Chương 1475: Hai Thánh Ô Uế

Đến cuối ngày, Đảo Aletheia đã trở nên yên lặng. Nó đôi lúc vẫn còn rung lắc, những cơn chấn động mạnh hơn theo thời gian...có nghĩa là pháp thuật giữ hòn đảo lơ lửng đang dần tan vỡ.

Nhưng mà bề mặt của nó thì đã trở nên yên bình đến kì lạ.

Sunny khá chắc là, ngoài những Sinh Vật Ác Mộng bất động trên cây cầu đá, thì chỉ còn lại hai sinh vật trên cả hòn đảo này – Quái Thú Cắn Nuốt và Tàn Sát Bất Tử.

Kẻ trước đang lôi thôi ăn những xác của đám quỷ đáng sợ trong khu rừng bị tàn phá. Những vết thương sâu phủ đầy cơ thể cao to của cô, nhưng mà nữ khổng lồ hoang dại vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi Khiếm Khuyết của cô.

Kẻ sau thì vừa mới thoát khỏi vòng đá đen, phá nát gần hết chúng trong lúc làm vậy. Bất cứ thứ kinh dị gì sống trong vòng tròn bây giờ đã chết, còn Tàn Sát Bất Tử...ít nhất thì cô ta có vẻ đang thiếu tinh túy.

Sunny không thể nhìn ra nhiều từ việc quan sát trên đỉnh tháp, và cậu thậm chí còn không dám nhìn trực tiếp về những Thánh Ô Uế kia, sợ rằng chúng sẽ có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu. Nhưng mà cậu có thể nhìn ra chiến đấu với sinh vật cầm tù bên trong những tảng đá đen kia đã khiến âm hồn sương mù hao tổn rất nhiều.

Tàn Sát Bất Tử có Khiếm Khuyết tàn nhẫn hơn là nữ khổng lồ hoang dại. Tinh túy của cô không chỉ liên tục bị rút cạn, mà cô còn phải dùng đến nó trong lúc chiến đấu với những đối thủ hùng mạnh. Kết quả là, cả sự tồn tại của cô là một thế thăng bằng gian nan.

Và hiện tại, âm hồn sương mù đang mất thăng bằng đó.

Sunny nhìn cô rình mò trên đảo, tìm kiếm những nạn nhân mới. Cô thậm chí còn đến gần tòa tháp và dùng chút thời gian quan sát đám Sinh Vật Ác Mộng trên cầu. Nhưng mà đến cuối cùng, Tàn Sát Bất Tử lùi lại và biến mất vào sương mù.

‘Cô ta đang hết thời gian.’

Sunny cảm thấy một tia hi vọng thắp lên trong tim mình. Khi bình minh đến, tổ đội sẽ rời khỏi tháp và đối mặt với hai Thánh Ô Uế trong một trận chiến. Kẻ địch họ càng yếu, thì cơ hội sống sót của họ càng cao.

Dù vậy...cậu vẫn không tự tin. Nếu có gì, thì Sunny cảm thấy họ đang đi đến cái chết của bản thân.

‘Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ lại kế hoạch kia và cố lén lút thoát khỏi.’

Vẫn còn chút thời gian. Cậu sẽ cố nói chút lý lẽ vào Nephis vào buổi sáng.

Sunny tiếp tục quan sát hòn đảo đến tận bình mình, lo sợ ngày kế tiếp.

Cậu...có thể tưởng tượng giết một trong hai Thánh Ô Uế đó. Với cậu và Nephis hợp sức, cả hai đều là Khủng Bố, với Phân Loại chết chóc của Jet, Cassie và Effie hỗ trợ từ đằng sau, Thánh và Quỷ giữ vị trí tiên phong, và Ác Mộng ảnh hưởng kẻ địch với những năng lực tà ác của nó, họ có cơ hội.

Quan trọng nhất, cậu sở hữu một lợi thế quý giá nhất – kiến thức chi tiết về khả năng của hai Tai Ương và kinh nghiệm tự mình chiến đấu với chúng.

Nhưng mà, Sunny không thể tưởng tượng sống sót một trận chiến chống lại cả hai con ác quỷ kinh khủng kia cùng lúc, cho dù chúng có mệt mỏi và bị thương nặng nề đến mấy.

...Khi bình minh vừa xuất hiện, khi cậu đang tự hỏi liệu có cách nào để tách chúng ra một thời gian đủ dài, thì đột nhiên có chuyển động bên trong khu rừng tan vỡ.

Sunny bị kéo khỏi dòng suy nghĩ nặng nề và nhìn về phía xa thông qua một cái bóng của mình.

‘Cô ta làm gì...’

Ở ngoài kia, Quái Thú Cắn Nuốt đột nhiên đông cứng và thả cái xác Sinh Vật Ác Mộng mà cô ta đang nhai. Cái xác ghê gớm kia rơi xuống, khiến một đám mây bụi và mảnh gỗ vụn bay lên không.

Với máu chảy thành dòng xuống từ gương mặt mình, nữ khổng lồ lạnh lùng nhìn xuống.

Chỉ khi đó thì Sunny mới phát hiện có một bóng dáng khác đang đứng cách cô ta một đoạn, kẻ này nhỏ hơn nhiều. Tàn Sát Bất Tử đang bị che đi bởi sương mù, nhưng mà giờ khi nó đã thưa hơn rất nhiều, dễ dàng hơn để phát hiện âm hồn kia.

Mà cô ta cũng không có ẩn nấp gì. Trái lại, như thể cô ta muốn bị phát hiện.

Tàn Sát Bất Tử trông không ổn lắm. Hình dạng khó nắm bắt của cô ta thậm chí càng kém vật chất hơn thông thường, như thể muốn tiêu tan thành một luồng sương mù vậy.

Hai Thánh Ô Uế nhìn nhau chăm chú trong sự im lặng một lúc Sunny không biết liệu chúng có thể giao tiếp với nhau, hay có cần phải làm vậy. Từ những gì cậu biết, có một sự thấu hiểu không nói thành lời giữa những sinh vật khủng khiếp này.

Cuối cùng, Quái Thú Cắn Nuốt nhếch mép độc ác, để lồ hàm răng đẫm máu.

‘Chúng...chúng định...’

Mắt cậu hơi mở to.

Cùng lúc, cây đao ma quái xuất hiện trong tay Tàn Sát Bất Tử, và cô di chuyển về trước.

Có vẻ như giữa đám Ô Uế là không có sự trung thành gì hết.

Trận chiến chống lại những tù nhân của Đảo Aletheia chắc đã như một bữa tiệc đối với Tàn Sát Bất Tử...nhưng mà những thứ khủng khiếp kia là không yếu. Thật ra, đa số chúng đã siêu việt âm hồn sương mù cả về Lớp lẫn Cấp Bậc. Nên, cô ta đã phải thiêu đốt nhiều tinh túy hơn lượng mà nhận được từ việc giết chúng.

Đó là tại sao cô ta cần hấp thụ thêm. Và sinh vật duy nhất cô ta có thể giết, đến lúc này, là một Thánh Ô Uế khác. Quái Thú Cắn Nuốt.

Hai Tai Ương sẽ chiến đấu với nhau, và, như thể đáp lại cơn thịnh nộ của chúng, cả hòn đảo rung chuyển. Lần này, cơn chấn động là đủ bạo lực để khiến Sunny ngã xuống sàn đá.

‘Đây là cơ hội của chúng ta!’

Những thành viên khác của tổ đội đang kiểm tra trang bị, gần sẵn sàng để rời khỏi tháp. Tuy nhiên, Sunny nhìn thấy một cơ hội, nên họ quay sang phía họ và hét lên:

“Chúng ta cần đi, ngay!”

Sẽ mất chút thời gian để đến được nơi Tàn Sát Bất Tử và Quái Thú Cắn Nuốt đang chiến đấu. Đến lúc đó, một trong hai Tai Ương có lẽ đã chết...và sẽ không có khoảnh khác nào tốt hơn để tấn công kẻ còn lại hơn là ngay sau khi trận chiến giữa chúng vừa kết thúc.

Ít nhất là trừ khi họ muốn mạo hiểm ở lại trên đảo đến khi nó sụp đổ vào lốc xoáy bên dưới.

Những thành viên của tổ đội nhìn Sunny, và ngay lập tức hành đồng. Vài giây sau đó, họ đã đi qua cổng của Tháp Aletheia.

Ở ngoài xa kia, hai Thánh Ô Uế đã va chạm. Quái Thú Cắn Nuốt to lớn lung linh, rồi đột nhiên biến mất. Thay vì nữ khổng lồ đáng sợ, một người phụ nữ trông dã man đã xuất hiện giữa những cây cối ngã xuống, làn da đầy bụi đất và máu...cô ta chắc là đã nhận ra kích thước của bản thân sẽ chỉ là bất lợi khi chiến đấu với âm hồn sương mù, vậy nên đã biến trở lại hình dạng tương tự một nhân loại.

Nhưng mà hình dạng nhân loại của cô sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc, tốc độ bùng nổ, và lực lượng hung tợn. Thậm chí Tàn Sát Bất Tử cũng có vẻ run rẩy khi đứng trước cơn thịnh nộ nguyên thủy của Quái Thú Cắn Nuốt.

Tuy nhiên, chị em sinh đôi độc ác của Effie không có biện pháp tấn công những thứ không vật chất. Dù vậy, cô ta vẫn thừa khả năng né tránh những đòn tấn công của âm hồn...và ở trong dạng bóng ma kia là tiêu tốn tinh túy của Tàn Sát Bất Tử.

Đến cuối cùng, âm hồn sương mù không có lựa chọn mà phải từ bỏ dạng ma quái kia và đối mặt em gái mình trong dạng sinh vật có da thịt, có xương cốt.

Đó là thứ cuối cùng Sunny nhìn thấy trước khi ra lệnh cho cái bóng của mình rời khỏi vị trí quan sát trên tầng cao nhất của tháp và chạy đuổi kịp tổ đội. Cậu không thể cho phép bản thân để lại một kẻ giúp đỡ của mình – trong trận chiến sắp đến, cậu sẽ cần mỗi một giọt năng lực có thể vắt ra.

“Mọi người biết phải làm gì!”

Trong lúc tổ đội leo xuống những bậc thang hẹp, Sunny nhảy lên yên của Ác Mộng, ra lệnh cho những cái bóng của mình cường hóa con hắc mã, và tự mình lao về trước. Trong một giây, cảm giác như họ đang ngã...nhưng rồi, chiến mã của cậu tiếp đất ở dưới vách đá, rẽ gắt, và tránh né cây cầu đá bằng cách phóng qua hào kia.

Đặt chân ở phía bên kia của hào nước rộng, Ác Mộng bay về phía nơi hai Thánh Ô Uế đang chiến đấu.

Gió huýt lên bên tai Sunny.

Và rồi, ngay khi cậu chuẩn bị đến gần nơi chiến đấu đáng sợ kia...

Hòn đảo rung lắc lần nữa, và một tiếng thét khủng khiếp tấn công tai cậu.

Lao ra khỏi sương mù, Sunny ra lệnh cho Ác Mộng ngừng lại và nhìn về trước với ánh mắt trợn to, gương mặt cậu trở nên trắng như tờ giấy.

Ngoài kia, vây quanh bởi những dấu hiệu hủy hoại khủng bố...

Một người nữ cao, hoang dại đang nằm trên mặt đất, gương mặt dính đầy máu. Cả cơ thể cô run rẩy. Sunny cho rằng Quái Thú Cắn Nuốt đang sợ hãi, nhưng rồi, cậu nghe thấy âm thanh ghê rợn, kì lạ.

...Cô ta đang cười.

Một tiếng cười rùng rợn, điên cuồng thoát ra từ giữa hàm răng đẫm máu, đầy vẻ vui sướng độc ác.

Nó chỉ khẽ đi khi Tàn Sát Bất Tử, kẻ đang đứng trên người phụ nữ hoang dã kia với biểu hiện lạnh lùng trên gương mặt xinh đẹp đáng sợ, tàn nhẫn đâm cây đao ma quái của cô và ngực em gái mình.

Quái Thú Cắn Nuốt. Sứ Giả của Cửa Sông, một trong sáu nhà vô địch Ô Uế của Bờ Vực...cứ vậy mà chết đi, bị chém giết để thỏa mãn cơn đói của một Tai Ương khác.

‘...Bây giờ chỉ còn là Năm Tai Ương thôi ha.’

Trong một giây, Sunny đông cứng tại chỗ, không thể tin nổi vận may của mình.

Rồi, Tàn Sát Bất Tử rút đao lại, hơi quay đầu...

Và nhìn thẳng về phía cậu.

Có sự chấm dứt không thể tránh được trong ánh mắt xanh, không cảm xúc, phi nhân loại của cô ta.

Cậu đột nhiên rất, rất lạnh. Kí ức về cái chết khủng khiếp đầu tiên trên Đảo Aletheia hiện lên lại trong tâm trí cậu, khiến Sunny rùng mình ghê gớm.

‘Lần này không được đâu, con khốn.’

Chật vật chống lại sự kinh hoảng đến từ bản năng, cậu đón gặp ánh mắt ớn lạnh của Tàn Sát Bất Tử...

Và mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện