Chương 1477: Tàn Sát Bất Tử
Sunny biết Tàn Sát Bất Tử đáng sợ hơn gần như bất kỳ ai...thậm chí có lẽ cậu là người biết rõ nhất. Vậy mà, ngay cả cậu cũng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng âm hồn sương mù đáng sợ kia đang tàn sát những cựu tù nhân của cây cầu đá.
Mỗi kẻ trong số đó đều là đối thủ mà Sunny không muốn gặp. Vài con, cậu có cơ hội tốt để đánh bại, nhưng vài con khác là những tồn tại hoàn toàn chết chóc đối với một Bậc Thầy – kể cả với một Khủng Bố Vượt Bậc như cậu.
Nhưng dù vậy, toàn bộ chúng đã bị Thánh Ô Uế kia tàn nhẫn và bài bản chém giết. Như thể không có sức mạnh thể chất, giáp không thể xuyên phá, và năng lực báng bổ nào có thể khiến cô ta chậm lại cả. Lưỡi đao ma quái khiêu vũ trong sương mù, và theo sau những chuyển động uyển chuyển của nó, những linh hồn của đám Sinh Vật Ác Mộng lần lượt bị dập tắt.
...Hay nên nói, đáng lẽ là vậy, nếu không phải vì Effie và Cassie.
Mỗi lần Tàn Sát Bất Tử chuẩn bị giết một kẻ địch của cô ta, một mũi lao bằng xương sẽ không thể tránh được mà rơi xuống từ bầu trời, cướp đi tính mạng của sinh vật kia chỉ vài tích tắc trước khi âm hồn sương mù có thể tung đòn cuối cùng. Được dẫn dắt bởi nhà tiên tri mù, Effie đã chưa trượt phát nào cả.
Có nghĩa là toàn bộ tinh túy mà Thánh Ô Uế đã dùng để chiến đấu với nhóm sinh vật hùng mạnh không thể được khôi phục bằng cách hấp thụ linh hồn tan vỡ của chúng. Mỗi giây trôi qua, là mỗi giây cô ta trở nên yếu hơn.
Kế hoạch của họ đang có hiệu quả.
Thứ cuối cùng ngã xuống là một Quái Thú Vĩ Đại mà trông giống một con chó săn đen với bảy cái đuôi rắn. Cơ thể cơ bắp, săn chắc của nó đứng cao trên Tàn Sát Bất Tử như một ngọn đồi tăm tối, và sức mạnh của nó là đủ đáng sợ để khiến mặt đất rạn nứt và sụp đổ vào hố sâu của cái hào cạn nước.
Con chó săn kinh dị kia như một cơn ác mộng sống, đôi mắt điên cuồng của nó cháy lên ngọn lửa xanh lá ghê rợn.
Bất chấp tất cả, hàm răng đáng sợ hay bảy cái đuôi kia đều không thể đánh trúng âm hồn sương mù khó nắm bắt. Di chuyển với sự thanh tao mà không duyên dáng của một đồ tể vô cảm, Tàn Sát Bất Tử tung ra hai đòn đánh nhanh và tàn nhẫn đối với con Quái Thú Vĩ Đại. Con chó săn loạng choạng sau đòn đầu tiên, rồi trở nên chậm chạp và lề mề sau đòn thứ hai.
Ngọn lửa xanh lá cháy trong mắt nó tối đi...và trước khi đòn thứ ba đánh trúng, một mũi lao xương xuyên thủng một con mắt đó. Con chó săn đen bị lực va chạm ném xuống đất, khiến hòn đảo rung chuyển, rồi trở nên cứng đơ. Máu đỏ sền sệt chảy ra từ miệng nó.
Trên dốc của vách đá, Effie thở ra một hơi run rẩy và hơi lung lay. Chân cô không trụ nổi nữa, và nếu Cassie không kịp thời bắt lấy cô, thì nữ thợ săn đã ngã xuống. Cô gái mù giúp cô ngồi xuống trên bậc thang đá.
Vài phút vừa qua là đã yêu cầu rất nhiều từ Effie. Mặc dù cô cách xa chiến trường khủng khiếp, cô đã đặt sức mạnh phi thường vào mỗi cú ném...đặc biệt là cú cuối cùng. Mồ hôi lăn xuống gương mặt tái nhợt của cô.
“Tôi...tôi vừa mới giết một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại?”
Giọng nói mệt mỏi của cô yếu ớt và đầy vẻ không tin tưởng.
Cassie dịu dàng mỉm cười.
“Cậu đúng là đã làm vậy.”
Effie hít một hơi sâu và đặt bàn tay run rẩy lên bụng, như thể cố bảo vệ nó.
“C-chết tiệt...tôi đã ở gần tên ngố kia quá lâu rồi hử?”
Đương nhiên, Quái Thú Vĩ Đại kia đã bị mang đến bờ vực tử vong bởi Tàn Sát Bất Tử. Và đương nhiên, toàn bộ những thành viên tổ đội đã làm phần của mình để đảm bảo có được kết quả tốt nhất...dù vậy, một Quái Thú Vĩ Đại đã ngã xuống bởi tay Effie. Đó là một thành tựu khiến người ta giật mình, nói nhẹ nhất có thể.
Một kì công xứng đáng với Nuôi Dưỡng bởi Sói, nữ thợ săn huyền thoại của Thành Phố Hắc Ám.
Effie yếu ớt mỉm cười, ngập ngừng vài giây, rồi nói bằng giọng trang nghiêm:
“Ừ thì, cái đ...”
Hòn đảo rung chuyển, và âm thah đá vỡ nuốt lấy lời cô muốn nói.
Xa bên dưới, có thêm đá đang rơi vào cái hố đang rộng ra. Ngay cả cây cầu cũng hơi run rẩy, một mạng lưới những vết nứt hiện ra trên bề mặt nó.
Ở phía xa của cây cầu, Tàn Sát Bất Tử đang nhìn chăm chú cái xác của Quái Thú Vĩ Đại vài giây, rồi quay người và nhìn sang phía bên kia cái hào, về phía những thành viên của tổ đội.
Sunny rùng mình, cảm giác cơn lạnh lẽo ghê rợn.
“Đi thôi.”
Họ bước lên cầu cùng lúc với âm hồn sương mù kia.
Không còn gì khác để làm ngoài chiến đấu.
‘Đến, giúp tao.’
Những cái bóng của cậu dâng lên từ mặt đất, trôi lên cơ thể cậu. Một, hai, ba, bốn, năm...cái thứ sáu thì quấn quanh cơ thể Nephis. Cùng lúc, một lượng lửa thuần khiết hào phóng khiến cậu tràn trề ánh sáng ấm áp. Năng lực họ khi kết hợp là vĩ đại hơn hai phần riêng biệt cộng lại.
Sunny cảm thấy mạnh mẽ như một Titan.
Cậu lao về trước, theo sau là Nephis và Thánh. Ba người họ sẽ đương đầu với âm hồn sương mù kia trước, và hi vọng rằng có thể buộc cô ta biến thành dạng kém ma quái hơn. Jet, Quỷ, và Ác Mộng sẽ tấn công thứ hai.
“Ghi nhớ, vũ khí của chúng ta là thời gian!”
Lưỡi kiếm của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn thắp lên ánh sáng thần thánh.
Họ va chạm với âm hồn đáng sợ kia ở ngay giữa cây cầu đang dần rạn nứt. Tàn Sát Bất Tử vẫn khỏe, nhanh, và độc ác hơn nhiều so với Nephis và Sunny...tuy nhiên, với Thánh bên cạnh họ, hai người họ có thể theo kịp.
Quan trọng hơn nhiều là việc cả Sunny và Nephis đều là những thiên tài chiến đấu. Cậu có thể theo những chuyển động của Tàn Sát Bất Tử, và thậm chí dự đoán chúng, nhờ Khiêu Vũ Bóng. Cô cũng có khả năng làm vậy vì điều khiển dòng chảy của trận chiến và thao túng hành động của kẻ địch đã luôn là một nền tảng của kĩ năng của cô.
Giờ khi khả năng chiến đấu của Neph đã tiến vào một giai đoạn tiến bộ nhanh chóng, khả năng của cô đã trở nên thậm chí đáng sợ hơn nữa.
Vì vậy, cả hai người họ có thể khắc chế sự siêu việt không thể bàn cãi của Tàn Sát Bất Tử...đến mức độ nhất định
Dù vậy, Sunny vẫn cảm thấy bị đè nén trong trận chiến này.
Đó là vì cậu đang không chỉ chiến đấu với âm hồn sương mù khủng khiếp kia. Cậu cũng đang chiến đấu với những kí ức những lần chết thảm thương dưới tay cô ta. Cơn đau khi linh hồn bị phá nát...nỗi sợ hãi khi nhìn cái bóng của mình bị giết...sự khổ sỡ khi bất lực không thể cứu đồng đội mình...toàn bộ những vết sẹo đó như là những xiềng xích đè nặng tứ chi cậu.
Nếu Sunny muốn có cơ hội sống sót trận chiến này, thì cậu phải phá vỡ những xiềng xích đó.
‘Mình còn sống, không phải sao?!’
Cậu tiếp đón lưỡi đao ma quái kia bằng thân của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và bị đẩy ra sau, hai tay tê tái. Nhưng trước khi Tàn Sát Bất Tử có thể tiến đến và tung đòn tiếp nối, thì Nephis đã xuất hiện cản trở, kiếm cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, viên đá quý duy nhất của Vương Miện Bình Minh cháy lên như con mắt thứ ba.
Sunny lấy lại thăng bằng và ném mình trở lại trận chiến.
‘Mình đã sống sót...’
Neph loạng choạng lùi lại, nhưng Thánh thay vào vị trí của cô. Hiệp sĩ duyên dáng đang dùng thanh kiếm hắc ám bằng cả hai tay, đối mặt với âm hồn sương mù với sự hờ hững lạnh lẽo. Họ chiến đấu mãnh liệt, và cây cầu đá run rẩy.
Cậu đã đang lao ra trước để chia sẻ áp lực với Bóng của mình.
‘Và bây giờ, đến lúc đáp trả rồi!’
Dù sao thì, Sunny đúng là rất thù dai.
Cậu đã tiêu diệt Hắc Hiệp Sĩ trong nhà thờ đổ nát vì đã mổ bụng cậu. Cậu đã giết người Vượt Giới Hạn bất tử, Solvane, vì ném cậu vào Đấu Trường Đỏ. Cậu đã đập nát Titan Ngã Goliath vì mang cậu đến ngưỡng cửa cái chết.
Bây giờ...cậu sẽ làm gì Tàn Sát Bất Tử vì dám giết cậu nhiều lần?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương