệu hồi Tội Lỗi An Ủi.

Ý nghĩ đầu tiên của cậu là dùng Bước Bóng Tối vào trong căn phòng bên dưới tòa tháp. Tòa tháp đang rung chuyển, và Cassie đang ở đó, trái tim của pháp thuật của Aletheia. Cassie cũng khá là bí ẩn dạo gần đây...khó đoán...

Tuy nhiên, một giây sau đó, cậu lắc đầu thấy hơi xấu hổ. Tại sao cậu lại nghi ngờ cô gái mù? Thậm chí đó còn là phản ứng đầu tiên của cậu.

Thay vì vậy, Sunny tập trung vào những cái bóng và nhìn kĩ hơn bên ngoài. Thứ cậu thấy khiến biểu hiện cậu tối lại.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Jet đã thức giấc và giờ đang nhìn cậu, lông mày nhíu chặt lại. Effie suýt chút nữa mất thăng bằng khi tòa tháp rung chuyển, và giờ đang ôm lấy bụng mình, cảnh giác. Nephis đã nhảy xuống từ nơi mà cô đang thẻo thêm thịt quái vật từ xác Bạo Chúa Vĩ Đại, những tia sáng trắng thắp lên trong ánh mắt xám ấn tượng của cô.

Sunny chần chừ một giây.

Bên ngoài tòa tháp...những hàng cây thông cổ đại đang rung lắc. Có nghĩa là không chỉ Tháp Aletheia đang run rẩy. Mà là cả hòn đảo.

‘Chết tiệt thật.’

Sunny phát hiện Cassie đang xuất hiện từ cầu thang của căn phòng ẩn giấu kia và trả lời:

“Tôi không chắc. Nhưng...tôi nghĩ có gì đó đã xảy ra ở bến thuyền.”

Ngoài vòng tròn những tảng đá đen chết người kia, chỉ còn một nơi Aletheia đã xây dựng mà họ chưa đến – bến cảng, thứ mà bây giờ đã mọc đầy dây leo và bị biến thành tổ của một Sinh Vật Ác Mộng đặc biệt đáng sợ.

Kiến trúc cổ đại đó không nằm trong kế hoạch mà Sunny và Cassie đã làm ra, vì họ không cần gì ở đó cả. Sự thật thì, cảng không có liên quan gì đến vòng lặp thời gian, những pháp thuật bảo vệ tòa tháp, hay đường đến tự do của họ cả.

Nhưng mà nó giữ vai trò quan trọng. Đó là nơi chứa cơ cấu mà khiến Đảo Aletheia lơ lửng trên không trung.

Nên, trừ khi Sunny muốn thả cả hòn đảo rơi vào lốc xoáy kia, thì không cần phải chiến đấu với chủ nhận hiện tại của bến cảng và tiến vào đó.

Nhưng mà cậu chưa từng nghĩ rằng cơ cấu kia có thể bị tổn thương trong trận chiến diệt vong giữa những tù nhân của hòn đảo. Nó đã lành lặn qua vô số thế kỷ và chưa từng bị tổn hại trong bất cứ vòng nào trước đó. Thứ sức mạnh phi thường gì mà một sinh vật phải có thì mới vượt qua được những phòng ngự không thể xâm phạm của pháp thuật cổ đại đó? ...Một thứ kinh dị cụ thể tiến vào trong tâm trí cậu.

‘Quái Thú Cắn Nuốt...chắc chắn phải là cô ta.’

Trong vài giây, Sunny tràn đầy nỗi kinh hoàng lạnh lẽo.

Tuy nhiên, khi nhận ra hòn đảo đang không rơi xuống vực thẳm hắc ám, cậu bình tĩnh lại một chút.

“Tôi...tôi không nghĩ tổn thấy gây ra đối với cơ cấu giúp đảo lơ lửng là nghiêm trọng. Có lẽ chỉ bị chạm đến chút mà thôi.”

Ngay lúc đó, hòn đảo lại rung chuyển. Lần này, cơn chấn động là không mạnh mẽ bằng, nhưng mà họ vẫn cảm giác được nó.

Biểu hiện của Neph trở nên nghiêm trọng.

“Dù vậy...đó không phải tin tốt đối với chúng ta.”

Hòn đảo vẫn chưa rơi, nhưng mà ai có thể nói trong tương lai nó sẽ không rơi?

Sunny thở dài.

“Ừ. Chúng ta có lẽ nên đẩy nhanh kế hoạch.”

Những thành viên tổ đội liếc nhìn lẫn nhau.

Ý nghĩ của lời nói đó là đơn giản. Sunny đang nói với họ là trận chiến không thể tránh được với Tai Ương, thứ mà họ đã e ngại và chuẩn bị cho trong thời gian yên bình ngắn ngủi này, là đã đến gần.

Cassie thở dài.

“Mình cảm giác chúng ta ít nhất còn vài ngày nữa. Ở trên đảo lau hơn vậy...có lẽ sẽ nguy hiểm.”

Sunny gật đầu.

“Vậy chúng ta sẽ hành động trong hai ngày. Vì tốt hay xấu gì cũng được.”

Cậu đã nói với đồng đội mình mọi thứ cậu biết về hai vị Thánh Ô Uế. Họ đã thảo luận tất cả những chiến lược khả thi. Bây giờ, họ chỉ còn phải chuẩn bị tinh thần và tiến vào sương mù một lần cuối.

Jet thở dài và đi về phía Hòm Hám Của.

“Vậy thì tôi nên ngừng để dành đống trái cây này thôi.”

Cô nói đúng. Trước đó, họ đã nghĩ rằng sẽ ở lại trong tòa tháp lâu nhất có thể. Nhưng giờ thì, thời gian mà họ có thể ở lại đây rõ ràng là có giới hạn. Cô vẫn còn dư vài quả trái cây, nên hấp thụ tối đa tinh túy để chuẩn bị cho trận chiến là quan trọng hơn kéo dài thời gian.

Nhanh chóng, mọi người bắt đầu bận rộn với những chuẩn bị cuối cùng của bản thân. Trong lúc đó, Sunny tiếp tục quan sát bên ngoài.

Hòn đảo rung lắc thêm vài lần nữa trong hai ngày kế đến. Sương mù cũng trở nên rất thưa, cho phép cậu nhìn xa và rộng hơn.

Và thứ Sunny thấy...

Là thật sự đáng kinh ngạc.

Giờ khi Đảo Aletheia gần như đã mất đi tấm màn che sương mù, nó trông như một bãi chiến trường tan hoang.

Khu rừng thông cổ đại gần như hoàn toàn biến mất. Những thân cây đã bị phá tan hoặc là đổ ngã, trải như thảm trên mặt đất. Đây đó, có những cái xác to lớn, xung quanh chúng là những vũng máu bao la. Vài thứ bị xé rách ghê gớm và bị ăn hết một nửa, những thứ khác thì còn nguyên vẹn đến ghê rợn.

Vài điểm địa hình mà cậu nhớ được hoặc đã bị xóa hoặc biến dạng và khó có thể nhận ra được nữa. Cách đó không quá xa, một cái cánh gãy duy nhất của con Bướm Rỗng nằm trên mặt đất, phần còn lại của con Quái Vật Vĩ Đại không thấy đâu cả.

Có vẻ như cậu đã đánh giá thấp cơn phẫn nộ dã tính của đám Sinh Vật Ác Mộng bị cầm tù trên đảo. Đến hiện tại, chỉ còn có vài con còn sót lại – những kẻ đáng sợ và hùng mạnh nhất.

Sunny cũng nhìn thấy vài cảnh tượng ớn lạnh. Cảnh tồi tệ nhất là xảy ra ở bình minh ngày thứ hai, khi mà hình dạng cao to khủng khiếp của Quái Thú Cắn Nuốt xuất hiện từ xa.

Nữ khổng lồ hoang dại đang di chuyển chậm chạp. Nhưng rồi, cô ta đột nhiên đông cứng và ngước lên.

Vô số xúc tu buông xuống từ bầy trời đầy mây, tấn công cô như cơn thủy triều. Mỗi cái xúc tu đều dài vài trăm mét và mạnh mẽ phi thường – đủ để khiến Sunny run rẩy khắp người.

Quái Thú Cắn Nuốt quạt đi vài cái xúc tu, nhưng vài cái nữa quấn quanh hai tay, eo, và cổ cô, vừa bóp nghẹt Thánh Ô Uế vừa cố nhấc cô khỏi mặt đất. Sunny thậm chí đã cảm nhận được một tia hi vọng là cô ta sẽ bị thứ kinh dị đáng sợ của bầu trời, Kẻ Thu Hoạch, giết chết.

Một tiếng gầm rú điên cuồng chấn động thế giới.

Nhếch mép cười điên rồ, nữ thợ săn hoang dại cắn vào một xúc tu đó, rồi gồng cơ bắp và nắm những cái bám vào tay mình. Cong eo, cô gầm lên...và kéo sinh vật đang ẩn nấp trong tầng may xuống. Mặt đất dưới chân cô bùng nổ, biến thành một hố sâu.

Trong lúc Sunny quan sát trong cơn sốc, một sinh vật kinh tởm rơi xuống từ bầu trời, bị bạo lực kéo xuống. Nó không như bất cứ thứ gì cậu từng thấy...một đống thịt run giật mà trông như mái buồm rách rưới từ xa, hay một ngôi sao hắc ám mà tỏa ra những xúc tu thịt thay vì tia ánh sáng.

Hàng chục xúc tu nữa bắn về phía Quái Thú Cắn Nuốt, nhưng mà trước khi chúng có thể bắt lấy cô ta, nữ khổng lồ đột nhiên cúi mình, rồi nhảy lên.

Bay lên không trung hàng trăm mét, cô dùng ngón tay xé và Kẻ Thu Hoạch, rồi rơi xuống với nó vẫn còn trong tay.

Không lâu sau đó, thứ kinh dị của bầu trời đã hoàn toàn tan nát, những xúc tu bị xé rách và nuốt chửng, cơ thể kinh tởm bị hư hại không còn nhận ra được nữa.

Thánh Ô Uế đã nhận nhiều vết thương khủng khiếp...nhưng mà kẻ địch cô ta thì hoàn toàn bị tiêu diệt.

Không đến chục phút sau đó, Kẻ Thu Hoạch đã không còn nữa.

...Ẩn nấp bên trong tòa tháp, Sunny run rẩy. Tim cậu cảm thấy nặng nề.

Khẽ thở dài cậu nhắm mắt và thì thầm:

“Thứ đó...không hề có vẻ đói chút nào cả.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện