Chương 1514: Đốt Đi Gỉ Sét
Mái vòm của cung định Vua Rắn hoàn toàn sụp đổ, không chịu nổi trọng lượng của nó mà ngã xuống trong một đám mây bụi khổng lồ. Hai hình dạng khổng lồ, hắc ám bay lên từ đám mây, mơ hồ nhìn thấy được là đan quấn vào nhau, vật lộn dữ dội.
...Bên dưới những con đường của thành phố, Nephis đang di chuyển về phía cung điện sụp đổ. Cô đang chiến đấu chống lại dòng lũ người, ánh sáng từ làn da cô thắp rực rỡ trong ánh chạng vạng của ban mai. Thanh kiếm tỏa sáng của cô đã biến thành một bóng mờ, theo sau là một đường mù mờ đỏ sẫm.
Cô từ lâu đã không đếm xuể bản thân đã chém gục bao nhiêu kẻ địch, thiêu đốt bao nhiêu cái xác, và trận chiến này đã kéo dài bao lâu.
Cho dù cô có hủy diệt bao nhiêu vật chứa của Kẻ Cướp Hồn, con số chúng vẫn không bao giờ giảm đi. Thay vì vậy, nó chỉ càng tăng lên mà thôi. Càng lúc càng nhiều đám bọn chúng lao về phía cô từ mọi phía, vội vàng muốn xẻo một miếng thịt của cô với kiếm, giáo, mũi tên, móng tay, và răng của chúng. Sức mạnh của chúng cũng đã tăng lên. Bây giờ đã có nhiều người Thức Tỉnh hơn xung quanh cô, và cả Vượt Bậc nữa.
Năng lực của chúng như một đợt oanh tạc không ngừng, chết chóc và khó đoán, mỗi bước đi của cô trở nên gian nan hơn.
Nhưng mà cũng có một thứ khác đang trở nên mạnh mẽ hơn.
Ý chí của cô.
Chậm nhưng chắc... Nephis đang rũ bỏ gánh nặng của sự nghi ngờ mà đã bám trên tim cô như gỉ sét, từ lúc nào đó. Từng chút một, gánh nặng đó đã tích lũy, đến khi cô trở nên bị đè sát vào mặt đất bởi nó mà thậm chí còn không phát hiện.
Ở đây, giữa trận tàn sát ghê rợn, không có chỗ cho sự nghi ngờ.
Chỉ có chiến đấu. Những bước chân, những cú lao, những động tác giả. Những chuyển động của kiếm, những động tác của cơ thể. Sự tàn nhẫn toan tính của tâm trí cô, sự trí mạng lạnh lùng của kĩ năng cô. Ánh mắt trống rỗng của kẻ địch, vũ khí bóng lưỡng của chúng, và khoảnh khắc không thể tránh được mà là cái chết của chúng.
Đó là thấu hiểu. Đó là thế giới rõ ràng nơi chỉ có đau đớn và ý chí tồn tại.
Cô đã luôn bị tra tấn bởi cơn đau khủng khiếp. Đốt sạch mọi thứ, chỉ để lại ý chí.
Và ý chí của Neph...
Là giết sạch bọn chúng.
Cô chém qua vô số người, xóa chúng khỏi tồn tại với kiếm của mình. Cơ thể của chúng tan vỡ dưới kiếm cô, tạo ra một con đường ghê rợn. Một dòng sông máu chảy ra nơi cô đi qua, trải đường.
...Máu cô cũng ở trong dòng sông đó.
Nephis di chuyển với tốc độ đáng sợ và sự chuẩn xác rùng rợn, đâm chém kẻ địch như một cỗ máy tỏa sáng chết chóc, không khiếm khuyết. Những cái xác không sinh lực ngã xuống chân cô – nam nữ, già trẻ. Toàn bộ bị cắt chém, cơ thể đầy những vết thương khủng khiếp.
Nhưng mà cô cũng không phải là không trầy xước gì.
Ngay lúc đó, một chiến binh Thức Tỉnh dùng một Kĩ Năng Phân Loại kì lạ và vượt qua bức tường thép của cô. Một cây dao phay đánh vào vai cô, cắn vào bộ giáp xích. Giáp của cô đã chịu được, và xương cô cũng chịu được.
Nhưng mà va chạm đó khiến cô chậm lại, cho phép một nhà vô địch Vượt Bậc đâm giáo vào lưng cô.
Giáp xích vỡ. Bộ tunic trắng bên dưới bị đâm xuyên. Đầu giáo cắm vào da thịt cô.
Gầm gừ, Nephis đá bay tên Thức Tỉnh và vặn người, kiếm cô chém qua cây giáo và đầu kẻ Vượt Bậc. Mũi giáo đẫm máu tiêu tan thành cơn mưa tia sáng, và ánh sáng thẩm thấu trong làn da Neph hơi tối đi một chút.
Thay vì máu, lửa trắng tràn ra từ vết thương trên lưng cô, chữa trị cơ bắp và làn da bị rách.
Một giây sau đó, vết thương đã biến mất. Chỉ có cơn đau là còn sót lại.
Nephis nghiến răng, ngọn lửa kia cháy trong mắt cô.
‘Đến đây cả đi!’
Cô lao vào đám đông điên cuồng kia, kêu gọi ngọn lửa trong linh hồn mình.
Cung điện ở xa đang đến gần hơn.
Nephis đã phóng thích ngọn lửa để thiêu đốt kẻ địch, nhưng mà cô không thể liên tục duy trì ngọn lửa xung quanh bản thân. Lượng dự trữ tinh tính của cô, cho dù sâu cỡ nào, thì cũng sẽ cạn quá nhanh nếu làm vậy. Đến cuối cùng, cô thả ra kiểm soát của ngọn lửa, để lại một con đường thiêu cháy đằng sau bước chân của mình.
Cơn lửa đói khát lan tỏa, nuốt chửng những tòa nhà tan vỡ.
Đợt tấn công bất tận, không dứt của đám vật chứa mắt trống rỗng tiếp tục, không hề thay đổi.
Càng lúc càng nhiều kẻ địch vượt qua phòng ngự của cô, để lại những vết thương tồi tệ trên cơ thể cô.
Xương cô bị gãy. Da thịt bị cắt. Bộ giáp tơi tả và rách rưới, đầy lỗ hỏng...đến khi nó hoàn toàn vỡ vụn, biến mất thành một cơn lốc tia sáng và chỉ để lại một bộ tunic tơi tả trên cơ thể rực sáng.
Một thanh kiếm sắc bén len lỏi tìm đến ngực cô, đâm thủng tim cô.
Nephis hơi lung lay và nhìn chăm chú kẻ cầm kiếm, một ngọn lửa trắng cháy trong mắt cô.
Rồi, cô vươn tay ra bắt lấy cổ họng hắn, bóp nát nó trong nắm tay thiêu đốt.
Thanh kiếm trượt ra khỏi ngực cô, theo sau là một luồng lửa.
Cùng lúc, một rìu chiến rơi xuống vai cô, cắt sâu và một mũi nhọn của búa chiến tranh đánh xuống đầu cô.
Nhưng không có máu đổ ra từ những vết thương trí mạng. Chỉ có lửa.
Nephis di chuyển, cắt chém cơ thể của mọi thứ quanh mình. Cô không ngã xuống, không chùn bước. Cô thậm chí không chậm lại.
Nếu có gì, thì có vẻ như cô đã trở nên nhanh hơn nữa, sáng hơn nữa, chết chóc hơn nữa. Chìm trong lửa trắng, những vết thương khủng khiếp biến mất trong ánh sáng xinh đẹp.
Nephis sẽ không chết vào lúc này.
Không...có lẽ, cô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi...
Đánh mất mọi kiềm chế và không quan tâm đến cơn đau và tổn thương mà cơ thể phải chịu nữa, cô lao về phía kẻ địch, buộc chúng phải lùi lại.
“Ta...”
Kiếm của cô xé xuyên cơ thể chúng, chỉ để lại tử vong và tro tàn.
“Sẽ cho ngươi thấy...”
Những đòn đánh tồi tệ rơi xuống cơ thể cô như mùa, nhưng mà toàn bộ tổn thương nghiêm trọng mà chúng gây ra đều bị ánh sáng trắng lóa rửa sạch.
“Nỗi kinh hoàng...”
Xung quanh cô, những con đường của chạng vạng đang bị nuốt chửng bởi ngọn lửa lan tỏa.
“Của Bất Diệt Hỏa.”
Nephis như một con quái vật bất tử, không thể thõa mãn làm từ lửa mà đã lấy hình dạng một cô gái trẻ thon thả. Giờ khi cô đã vứt bỏ nghi ngờ và sợ hãi, sự kinh hoàng thật sự của Phân Loại cô cuối cùng đã được giải phóng.
Cho dù kẻ địch có cắt và đâm cơ thể rực sáng của cô bao nhiêu, thì không gì có vẻ có thể khiến cô ngã xuống. Nhưng mà, kiếm của cô thì lại như một điềm báo rực rỡ của hủy diệt và đổ nát, không thể thoát và không thể tránh, chém gục mọi thứ cản đường nó.
Vô số tính mạng đang tan chảy trước lưỡi kiếm tàn nhẫn của cô.
Tâm trí cô như một hư vô trắng xóa. Cơn đau đã trở thành ý chí. Ý nghĩ đã trở thành ngọn lửa.
Nghi ngờ trở thành tro tàn.
Nephis cắt ra một đường máu và xác cháy đen qua dòng lũ nhân loại, không chịu ngã xuống. Tại sao phải ngã? Những thanh kiếm, ngọn giáo, mũi tên, móng tay, và răng này...cô sẽ chịu đựng tất cả. Dùng Kĩ Năng Ngủ Say để không tiêu tốn nhiều tinh túy của cô, và vậy nên, cô sẽ tiếp tục giết, chặt chém, và thiêu đốt đến khi Kẻ Cướp Hồn đích thân đến ngăn chặn cô.
Miễn sao có lửa, cô sẽ thiêu bản thân. Cô sẽ chịu đựng sự chúc phúc khổ sở của nó. Cô sẽ kiên trì.
Vào hiện tại.
Đương nhiên, ngay cả kẻ bất tử cũng không phải không thể tổn thương. Không ai là vậy cả. Nephis rồi sẽ mắc phải sai lầm trí mạng. Mệt mỏi và áp lực tinh thần sẽ tích lũy, rút cạn sức mạnh của cô. Rồi, cô sẽ bị bắt và đè xuống, hoặc là hoàn toàn hủy diệt.
Nhưng đến khi việc đó xảy ra...
Cô sẽ tiếp tục cháy.
Cháy sáng trong ánh chạng vạng của bình minh bất tận này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương