Chương 1478: Kẻ Gặt Hồn Jet

Bị đè nặng bởi một nỗi sợ hãi bản năng, Sunny dùng một đồng minh cũ để vượt qua nó...thù hằn. Có nó giúp, vài sợi xích vô hình mà đang giữ lấy cậu bị xé đứt.

Nhưng mà không phải toàn bộ, chiến đấu cùng Nephis và Thánh, Sunny đã có thể kiềm chế Tàn Sát Bất Tử. Ba người họ vây quanh cô ta, nhưng mà không ở vào vị trí có thể tấn công. Thay vì vậy, họ chỉ vừa đủ sức sống sót trong lúc bảo vệ lẫn nhau và tập trung vào phòng ngự.

Âm hồn sương mù đang dần đẩy lùi họ.

Bản chất thù hằn của Sunny là đủ để giúp cậu vượt qua kí ức về đau đớn và tử vong, nhưng àm nó không đủ mạnh để ném đi một nỗi sợ hãi sâu đậm hơn, đau đớn hơn nhiều. Nỗi sợ hãi nhìn những người cậu quan tâm chết đi.

Kí ức về sự bất lực, đau khổ, và tội lỗi đó...là đáng sợ hơn vô số lần so với kí ức tính mạng bản thân bị dập tắt. Cái chết dù sao là nhân từ. Kẻ chết không còn đau đớn nữa.

Nên, để thoát khỏi số xích còn lại, Sunny cần tìm một nguồn sức mạnh bền bỉ hơn từ trong tim mình. Cậu không thể khiến bản thân thoát khỏi những vết sẹo mà hòn đảo của Aletheia mang lại chỉ với sự thù hằn.

Trong lúc cậu tìm kiếm nguồn kia, Tàn Sát Bất Tử di chuyển như sương mù, đột nhiên xuất hiện sau lưng Nephis. Lưỡi đao ma quái của cô ta im lặng vung ra, suýt đâm xuyên ngực Neph...nếu cô gái không tránh né vào khoảnh khắc cuối cùng, thì một hồn tâm của cô đã bị phá hủy.

Sunny đông cứng một giây...

Rồi bùng nổ với sức mạnh hung bạo.

‘A. Mình nghĩ mình tìm thấy nó rồi.’

Cuối cùng, nỗi sợ hãi mà đã giữ chân cậu bị đánh bại. Sunny đã tìm thấy sức mạnh cậu cần để tự giải phóng khỏi nó...và đó là một thứ rõ ràng nữa chứ.

Khát vọng bảo vệ người mình trân trọng là hùng mạnh hơn khát vọng thù hằn để phục hận cho bản thân. Thật sự thì cũng có lý thôi...vì nỗi sợ hãi đánh mất đồng đội là mạnh mẽ hơn nỗi sợ hãi đánh mất tính mạng của bản thân, quyết tâm mà có liên quan đến những người khác tự nhiên là cũng sẽ to lớn hơn quyết tâm mà chỉ liên quan đến bản thân cậu.

Trả thù là không tồi, nhưng mà bảo vệ người cậu yêu thương là một nguồn động lực mạnh mẽ hơn rất nhiều...thật sự là không có so sánh.

Cảm giác như thể một gánh nặng vĩ đại vừa được nâng khỏi tim mình, Sunny rũ bỏ tổn thương còn vương lại từ vòng lặp, và ném bản thân vào trận chiến với sự quyết tâm vô tận.

Sát ý của cậu bay cao, không hề kém cỏi so với sát ý của âm hồn đáng sợ kia.

...Vậy mà, Sunny không cho phép ý chí đó thống trị cậu.

Lạnh lùng và toan tính, cậu nhắc nhở bản thân mục tiêu của họ là gì. Không phải đánh bại Tàn Sát Bất Tử...mà là kéo dài trận chiến đến khi Khiếm Khuyết của cô ta sẽ tiêu diệt cô ta mà không cần họ giúp đỡ, hoặc ít nhất là khiến cô ta đủ yếu để mang cô ta đến tử vong.

Giờ khi trạng thái tinh thần của Sunny đã được rửa sạch, cậu tiến vào trạng thái thấu hiểu chiến đấu quen thuộc. Những chuyển động của cậu trở nên sắc bén và chính xác hơn. Con tim đập loạn xạ của cậu bình tĩnh lại.

‘Chúng ta làm được.’

Giết âm hồn sương mù, có lẽ, là ngoài tầm với của họ. Nhưng mà cầm cự một thời gian? Việc đó, Sunny và đồng đội có thể hoàn thành.

Trong lúc Đảo Aletheia run rẩy và chấn động, họ tiếp tục chiến đấu với Tàn Sát Bất Tử trên cây cầu dần tan vỡ.

Sunny, Nephis và Thánh cầm cự lâu nhất có thể. Nhưng đến cuối cùng, cơ thể không biết mệt mỏi của họ cũng đã trở nên nặng nề. Đây là một trong những trận chiến mãnh liệt nhất mà Sunny từng tham gia – trận chiến gian khổ chống lại Nanh Thảm Khốc có vẻ mờ nhạt khi so sánh với trận chiến khủng khiếp này. Đương nhiên, họ không thể duy trì mức độ mãnh liệt này trong thời gian dài.

Nhưng họ đã làm xong phần của mình. Tinh túy mà Tàn Sát Bất Tử đã hấp thụ khi giết Quái Thú Cắn Nuốt đã hơi cạn kiệt trong trận chiến với đám Sinh Vật Ác Mộng kia. Cả ba người họ đã buộc âm hồn sương mũ lãng phí nhiều hơn nữa, rút cạn lượng dự trữ của cô. Cô đã từ bỏ dạng ma quái, đối mặt họ bằng da thịt, bằng xương cốt.

Dù vậy, nếu tình hình tiếp tục theo chiều hướng này, thì Thánh Ô Uế nhất định sẽ giết chết họ.

Tuy nhiên, Tàn Sát Bất Tử có một điểm yếu trí mạng.

...Cô ta chỉ có một mình.

Và không ai sống sót thế giới Mộng Ảo chỉ có một mình.

Ngay lúc Sunny cảm giác họ sắp chết cậu khô khàn hét lên và rút lui. Nephis và Thánh lao đi cùng lúc.

Jet và Quỷ thay vị trí của họ, theo sau là Ác Mộng, kẻ vươn lên từ bóng tối. Hành động rút lui và tiến công được thực hiện hoàn mĩ, không cho âm hồn kia cơ hội để đuổi theo.

Một giây sau đó, lưỡi đao lạnh giá của Jet va chạm với lưỡi đao ma quái của Tàn Sát Bất Tử. Kẻ Gặt Hồn nhếch mép cười.

“Lưng tao vẫn còn ngứa từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Chuẩn bị chết...lần nữa...đi đồ rác rưởi!”

Sunny loạng choạng ra sau và tựa vào Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, thở nặng nề. Cậu không biết đợt nghỉ ngơi này sẽ kéo dài bao lâu, hay thậm chí liệu hòn đảo này có tồn tại lâu hơn lắm nữa hay không. Cậu chỉ biết là bản thân phải tái tham gia trận chiến nhanh nhất có thể.

Bên cạnh cậu, Nephis cho kiếm vào vỏ, nhìn trận chiến diễn ra trước mặt họ với sự mãnh liệt nghiêm nghị. Những ngọn lửa trắng nhảy múa trong ánh mắt cô.

Jet, Quỷ, và Ác Mộng đang kiềm chế Tàn Sát Bất Tử...chủ yếu là vì cô ta đã cực kì thiếu thốn tinh túy và không thể gọi ra những năng lực báng bổ của mình nhiều như trước nữa. Tốc độ và sức mạnh của cô ta cũng đã giảm xuống.

Nhưng không giảm quá nhiều.

Sunny nghiến răng khi Quỷ bị đánh bay ra sau bởi một đòn từ lưỡi đao ma quái kia. Bộ vỏ thép không thể xuyên phá của nó thủ vững, lần này, nhưng mà con chằn địa ngục trông hơi rối loạn và đau đớn bởi đòn đánh của Thánh Ô Uế kia.

Ác Mộng là ở vị trí dễ thương tổn nhất trong cả ba, nhưng mà nó không hề yếu. Những đòn tấn công dữ dội của nó cho Jet cơ hội tiến công.

Kẻ Gặt Hồn là mũi nhọn của đội hình họ.

Jet chiến đấu với cơn thịnh nộ lạnh lẽo, lưỡi đao để lại tàn ảnh. Cô đón mỗi đòn của Tàn Sát Bất Tử, không chịu bị đẩy lùi. Như thể cô đã quên mất chần chừ là gì...thật ra thì, cô có vẻ đang tận hưởng bản thân lắm. Môi cô cong thành một nụ cười tăm tối, đầy sát ý. Ánh mắt xanh dương băng giá của cô như hai hồ nước phẫn nộ đông đá vậy.

Hai người họ giống nhau đến mức, đôi lúc, khó để nói ai là Bậc Thầy quả cảm, và ai là âm hồn Ô Uế.

“Con khốn...mày đúng là...một nỗi thất vọng...”

Jet gầm lên những lời đó, rồi loạng choạng lùi lại.

Cùng lúc, Thánh vỗ kiếm lên giáp ngực hai lần và lao về trước. Sunny theo sát đằng sau.

“Đi!”

Họ phải thay thế Jet, Quỷ và Ác Mộng lần nữa. Lần này, có chút trì hoãn trước khi những chiến binh mệt mỏi rút lui và những chiến binh đã hồi sức...tương đối hồi sức...tiến lên. Nhưng mà, mỗi mũi lao xương rơi xuống từ bầu trời, buộc Thánh Ô Uế kia phải chậm lại một khắc.

Đảo Aletheia đang co giật xung quanh họ. Những tảng đá to rơi xuống từ dưới đáy cầu và rơi vào hố sâu của hào trống rỗng.

“Chết đi!”

Sunny giao kiếm với Tàn Sát Bất Tử lần nữa.

Họ chiến đấu. Họ chịu đựng. Họ câu giờ.

Dù sao thì, thời gian là vũ khí vĩ đại nhất của họ.

Sau một lúc, Sunny cảm giác như muốn lăn ra mà chết vậy. Họ đã tiến lên và rút lui ba lần, nhưng mà âm hồn sương mù vẫn lấn át và chết chóc như bao giờ...

Hoặc có lẽ không hẳn là vậy.

Sức mạnh của cô ta cũng đang giảm đi. Tinh túy cô ta chắc chắn phải sắp cạn kiệt. Tàn Sát Bất Tử vẫn duy trì biểu hiện vô cảm, ánh mắt xanh ớn lạnh của cô ta khiến cậu đầy cảm giác sợ hãi...nhưng mà hành vi của cô ta đã có thay đổi tinh tế.

Gần như là cô ta đang thấy...nếu không phải là tuyệt vọng, thì ít nhất là căng thẳng.

‘Chúng ta chỉ cần...cầm cự...thêm chút nữa thôi...’

Vào lúc đó, bề mặt cây cầu đá dưới chân cậu gợn sóng và nghiêng đi. Giật mình, Sunny mất thăng bằng – chỉ một tích tắc, nhưng nhiêu đó là đủ.

Lưỡi đao ma quái đã bay về phía cậu, không thể tránh khỏi như bản thân tử vong vậy.

Nhưng trước khi nó có thể tàn phá linh hồn cậu thì một thanh kiếm tỏa sáng đã xuất hiện cản đường nó.

Nephis đánh từ một ngượng nghịu và rên rỉ khi kiếm cô va chạm với thanh đao của Tàn Sát Bất Tử. Nó bị bạo lực ném sang một bên và trượt khỏi tay cô, biến mất vào hắc ám bên dưới cây cầu. Cô cũng bị đẩy lùi, và ngã xuống.

Thánh là xa chỉ một hai bước để có thể giúp đỡ...

Sunny trợn to mắt.

Nhưng kì lạ là, âm hồn sương mù không dứt điểm cậu hay Nephis. Thật ra, cô ta có vẻ như cũng đã bước hụt. Đây là lần đầu tiên Tàn Sát Bất Tử cho thấy dấu hiệu yếu ớt.

...Và cũng là cuối cùng.

Trước khi âm hồn sương mù lấy lại thăng bằng, một bóng dáng nhanh chóng bay giữa Nephis và Sunny. Cậu cảm thấy gió lạnh thổi tóc cậu tung tóe.

Rồi, cậu nghe không khí kêu rên trong lúc bị cắt bởi một lưỡi chém sắc bén.

Một tích tắc sau đó, thanh đao của Jet đã xé xuyên khoảng cách giữa cô và âm hồn loạng choạng kia, cắm vào ngực Tàn Sát Bất Tử.

Hai người họ đông cứng một giây, hai đôi mắt xanh dương băng giá nhìn chăm chú lẫn nhau với cảm xúc không thể tả nổi.

Thánh Ô Uế giơ đao lên, như thể muốn đáp trả, nhưng Jet chỉ đơn giản vặn thanh đao, và nắm nó chặt hơn.

“Mày xuống địa ngục đi.”

Giọng nói cô lạnh lẽo như một nấm mồ không tên. Jet đánh lưỡi đao ma quái đi, kéo tay cô trở lại, rồi đâm vũ khí của mình vào linh hồn kẻ địch lần nữa.

Sunny nghĩ rằng mình cậu đã nghe thấy tiếng vang trong trẻo của gì đó bị vỡ.

Và rồi, ánh sáng ghê rợn trong mắt Thánh Ô Uế trở nên tối đi.

Âm hồn hơi lung lay...và ngã ra sau.

Khoảnh khắc cơ thể cô chạm vào đá, nó biến thành sương mù và tan biến, không để lại một dấu vết.

Tàn Sát Bất Tử đã không còn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện