Chương 1515: Cái Bóng Vô Dạng

Cao trên bầu trời phía trên Chạng Vạng, Sunny đang bị cắn xé bởi Lãnh Chúa Sợ Hãi. Bộ vỏ bướm quái vật mà cậu đã vội vã tạo ra tơi tả và rách rưới, chảy bóng tối và không trung. Những cái bóng tiêu tan vào trong ánh bình minh xinh đẹp, biến mất.

Cậu đã dùng nhiều tháng trên Đảo Aletheia, chiến đấu với và bị giết bởi đủ loại sinh vật khủng khiếp. Đương nhiên, cậu đã học rất nhiều về những thứ đã giết mình trong thời gian đó. Bướm Rỗng là khó để hiểu được vì nó không có linh hồn, vậy nên vỏ của nó là thô ráp và không ổn định.

Sunny không quan tâm. Cậu chỉ quan tâm đến việc tổn thương con rồng đáng ghét kia.

Cánh của cậu từ lâu đã bị gãy, không thể mọc lại, nên cậu đang bám vào cơ thể Lãnh Chúa Sợ Hãi với sáu cái chân sắc bén của mình. Những con mắt khổng lồ của cậu phần tử, bao gồm hàng ngàn cái nhỏ hơn, và vậy nên, hàng ngàn con rồng khủng khiếp đang phản chiếu trên bề mặt hắc ám của nó, khiến cậu tràn đầy sự giận dữ không giới hạn.

Cái mũi dài của cậu vừa mới đâm vào da thịt Lãnh Chúa Sợ Hãi nơi mà vài cái vảy đã bị nứt, tàn phá nó.

‘A...’

Sunny cảm giác sự vui sướng đầy sát ý.

Chảy máu và đau đớn bởi đòn tấn công đó, con rồng vươn cánh. Cái mồm nó mở ra, và một tiếng kêu du dương khác thoát khỏi, đánh vào con bướm quái vật như một cỗ máy tông phá hủy. Bị làn sóng va chạm của vụ nổ siêu thanh kia làm giật đi, Sunny cảm giác bộ vỏ tan vỡ và gầm lên, chữa trị nó.

Lãnh Chúa Sợ Hãi thì đã đi trước một bước. Trước khi con bướm tổn thương tụ lại thành hình dạng ổn định, hắn xé hai cái chân của nó với răng nanh, rồi bẻ thêm cái nữa với móng vuốt đáng sợ.

Sunny cảm thấy bản thân đang không còn bám chặt vào con rồng đáng ghét kia nữa.

‘Không... không! Trở lại đây, đồ sâu bọ xấu xí!’

Bị cơn đau làm mù mắt và mùi máu làm điên cuồng, cậu cười.

Cơ thể to đùng của con bướm hắc ám gợn sóng và trôi chảy, thay đổi hình dạng. Những xúc tu dài bắn ra từ bộ vỏ của nó, quấn bản thân quan cánh của Lãnh Chúa Sợ Hãi và ép nó vào người hắn. Nhanh chóng, một con quái vật buồn nôn giống như một bạch tuộc đang bám vào hắn, xé vào những vảy hắn với cái mỏ sắc bén.

Sunny không còn cánh nữa, và con rồng không thể di chuyển. Họ rơi xuống từ bầu trời...chậm hơn bình thường, khi nghĩ đến Kai – và từ đó, Lãnh Chúa Sợ Hãi – có thể bay mà không cần cánh. Nhưng mà vẫn đủ nhanh.

Khoảnh khắc hai kẻ bọn họ đánh vào mặt đất, làm vỡ nát cả chục tòa nhà và khiến những vết nứt chạy khắp bộ vỏ của cái xác khó hình dung mà Chạng Vạng đứng trên, Sunny bị ném khỏi cơ thể con rồng đáng sợ.

Cậu lăn đi, bộ vỏ đã lại thay đổi. Đến khi Lãnh Chúa Sợ Hãi đứng lên, một con báo khổng lồ với da thịt thối rữa đã lao về phía hắn, nhắm cắn vào cổ họng hắn.

Trận chiến điên cuồng của họ tiếp tục.

Khi họ chiến đấu ở trên mặt đất, Sunny biến thành dạng của thú săn trên cạn. Khi Lãnh Chúa Sợ Hãi cố bay lên trời, cậu biến thành dạng của một con quái vật biết bay. Khi con rồng ném cậu vào nước, cậu biến thành rắn mã não, không ngừng tấn công kẻ địch đáng ghét kia.

Cậu điên cuồng và không biết ngừng nghỉ, nhưng kẻ địch thì vừa hùng mạnh vừa tàn nhẫn. Thậm chí khi không thể dùng vũ khí quỷ quyệt nhất, Lãnh Chúa Sợ Hãi vẫn là một kẻ địch khủng khiếp. Cơ thể mạnh mẽ, tâm trí tà án, giọng nói báng bổ kia đều là đáng sợ, có khả năng gây ra sự phá hoại khó tưởng tượng lên thế giới này.

Sunny đang chịu đau khổ hơn hẳn con rồng đáng căm ghét, hiện thân bóng tối của cậu đang nhận càng lúc càng nhiều thương tổn linh hồn bất chấp việc đang ẩn nấp bên trong bộ vỏ bọc giáp. Nhưng mà con rồng cũng đang đau. Mặc dù những vết thương khắp trên cơ thể hắn là không sâu, chúng lại rất nhiều, thấm ra máu bạc.

Và đó...Sunny chỉ muốn nhiêu đó.

‘Chảy máu cho tao đi, đồ sâu bọ...

Có một con ruồi khó chịu cố can thiệp vào trận chiến của họ, lơ lửng quanh họ và bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác về phía Lãnh Chúa Sợ Hãi. Con ruồi đó muốn cướp sự trả thù từ cậu, vậy nên, Sunny dùng móng vuốt vung về phía nó, khiến con ruồi rơi xuống. Nhưng mà nó nhanh chóng trở lại, khiến cậu vô cùng phẫn nộ.

‘Cứ đơi chút đi...tao sẽ giết cả mày luôn...’

Tất cả...cậu sẽ giết tất cả! Nhưng mà con rồng phải chết đầu tiên.

Kể cả nếu Sunny phải xé rách linh hồn mình để giết con sâu đáng kinh tởm kia, thì cậu sẽ nhìn thấy nó chết.

‘Chết đi! Chết đi! Chết đi!’

Thậm chí với lượng tinh túy gần như bất tận, và cơn thịnh nộ không giới hạn mà [Tiếc Hận Của Nhà Vua] đang cung cấp cho cậu, thì Sunny vẫn đang chật vật để gây ra tổn thương nghiêm trọng cho Lãnh Chúa Sợ Hãi. Cậu mơ hồ nhớ là có ai đó khác nữa mà cậu phải giết...một thứ pha trộng ghê tởm của vô số sinh vật mà ẩn nấp trong phản chiếu...nhưng mà cậu thậm chí không thể giết con quỷ có cánh này!

Phẫn nộ, Sunny phá xuyên qua rào cản của những cái xác trôi nổi trong nước và trườn lên một cái xác. Trước khi cậu có thể thay đổi hình dạng, con rồng khủng khiếp đã cắn vào vỏ, xé rách nó, và lôi cậu vào bầu trời. Bốn bộ vuốt khủng khiếp chém về phía cậu, phá vỡ những tấm mã não của vỏ và làm cơ thể rắn tan nát.

Một giọng nói căm ghét vang lên trong đầu cậu, khiến cậu chóng mặt:

[MÀY ĐÃ TRỞ LẠI NGUỒN. TAO HIỂU RỒI. VẬY THÌ CÔ TA CŨNG ĐÃ TRỞ LẠI...]

Xé bộ vỏ tan vỡ với hàm răng, Lãnh Chúa Sợ Hãi cười lên.

Cười cậu.

Sunny phẫn nộ rống lên.

[CHÚNG TA CÓ NÊN GIẾT CÔ TA LẦN NỮA? ĐÚNG...TAO SẼ TỪ TỪ ĂN CÔ TA. NGAY SAU KHI XỬ LÝ XONG MÀY.]

Nephis. Hắn đang nói về Nephis.

Sâu bên trong bộ vỏ đang tan vỡ, Sunny hoàn toàn phát rồ.

Quên đi mọi thứ ngoại trừ cơn giận dữ, cậu cho bộ vỏ rắn mã não tiêu tan thành dòng bóng tối, và thoát khỏi vòng ôm ấp của chúng.

Đáp lên vai của con rồng khủng khiếp trong dạng nhân loại dễ thương tổn, Sunny nắm lấy chuôi Tội Lỗi An Ủi và đâm nó vào giữa những cái vảy không thể xuyên thủng kia.

...Hay ít nhất, cậu đã cố làm vậy.

Như thể cảm nhận được thanh kiếm nguyền rủa, Lãnh Chúa Sợ Hãi cuối cùng cho thấy phản ứng. Cơ thể to đùng của con rồng co giật, khiến Sunny bay đi.

Cậu rơi xuống với tốc độ kinh khủng, xuống, xuống... không có cái bóng nào để cậu an toàn tiếp đất.

Trước khi Sunny ngã thành vũng máu trên đá lạnh lẽo, ai đó bắt lấy cậu, khiến cú ngã chậm lại. Hai người họ đánh vào một bức tường đá và khiến nó tan nát, lăn vào sân đất bên dưới.

Sunny rơi xuống gì đó mềm mại và dội đi.

“Argh...”

Tựa vào Tội Lỗi An Ủi, cậu đứng lên và nhìn quanh với ánh mắt đầy gân đỏ. Những cái xác...những chiến lũy...cậu biết nơi này.

Đây là pháo đài trôi nổi nơi Mordret đã chào đón họ đến Chạng Vạng.

‘Vậy là...con sâu kia sợ kiếm của mình.’

Một nụ cười vặn vẹo hiện lên môi cậu, và Sunny cuối cùng nhẩn a một bóng người khác đang cố gắng đứng dậy từ đá lạnh gần cậu. Là con ruồi khó chịu kia...

Giết nó sẽ chỉ mất chưa đến một giây.

Nhưng trước khi cậu có thể làm vậy, một cái bóng to đùng che phủ cậu. Rồi, con rồng tàn tạ đáp lên bức tường của pháo đài, nghiền nát những chiến lũy dưới bộ vuốt của hắn. Với máu bạc chảy xuống từ những vảy màu đêm khuya, Lãnh Chúa Sợ Hãi cúi xuống nhìn cậu, ánh sao cháy lên trong đôi mắt độc ác.

Ánh mắt đó hơi dịch chuyển, đè xuống con ruồi khó chịu kia như một lực lượng vô hình.

[MÀY...]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện