Chương 1536: Những Người Trẻ Tuổi Tương Lai
Cũng có một nhóm binh lính ở bến cảng, toàn bộ mặc giáp trắng và cột những dải mà đỏ ở eo. Không như lần cuối Sunny thấy họ, những chiến binh lúc này trông khỏe khoắn và tràn đầy sức sống bên trong bộ giáp của họ.
Đội trưởng của họ là một người phụ nữ cao, xinh đẹp với mái tóc đỏ như lửa. Sunny chỉ nhận ra cô ta bởi vì mũ giáp lộ mặt và cái mào đỏ thắm mà cô đang cầm trong tay phải...cô là đội trưởng mà đã hộ tống cậu và Nephis đến đền thờ lần đầu tiên họ đến đây.
Cô lúc đó có vẻ già lọm khọm. Bây giờ, cô trông không lớn hơn họ là mấy. Thật sự thì, mọi người ở đây đều là vậy, hay thậm chí là trẻ hơn cả họ. Sự thay đổi bất ngờ đó vẫn khiến cậu thấy hơi chóng mặt.
Đương nhiên là Sunny đã biết giết nữ tiên tri Ô Uế sẽ cho phép Thất Sủng di chuyển xuôi dòng và mang trở lại sự trẻ trung cho những người họ. Nhưng mà biết và nhìn thấy là hai việc khác nhau.
Nhìn thấy họ như vậy là có hơi...vừa ngọt vừa đắng. Ngọt là vì nhìn thấy những hành động của họ đã mang đến kết quả tốt, đắng là vì nó khiến cậu nhớ đến Ananke.
Trong lúc Sunny suy nghĩ về cuộc sống kì lạ trên Dòng Sông Vĩ Đại, những người lính tạo ra một lối đi xuyên qua đám đông và vây quanh những thành viên tổ đội, giúp họ rời khỏi cảng.
Họ được hộ tống dọc theo những con đường quen thuộc một lần nữa, di chuyển về phía đền thờ của Dusk. Đã có rất nhiều người ở cảng, nhưng mà thậm chí nhiều hơn nữa ở đây, đông đúc trên những lề đường và trên nóc của những tòa nhà, toàn bộ đều nhìn chăm chú những Người Ngoài với sự kích động và trầm trồ.
Đám đông đi theo đoàn người nhỏ, liên tục trở nên to hơn. Vài người kêu gọi Cassie, vài người đơn giản hoan hô từ phía xa. Sau vài tháng tương đối yên bình trên biển, Sunny đang gặp khó khăn thích ứng với bầu không khí sôi nổi của Thất Sủng.
“Ngài Sunless! Ngài Sunless!”
Nghe thấy tên mình, cậu quay đầu.
Giọng nói là không quen thuộc, và gương mặt của thằng nhóc tuổi teen gầy gò gọi cậu cũng không quen thuộc. Nhưng mà Sunny nhận ra ánh mắt tò mò, thông minh đó gần như ngay lập tức.
Cậu khẽ nhíu mày, nhưng mà thật ra là thấy thú vị.
“Cronos? Là thằng nhóc nhà ngươi đó hả?”
Thằng bé tuổi teen, kẻ mà đang bị đội trưởng của binh lính đẩy lại, cười nhếch mép:
“Đúng! Là tôi. Ngài Sunless, chào mừng trở lại!”
Sunny mỉm cười, rồi gật đầu với đội trưởng, ra hiệu cho cô để thằng nhóc đến gần. Vài giây sau đó, Cronos tham gia đoàn người và nhìn những thành viên khác của tổ đội với cặp mắt mở to.
“Ngài Sunless...đó cũng là những Người Ngoài?”
Sunny gật đầu.
“Chắc rồi. Người đó, ta từng tìm thấy trong một cái giếng. Người kia là kẻ ăn chực mà mời bản thân vào nhà người khác. Người này là có thói quen tát những chàng trai trẻ tuổi, tát nặng đó, nên cảnh giác khi ở gần cô ta. Ồ, và tên kia là một con quái vật đột lốt người...đừng tin tưởng bất cứ thứ gì hắn nói, và đừng bao giờ nhìn vào mắt hắn. Nhưng họ đều là những chiến binh phi thường. Không có ai tốt hơn họ để chiến đấu với Ô Uế ở Mộ Ariel, chắc chắn là vậy.”
Nghe những miêu tả, những thành viên của tổ đội nhìn cậu với ánh mắt chua chua. Effie lắc đầu.
“Sao mà giới thiệu của Cassie hay hơn nhiều đến vậy chứ?”
Cronos tò mò nhìn chăm chú cái bụng cô. Phát hiện ánh mắt đó, cô nhếch mép cười.
“Gì, tôi có cần cho thêm một bài giảng... không, chờ chút. Người này có lẽ trăm tuổi không chừng. Nhóc bao nhiêu tuổi vậy?”
Thằng nhóc tuổi teen ngượng ngùng bật cười.
“Ồ...tôi mười tám tuổi, thưa phu nhân. Xin lỗi, tôi không cố ý nhìn chăm chú.”
“Mười tám...”
Lần cuối Sunny nhìn thấy Cronos, thằng nhóc là mười bảy. Vậy là họ đã không đi quá lâu – ít nhất là ngắn hơn nhiều so với cậu lo sợ. Tối đa, là không hơn một hai tháng, trước khi cậu nhớ lại bản thân trên Đảo Aletheia.
Trong lúc đó, thằng nhóc tuổi teen đã đỏ mặt xấu hổ.
“Chỉ là vợ và tôi, chúng tôi đang suy nghĩ về việc đi đến Nhà Tuổi Trẻ...vì nó mới được xây dựng lại gần đây...a, nhưng mà nó có lẽ vẫn phải là ý tưởng tốt.”
Nghe vậy, Sunny suýt vấp chân.
“Cái gì...đợi đã...từ khi nào nhóc có vợ?!”
Cronos cười lần nữa.
“Đúng rồi, ngài không biết! Ừ thì...chúng tôi quen biết nhau một thời gian rồi. Nhưng vì cả hai đều già nua và yếu ớt, nên không cần có gì ngoài một tình bạn yên lặng giữa hai ông bà lão. Nhưng khi thành phố đi xuôi dòng, và chúng tôi đột nhiên trẻ trở lại...ừ thì, việc này dẫn đến việc khác...”
Hắn xấu hổ gãi gãi gáy.
“Thật ra thì, có nhiều gia đình mới ở Thất Sủng. Chúng tôi thời gian dài đều nghĩ rằng bản thân sẽ là thế hệ cuối cùng của Người Ở Sông. Nhưng mà giờ thì...nó hơi kì lạ ha? Người ta thật sự đang nhìn về tương lai.”
Đội trưởng của binh lính, người mà đã im lặng lắng nghe, nhìn hắn với ánh mắt trách móc.
“Thằng oắt con nhà ngươi còn quá trẻ để đi đến Nhà Tuổi Trẻ. Thật ra...bản thân ngươi vẫn còn nên ở Nhà Tuổi Trẻ! Không phải làm bố mẹ, mà là đứa trẻ. Dùng vài thập kỷ lớn lên trước khi suy nghĩ về ra vẻ người lớn và bắt đầu một gia đình.”
Cô có vẻ đến từ một thế hệ mà đã trải qua những thứ như vậy một cách đàng hoàng, không như Cronos, kẻ mà đã biến thành một ông già trước khi đến tuổi trưởng thành, và chỉ bây giờ mới đang học cách làm người trẻ tuổi.
Effie quan sát họ với biểu hiện khó hiểu, rồi liếc nhìn Sunny và nháy mắt.
“Nghe thấy không hả ngố? Tên này mới chỉ mười tám tuổi và đã cầu hôn bạn gái hắn ta rồi. Cậu làm gì lúc mười tám tuổi chứ hả?”
Sunny nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ.
“Cô nên nhớ rõ lúc đó chứ? Tôi đã giúp Nephis chiến thắng một trận nội chiến đẫm máu, rồi dẫn những Mộng Giả sống sót của Thành Phố Hắc Ám đến an toàn trong lúc bầu trời cơ bản là đang ngã xuống đầu chúng ta.”
Cronos không dám tin nhìn cậu chăm chú, rồi đột nhiên hỏi, giọng nói hắn đầy tò mò:
“Tồi tệ thật! Ở bên ngoài, bầu trời thường rơi xuống lắm hay sao?”
Effie cười.
“Thường xuyên hơn nhóc nghĩ, nhất là khi tên này ở quanh...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương