Chương 1516: Thịnh Nộ Nuốt Chửng
Dùng lúc con rồng đáng ghét kia đang bị phân tâm bởi con ruồi kia, Sunny tính toán kẻ địch của mình một giây. Tâm trí cậu đang rực lửa với cơn giận không thể thỏa mãn, nên khó để suy nghĩ...khó để ở yên một chỗ và toan tính biện pháp cách giết kẻ địch tốt hơn, mặc dù đó là mục tiêu duy nhất của cậu.
Đâu đó sâu bên trong, Sunny biết rằng cậu đã từ bỏ vũ khí chết chóc nhất của mình – sự khôn ngoan – cho sự cám dỗ thiêu đốt của thịnh nộ. Nhưng mà ngay cả ý nghĩ đó cũng bị hủy diệt bởi đại dương giận dữ không giới hạn.
‘Con sâu đó mạnh.’
Sunny đã kêu gọi ra sức mạnh nguyên thủy, hủy diệt nhất của mình – Vỏ Bóng Tối. Cậu đã cắn xé Lãnh Chúa Sợ Hãi khi là rắn biển hung hăng, bướm ma đáng sợ, báo thối rữa, và nhiều hình dạng buồn nôn khác. Những đòn tấn công của cậu đã gây ra chút thương tổn cho kẻ địch, nhưng chưa có gì đủ khiến con rồng chùn bước.
Thứ duy nhất đã làm vậy là Tội Lỗi An Ủi.
Sunny liếc nhìn thanh jian ngọc xinh đẹp.
‘Hắn ta biết thanh kiếm đó.’
Hoàng Tử Điên Rồ đã dùng Tội Lỗi An Ủi, vậy nên, Lãnh Chúa Sợ Hãi sẽ quen thuộc với năng lực tà ác của thanh kiếm nguyền rủa. Kể cả nếu như nó chưa từng dùng chống lại hắn, thì hắn phải biết đến và e sợ nó.
Đó là vì mặc dù Sunny có thể tàn phá da thịt con rồng, Tội Lỗi An Ủi thì có thể phá vỡ tâm trí hắn. Dù sao thì, nó đã được tạo ra từ tiếng thì thầm của Ariel, Ác Ma Sợ Hãi.
Và không có ai quen thuộc hơn với sự khủng bố của những bí mật của Ariel hơn Lãnh Chúa Sợ Hãi, kẻ mà tương tự cũng bị đè nặng bởi kiến thức về sự thật bởi Khiếm Khuyết của hắn.
Nhưng mà có một vấn đề...
Sunny chỉ có thể dùng Tội Lỗi An Ủi bằng bàn tay nhân loại, nhưng mà cơ thể nhân loại thì có thể bị hủy diệt chỉ bởi một cú rống từ con rồng đáng sợ kia.
Hoặc có lẽ không.
Mỉm cười điên dại, Sunny hủy đi thanh jian ngọc. Cùng lúc, cậu kêu gọi bóng tối lần nữa. Chúng trào ra từ cổng của Lồng Đèn Bóng Tối, bao bọc cậu như một cơn thủy triều hắc ám.
Và rồi, một hình dạng cao to đứng lên từ thủy triều đó.
Lần này, Sunny không tạo ra vỏ dạng rắn, bướm, hay một con báo đáng sợ. Thay vì vậy, cậu đã mượn một trang từ sách của Quái Thú Cắn Nuốt...và tạo ra một bộ vỏ mà là bản sao hoàn hảo của bản thân, chỉ là ở quy mô lớn hơn nhiều.
Đương nhiên, cậu không thể cạnh tranh với Tai Ương hoang dại kia, kẻ mà cao đến cả trăm mét. Nhưng mà thậm chí ở một phần ba chiều cao đó thôi, thì đầu cậu vẫn đã vươn lên trên cả thành lũy của pháo đài.
Một tên khổng lồ hắc ám giận dữ làm từ bóng tối xuất hiện ở giữa sân đất, có diện mạo của Sunny. Cơ thể to đùng của cậu phủ trong một bộ giáp mã não rạn nứt...và một cơn lốc tia sáng vây quanh bàn tay vươn ra của cậu.
Những Ký Ức là những dụng cụ huyền bí. Chúng được tạo ra từ tinh túy linh hồn của người dùng chúng, và điều chỉnh để phù hợp với cơ thể của người dùng. Đó là tại sao người Thức Tỉnh không cần may vá hay chỉnh sửa quần áo và giáp, hay làm lại chuôi vũ khí cho phù hợp với nắm tay của mình.
Nhưng mà, tình hình thay đổi một khi người Thức Tỉnh đến Vượt Giới Hạn. Cơ thể của một Thánh có thể biến đổi, trở thành hình dạng hoàn toàn khác. Chỉ khi đó thì giới hạn mà Ký Ức có thể điều chỉnh để vừa với người dùng mới để lộ bản thân.
Những Ký Ức khác nhau có giới hạn khác nhau. Vài thứ vẫn có thể dùng bởi Thánh đã biến thân, vài thứ là không thể. Thường thì, Ký Ức càng mạnh, thì càng sở hữu tiềm năng linh hoạt.
Và Sunny dám cá là Tội Lỗi An Ủi, một Ký Ức Vượt Giới Hạn Đẳng Cấp Năm, sở hữu dư sự linh hoạt để có thể hữu dụng trong tay một người khổng lồ – đặc biệt là vì dạng mà cậu vừa biến thành chỉ khác cơ thể của bản thân về kích thước, và vì vậy không yêu cầu thanh jian ngọc phải rời khỏi bản chất một cây kiếm.
Cậu chỉ phải đổ thêm tinh túy vào để khiến nó hiện ra. Gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần...đều không quan trọng. Tinh túy của Sunny hiện tại muốn cạn cũng khó.
Trong lúc hình dạng của một thanh kiếm duyên dáng, lưỡi kiếm dài vài chục mét, bắt đầu hiện ra từ ánh sáng, Sunny nhếch mép cười và lao về trước. Sẽ mất Tội Lỗi An Ủi một chút thời gian để dệt bản thân vào tồn tại, và cậu sẽ phải khiến con rồng đáng ghét kia bận rộn đến lúc đó.
Chật vật điều khiển cơ thể to đùng của mình, Sunny nghiêng ra trước và tông vai vào bức tường trên sân. Cả pháo đài run rẩy và nghiêng đi, nước tràn vào thông qua những cánh cổng tan vỡ. Bản thân bức tường rạn nứt và sụp đổ, buộc Lãnh Chúa Sợ Hãi, kẻ mà đã dùng nó làm điểm đặt chân, mất thăng bằng.
Trước khi còn rồng có thể mở ra đôi cánh to đùng của nó, Sunny nắm lấy hắn và kéo hắn xuống. Gương mặt cậu rất gần lồng ngực đẫm máu của Lãnh Chúa Sợ Hãi...nếu không phải có mũ giáp, thì Sunny đã cố cắn vào cổ họng hắn.
‘Cái gì đây...’
Có gì đó lấp lóe trong máu bạc. Ở đó, giữa những cái vảy đêm khuya, là một cái vảy mà có vẻ khác với tất cả những cái khác. Nó có màu xám nhạt, như thể đúc từ sắt, và có hình dạng kì lạ.
Sunny cố nhìn kĩ nó hơn, nhưng vào lúc đó...
Cậu nghe thấy con ruồi khó chịu kia hét lên:
“S-sunny! Mình...mình không thể...”
‘Cái gì...’
Và rồi, một mũi tên rực sáng bắn vào cậu từ phía sau, trượt và khe hở của Áo Choàng, và nổ tung ở bên trong.
‘Không!’
Bên trái của thân thể tên khổng lồ bóng tối nổ tung từ bên trong. Bộ giáp mã não của cậu, vốn đã tổn thương nghiêm trọng, tan vỡ thành từng mảnh. Tay trái của cậu, thứ mà đã suýt chút nữa nắm đến chuôi của Tội Lỗi An Ủi, rơi xuống đất.
Cùng lúc, hàm của con rồng cắn vào cổ cậu, xé rách nó. Lãnh Chúa Sợ Hãi gầm gừ, xé đầu tên khổng lồ với cú kéo khủng khiếp.
Bị cơn đau khủng khiếp làm mù mắt và rối loạn, Sunny đâm sầm vào đá lạnh lẽo.
Bộ vỏ của cậu tan vỡ, và cậu bị đẩy ra khỏi vòng tay của bóng tối.
Cơ thể cậu lăn đi và ngừng lại trên đống đổ nát của bức tường pháo đài đã sụp đổ. Cậu cảm giác được nước lạnh lẽo liếm lấy làn da rách rưới của mình.
‘A...’
Con ruồi...cậu đáng lẽ nên giết nó sớm hơn. Con rồng đáng ghét kia chắc chắn đã thì thầm một mệnh lệnh vào tai con côn trùng kia...
Phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Sunny buộc cơ thể tàn tạ của mình đứng lên – chỉ để nhìn thấy cái đuôi của Lãnh Chúa Sợ Hãi vung về phía mình với tốc độ khủng khiếp. Nhớ lại những vật chứa trống rỗng của Kẻ Cướp Hồn đã nổ tung thành làn sương máu sau khi bị nó đánh trúng, cậu phát ra một tiếng thét căm ghét và bước vào bóng tối.
Một giây sau đó, cậu xuất hiện bên trên bức tường tan vỡ.
Từ đó, Sunny có thể nhìn thấy sân đất bên dưới, và hình dạng của con rồng đang chảy máu ở bên dưới. Cậu cũng có thể nhìn thấy Chạng Vạng ở phía xa, vừa đủ nhìn thấy được xuyên qua mù mờ của bình minh.
‘Làm gì đây, làm gì đây...’
Chậm trễ, cậu nghĩ đến những cái Bóng của mình. Thánh, Quỷ, Ác Mộng...chúng có thể giúp rất nhiều trong trận chiến này. Đặc biệt là Thánh, kẻ miễn dịch mọi đòn tấn công tâm trí và có thể kháng cự quyền uy của Lãnh Chúa Sợ Hãi.
Nhưng mà suy nghĩ về chúng khiến cậu tràn trề cơn giận dữ bất tận.
Không ai được phép cướp sự trả thù từ cậu...không ai cả! Triệu hồi những cái Bóng sẽ chỉ cho chúng cơ hội giết con rồng đáng ghét kia trước khi cậu có thể.
Cậu sẽ không bao giờ cho phép việc đó xảy ra.
‘Đây...đây là điên rồ!’
Một ý nghĩ yếu ớt bị nhấn chìm bởi cơn lũ khát máu và giận dữ vặn vẹo. Sunny sẽ không cho phép bất cứ ai cướp đi nạn nhân của cậu. Không...nếu cậu triều hồi những cái Bóng, nó sẽ chỉ để giết chúng. Giết tất cả! Thật ra thì, đó chính xác là việc cậu nên làm.
Mỗi thứ trong số chúng đều là Sinh Vật Bóng Tối, và còn rất mạnh mẽ nữa, thích hợp để cung cấp năng lượng cho linh hồn cậu. Cậu dù sao đã khổ sở nuôi dưỡng chúng. Nên, thu hoạch cây trái mà mình trồng cũng là đúng mà thôi, không phải sao? Cứ tưởng tượng về dòng lũ mảnh bóng mà cậu sẽ nhận được nếu giết đám thủ hạ khiến Sunny mỉm cười tàn nhẫn.
Đây là cách Hoàng Tử Điên Rồ đã trở thành một Titan? Chắc chắn là vậy. Ở đâu khác mà tên điên tà ác kia có thể kiếm đủ mảnh để tạo ra tâm thứ bảy trong Mộ Ariel này? Sunny sẽ khôn ngoan nếu làm theo ví dụ đó.
Nhưng trước hết, cậu phải giết con rồng.
Và con ruồi phản bội kia...
Quay đầu nhìn những kẻ địch, Sunny chần chừ một tích tắc.
Ngoài kia, ở phía xa...chẳng phải có gì đó kì lạ đang xảy ra trong Chạng Vạng? Đột nhiên đông cứng, cậu nhìn về phía xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương