Chương 1482: Cách Thứ Ba

Được thắp sáng bởi cây tôn nghiêm, Phá Xích bay xuyên qua hắc ám. Nó di chuyển trong vòng tròn rộng, hạ xuống thấp hơn vào vực thẳm hắc ám với mỗi vòng. Xung quanh nó, những bức tường chuyển động của đường hằm tăm tối vặn vẹo và ngoằn ngoèo trong lúc nước làm nên chúng xoay ở tốc độ khủng khiếp.

Giờ khi Cassie đã chữa trị mạch ma thuật của con thuyền cổ đại, khủng hoảng ngay tức thì đã được giải quyết. Những thành viên của tổ đội cuối cùng đã có cơ hội lấy hơi. Những sự kiện trong ngày vừa qua đơn giản là quá mức...sự hủy diệt của hòn đảo đã theo ngay sau trận chiến với Tàn Sát Bất Tử, và vì vậy, mọi người đều kiệt sức.

Họ đơn giản ngã xuống sàn, cầu nguyện không có gì tồi tệ xảy ra trong vài giờ kế tiếp – thậm chí vài phút cũng được. Sunny tạm thời nhận lấy mái chòe, cho phép Nephis chữa trị đôi tay tổn thương của Cassie. Sau đó, mọi người ở gần vòng tròn kí tự, nhìn vào hắc ám.

“Cậu nghĩ vòng xoáy này dẫn đến đâu?”

Giọng nói của Effie nghe hơi ngột ngạt.

Cậu chần chừ một giây, rồi thở dài.

“Tôi không biết lắm. Tôi chỉ biết là có người đã xuyên qua nó và sống sót, trong quá khứ. Mặc dù phải thừa nhận, người đó là có Cấp Bậc Đỉnh Cấp.”

Sunny ngừng một chút rồi nói thêm, giọng nói nghiêm nghị:

“Có thể là bức tường bên trong của kim tự tháp. Dù sao đi nữa...chúng ta sẽ thấy.”

Sau đó, cậu liếc nhìn Cassie. Giờ khi họ đã có thời gian để bình tĩnh lại, trí tò mò của cậu đang ngứa ngáy.

“Tiện thể, tại sao cô cần tảng đá đen kia để chữa trị con thuyền vậy?”

Những người còn lại cũng có vẻ tò mò. Cô gái mù chần chừ một chút, rồi giải thích:

“Mình đoán là...tưởng tượng một cánh cửa bị khóa. Có vài cách để đến phía bên kia của cánh cửa đó. Đơn giản nhất là dùng chìa khóa – miễn sao có nó. Trong trường hợp này, chìa khóa sẽ là kiến thức chi tiết về pháp thuật ban đầu của Phá Xích. Mình biết vài thứ về nó, nhưng mà không đủ.”

Cô chỉ về phía vòng tròn kí tự, thứ đang nhẹ nhàng lung linh trong hắc ám.

“Cách thứ hai thì là một người thợ khóa mà hiểu cấu trúc của khóa cửa – hay thật sự là bất cứ khóa gì – ở mức độ sâu sắc. Cách đó, cậu sẽ có thể mở nó mà không cần chìa. Tiếc là, kiến thức của mình về pháp thuật không sâu đậm như vậy. Nên chỉ còn cách thứ ba...dùng sức.”

Cassie thoáng chạm tay mình. Dưới ảnh hưởng của ngọn lửa của Neph, làn da mềm mại của cô đã mọc lại. Không có máu, thịt tươi, và xương trắng nữa. Vết thương ghê rợn đã biến mất.

“Mình không biết liệu viên đá kia thật sự đến từ Cửa Sông hay không, nhưng mà nó nhất định là cùng thứ đá với bức tường của kim tự tháp. Có nghĩa là nó từng là một phần của Titan Báng Bổ. Cậu đã tự mình trải nghiệm việc tạo ra những vũ khí phi thường, nên cậu cậu biết vật liệu là quan trọng cỡ nào. Vì vậy...mình chỉ đơn giản mượn sức mạnh của vật liệu để bù cho kiến thức thiếu thốn của mình.”

Sunny nhìn cô với vẻ khó tin vài giây, rồi thở dài.

“Tôi không nghĩ có gì đơn giản về thứ cô đã làm cả, nhưng mà... được thôi.”

Giải thích của cô có chút lý lẽ. Sunny không biết quá nhiều về pháp thuật kí tự, chứ đừng nói đến pháp thuật của Phá Xích. Nhưng mà, bản thân cậu là một pháp sư có thành tựu khiêm tốn. Vì vậy, cậu biết vật liệu giá trị đúng là đôi lúc có thể thay thế kĩ năng.

Ví dụ như, cậu phải là một vị thần của dệt để tạo ra một pháp thuật mà có thể khiến thép thông thường đâm xuyên bộ da của một Quái Thú Vĩ Đại – nếu việc đó thậm chí là khả thi. Nhưng nếu như thay thế thép thông thường được thay thế bởi xương của một Bạo Chúa Vĩ Đại, thì thậm chí không cần thêm pháp thuật gì cả.

Những món vũ khí được tạo ra từ xương như vậy sẽ tự mình sở hữu năng lực huyền bí, và năng lực đó sẽ đủ để giết Quái Thú Vĩ Đại kia. Ít nhất là trong tay người mạnh mẽ như Effie, và trong lúc năng lực của thứ kia là bị giảm đi bởi những vết thương nghiêm trọng trong linh hồn nó.

‘Mình nên nhớ kĩ bài học này.’

Sunny không hề nghi ngờ là cậu sẽ tạo ra nhiều Ký Ức trong tương lai. Trước kia, cậu chủ yếu đã chỉ lo lắng về việc kiếm mảnh hồn đủ mạnh và học hình ảnh của đủ loại dệt. Có lẽ đã đến lúc cậu nên lo lắng về việc tìm kiếm những vật liệu phi thường nữa.

Cậu mỉm cười nhàn nhạt.

“Dù sao đi nữa...làm tốt lắm. Cô chữa trị Phá Xích vừa kịp lúc.”

Có vài giây im lặng, rồi Effie đột nhiên hắng giọng.

“Ừ, làm tốt lắm Cassie! Nhưng, ờ...có ai làm ơn giải thích cho tôi thế quái nào mà Phá Xích ở đây được không vậy? Nó làm gì trong Ác Mộng của chúng ta?”

Sunny chớp mắt vài lần.

‘Đúng rồi. Cũng có bí ẩn này nữa...’

Cậu và Nephis liếc nhìn lẫn nhau. Một giây sau đó, cậu chần chừ nói:

“thật lòng thì, chúng tôi không biết. Cô nên biết về sự kì lạ của thời gian bên trong Mộ Ariel rồi đó...nên, giả thuyết hiện tại của chúng tôi là một trong những chủ nhân trước đó của con thuyền đã đến kim tự tháp vào lúc nào đó. Nó chỉ đang trôi dạt không phương hướng ở phía thượng nguồn. Không có ai trên thuyền và không có dấu hiệu của chủ nhân trước đó, nên...Neph và tôi đã lấy nó.”

Effie nhìn họ với biểu hiện kì lạ, rồi nhếch mép cười và vỗ sàn thuyền.

“Ừ thì...may mà hai người làm vậy. Tôi thậm chí không thể miêu tả tôi nhớ căn buồng ấm cùng của mình cỡ nào khi lang thang trên Dòng Sông Vĩ Đại trên lưng một con cá mập biến dị kì lạ. Nhìn này! Sàn cứng cáp! Tôi thật lòng muốn khóc mà!”

Vẫn còn cười, cô quay sang Jet và hỏi:

“Vậy là sao hả? Chị thật sự có được Truyền Thừa Phân Loại rồi?”

Jet liếc nhìn cô và nhún vai.

“Đúng. Và trước khi cô hỏi...không, cô không ăn nó được đâu. Quá tệ là bản thân cô không nhận được gì hay ho hử?”

Nụ cười của Effie rộng hơn.

“Ai nói em không có chứ?”

Dứt lời, cô vươn cặp chân dài, ngồi vào tư thế thoải mái hơn, và khẽ cười.

“Có. Nếu chị xem một Ký Ức Đỉnh Cấp là hay ho ha...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện