Hai người cha mẹ yêu nhau theo sát nhau, nhưng chưa bao giờ chú ý tới đứa con, tạo cho La Chu tính cách trở nên lạnh nhạt. Khuyết thiếu tình yêu thương, sẽ dễ bị tình thương của người khác làm cho cảm động, nhưng mà nàng yêu thương nhất lại chỉ có bản thân mình.
Nàng khát vọng nhất chính là được gả cho một người đàn ông tốt, trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc cả đời, điều làm nàng sợ hãi nhất là cái chết. Chỉ cần có thể sống, nàng có thể ba quỳ chín vái với tên cầm thú này, có thể ăn chung ngủ chung với ngao khuyển, có thể chịu mọi loại tra tấn lên cơ thể, ngay cả tôn nghiêm cùng trinh tiết quý giá cũng có thể cho qua. Chỉ là, hi vọng duy nhất này lại bị tên cầm thú cường bạo mạnh mẽ đập nát, cái chết tàn nhẫn sắp tới. Hiện giờ nàng đã hai bàn tay trắng, có chỗ nào phải sợ hãi, sao phải nén đi cơn giận này.
"Cầm thú! Ô ô. . . . . . Cầm thú!"
Mười ngón tay nàng không ngừng cào cấu lên cơ ngực dày rộng của Tán Bố Trác Đốn đến chảy máu. Hai mắt đỏ hồng đều là lửa phẫn nộ, những giọt nước mắt tuyệt vọng không ngừng tuôn ra từ trong đôi mắt đỏ đó, làm cho hai mắt to phát ra thứ ánh sáng kinh tâm động phách.
Vẻ mặt Tán Bố Trác Đốn như hàn băng ngàn năm, lạnh tới cực điểm. Dưới lớp hàn băng lại là sát khí tanh máu đang giương nanh múa vuốt vào lớp băng lạnh đang giam cầm nó. Một bàn tay, liền có thể dễ dàng khống chế đôi móng vuốt trắng noãn đang gãi ngứa trên ngực hắn. Cánh tay còn lại nâng lên, nháy mắt đem vật nào đó đang làm càn trên người nằm xuống dưới.
"Ta không có cường bạo ngươi." Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn gần như sắp điên mất, giọng nói lạnh lùng, "Ngươi còn sống rất khỏe mạnh." Trong ngực thật khó chịu lại mang theo chút đau tức. Cũng là tia đau tức này chính là dây xích kiềm chế cơn phẫn nộ muốn tàn sát của hắn đang dấy lên.
Cổ tay nàng bị hắn vặn tới sắp gẫy lìa, sức nặng trên thân ép La Chu tới thiếu chút không thở nổi. Nàng cắn răng chịu đựng tra tấn khổng lồ trên người, không hề sợ hãi khóc rống lại với khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn kia: "Lừa quỷ! Ngươi không cường bạo ta, ta sao lại đổ máu? Tại sao bụng dưới lại đau? Tại sao lại đau bụng?"
"Ta không có cường bạo ngươi."
Tán Bố Trác Đốn lặp lại lần thứ hai, sự cương cứng trong giọng nói thể hiện rõ ràng hắn đang nhẫn nại, ánh mắt ngày càng u tối, như chất độc đang ăn mòn dần tầng băng dầy.
Nàng giật mình, đột nhiên lớn tiếng cười thật quái dị, tiếng cười bi tuyệt mà thê lương. Một chuỗi nước mắt như trân châu tuôn ra, không ngừng tranh nhau tràn ra từ hốc mắt đỏ bừng.
Tán Bố Trác Đốn im lặng nhìn nàng, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm, đôi môi mím lại thành một đường sắc bén.
"Không cường bạo ta? Ngươi không cường bạo ta?" Nàng cười quái dị hỏi lại, mở to hai mắt, lớn tiếng rít lên, "Không cường bạo ta, vậy tại sao cái vật cầm thú kia lại dính đầy ──"
Một bóng ma cùng tiếng xé giá mạnh mẽ thổi qua da thịt nện xuống bên cạnh, chặn đứt tiếng gào của nàng. Nàng còn không kịp nhắm lại mắt, một bóng ma thứ hai đã nhanh chóng chuyển hướng, nện xuống bên trái đầu nàng. Tiếp đó là một tiếng nổ lớn, thân thể đột nhiên rơi xuống, cả chiếc giường nặng nề phút chốc đổ sụt thành phế tích, cả tẩm cung bị chấn động.
Tai trái vừa đau vừa nóng, còn có chút dịch dính nóng chảy ra, mơ hồ còn cảm nhận được dư vị sau vụ chấn động. Lệ trên mặt bị gió tạt qua chặt đứt, lại bị bàn tay mạnh mẽ nào đó chặt đứt mất ít tóc. Nếu chưởng này mà đánh vào chính giữa mặt nàng, giờ phút này cái biến thành phế tích không phải chiếc giường mà sẽ là đầu của nàng.
Chữ máu cuối cùng kẹt lại trong cổ họng, không sao nhả ra nổi, mà nuốt cũng không trôi. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt dữ tợn đầy phẫn nộ của Tán Bố Trác Đốn, thân thể cùng bộ não bị sức mạnh khủng bố làm cho kinh sợ.
Mắt to trong suốt đỏ hồng tĩnh lặng đối mặt với đôi mắt hung ác sắc bén, hai người không ai rời mắt khỏi nhau. Một người dại ra vì kinh hãi, một người giàn giụa sát khí; một người hoang mang, một người nhẫn nại.
"Ta, không, có, cường, bạo, ngươi." Tán Bố Trác Đốn chống một tay ngay cạnh tai nàng, nhả ra từng chữ một. Mắt hắn nhắm lại, chậm rãi nói ra một câu, "Ngươi tới kinh nguyệt."
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây. . . . . .
Từng giây cứ thế trôi qua, ánh mắt ngây dại của La Chu cuối cùng cũng gợn sóng. Nàng hoang mang nhìn quanh, vừa rồi. . . . . . Vừa rồi cầm thú Vương vừa nói gì ta? Vì sao nàng nghe không. . . . . .Không rõ? "Ta. . . . . . Hình như ta chưa nghe rõ câu cuối." Nàng sợ hãi mấp máy môi, thành thực nói.
Sâu trong ánh mắt, tầng băng kia cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, nhất thời, sát khí tanh máu ngưng tụ thành xích sắt, phá băng lao ra.
"Ngươi tới kinh nguyệt !" Tán Bố Trác Đốn gầm lên một lần nữa. Mắt ưng nhíu lại, ánh sáng tanh máu lóe lên, hắn đưa tay, quăng La Chu đang trong trạng thái nửa ngây bay ra ngoài.
Phanh ──
"Ai a ──"
Tiếng va chạm mặt đất cùng tiếng hét thảm vang lên gần như cùng lức, đại não đông cứng của La Chu cuối cùng cũng bắt đầu vận động. Đúng rồi, chỗ đau dưới thân hình như chỉ có bên ngoài, bên trong không có đau đớn gì, mà sự lạnh lẽo quặn đau trong bụng hình như có chút quen thuộc. . . . . .Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Tán Bố Trác Đốn đang đứng lên từ chiếc giường đã trở thành đống phế tích, để chứng thực hắn nói có đúng hay không.
"Vương . . . . . . Vương nói là. . . . . . Là thật sao, ta. . . . . . Ta chỉ là tới kinh nguyệt? Ta. . . . . . Ta sẽ không chết? !" Hai má xanh trắng nổi lên một tầng hồng nhạt, hơi thở của cái chết dần dần biến mất.
"Vương?" Khóe miệng Tán Bố Trác Đốn kéo ra một chữ, tiến lên vài bước, nhấc chân đá nàng lăn một vòng, "Heo, hiện tại biết gọi Vương sao? Ngươi không phải vừa rồi một câu cầm thú hai câu cầm thú, gọi không phải rất vui sao? Tiếp tục gọi đi?" Hắn cười lạnh liên tục, rồi đá La Chu lăn thêm vài vòng, cuối cùng một chân dẫm lên lưng nàng, giọng nói nhẹ nhàng làm cho người ta không rét mà run, "Ai nói ngươi sẽ không chết? Ngươi quên câu nói của ta lúc trước sao, tất cả những thứ dám có can đảm khiêu khích Vương, đều chỉ có một con đường chết."
Vừa biết chính mình còn chưa phải bước vào quan tài, nỗi sợ chết vốn cắm rễ sau trong nhanh chóng phá đất trọng sinh. Sống, nhất định phải sống! Niềm tin vốn bị dập nát lại càng trở nên kiên định, mãnh liệt. Nàng gian nan ngẩng đầu lên từ dưới chân Tán Bố Trác Đốn ngước nhìn hắn, dùng ngữ điệu thành thật của người Bác Ba biện bạch, ý đồ đổi trắng thay đen.
"Không không, toàn bộ cao nguyên đều hết lời khen ngợi Vương uy nghiêm như kền kền, cao quý như sư tử, tao nhã như báo tuyết, dương cụ còn thô to hơn lừa, toàn thân đều tràn ngập mị lực của dã thú. Tiện nô gọi cầm thú không phải nhục nhã Vương, phải. . . . . .Là đang ca ngợi Vương, đúng, là đang ca ngợi!" Ánh mắt hèn mọn, hoảng sợ lại cẩn thận nịnh nọt, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, thoạt nhìn thật sự có chút bẩn thỉu lôi thôi.
Mặt Tán Bố Trác Đốn lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng xanh mét một mảng. Chân lớn dẫm lên lưng nộn nộn thịt có chút run rẩy, cẳng chân buông lỏng, căng lại, lặp lạo vài lần, vẫn là không thể dùng sức. Hắn thở một cái thật mạnh, thu chân xoay người, cười lạnh nói: "Heo, nhắc nhở ngươi một câu, ngao nô tên Cách Tang Trác Mã kia còn chưa bị đưa ra khỏi biên thành đâu."
La Chu sửng sốt, lập tức sợ hãi, bổ nhào về phía trước, ôm lấy sau chân Tán Bố Trác Đốn, hoảng sợ khẩn trương nói: "Vương, ngươi đã hứa bất luận thế nào, dù phát sinh chuyện gì, tình huống nào, cũng sẽ thả Cách Tang Trác Mã về thôn Nạp Mộc A. Lời nói của Vương đáng giá ngàn vàng, người không thể nói không giữ lời!"
Thân thể Tán Bố Trác Đốn đột nhiên cứng đờ, hơi thệ nguy hiểm cùng sát khí tanh máu dần hóa thành rắn quấn quanh cổ La Chu, rồi dần dần thu chặt lại.
Mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống. La Chu ôm chặt chân cầm thú Vương, cúi đầu, cổ họng khô khốc, toàn thân căng thẳng.
Bỗng dưng, một tiếng cười trầm vang mà lại lạnh lẽo như băng cất lên. Tán Bố Trác Đốn chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn nữ nô đang giấu đầu hở đuôi, đôi môi nở nang vẽ ra một độ cong hung ác nham hiểm: "Được lắm! Được lắm! Chỉ là một nữ nô đê tiện lại dám tính kế Mục Xích Tán Bố Trác Đốn ta!"
Tiếng cười vừa dứt lại, la Chu nghe được một tiếng gầm lên.
"Người tới, đem nàng nhốt vào địa lao!"
Nàng chỉ cảm thấy hai tay đang ôm lấy chân run lên, một sức mạnh đánh úp về phía vai phải, thân thể lập tức bay lên. Mà lúc này, lại không có chó ngao ở đây đón nàng.
La Chu sợ hãi hét thất thanh, ngã thẳng hướng rèm cửa to dày. Xoẹt xẹt một vài tiếng, rèm cửa bị kéo rơi xuống, đem nàng phủ kín.
Thình lình trong bóng tối, có hai bàn tay to đỡ được nàng.
Hai thị vệ lấy đầu nàng, thô lỗ dùng rèm cửa đem nàng quấn thành chả giờ xong, liền túm lên đi thẳng hướng địa lao.
Nàng khát vọng nhất chính là được gả cho một người đàn ông tốt, trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc cả đời, điều làm nàng sợ hãi nhất là cái chết. Chỉ cần có thể sống, nàng có thể ba quỳ chín vái với tên cầm thú này, có thể ăn chung ngủ chung với ngao khuyển, có thể chịu mọi loại tra tấn lên cơ thể, ngay cả tôn nghiêm cùng trinh tiết quý giá cũng có thể cho qua. Chỉ là, hi vọng duy nhất này lại bị tên cầm thú cường bạo mạnh mẽ đập nát, cái chết tàn nhẫn sắp tới. Hiện giờ nàng đã hai bàn tay trắng, có chỗ nào phải sợ hãi, sao phải nén đi cơn giận này.
"Cầm thú! Ô ô. . . . . . Cầm thú!"
Mười ngón tay nàng không ngừng cào cấu lên cơ ngực dày rộng của Tán Bố Trác Đốn đến chảy máu. Hai mắt đỏ hồng đều là lửa phẫn nộ, những giọt nước mắt tuyệt vọng không ngừng tuôn ra từ trong đôi mắt đỏ đó, làm cho hai mắt to phát ra thứ ánh sáng kinh tâm động phách.
Vẻ mặt Tán Bố Trác Đốn như hàn băng ngàn năm, lạnh tới cực điểm. Dưới lớp hàn băng lại là sát khí tanh máu đang giương nanh múa vuốt vào lớp băng lạnh đang giam cầm nó. Một bàn tay, liền có thể dễ dàng khống chế đôi móng vuốt trắng noãn đang gãi ngứa trên ngực hắn. Cánh tay còn lại nâng lên, nháy mắt đem vật nào đó đang làm càn trên người nằm xuống dưới.
"Ta không có cường bạo ngươi." Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn gần như sắp điên mất, giọng nói lạnh lùng, "Ngươi còn sống rất khỏe mạnh." Trong ngực thật khó chịu lại mang theo chút đau tức. Cũng là tia đau tức này chính là dây xích kiềm chế cơn phẫn nộ muốn tàn sát của hắn đang dấy lên.
Cổ tay nàng bị hắn vặn tới sắp gẫy lìa, sức nặng trên thân ép La Chu tới thiếu chút không thở nổi. Nàng cắn răng chịu đựng tra tấn khổng lồ trên người, không hề sợ hãi khóc rống lại với khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn kia: "Lừa quỷ! Ngươi không cường bạo ta, ta sao lại đổ máu? Tại sao bụng dưới lại đau? Tại sao lại đau bụng?"
"Ta không có cường bạo ngươi."
Tán Bố Trác Đốn lặp lại lần thứ hai, sự cương cứng trong giọng nói thể hiện rõ ràng hắn đang nhẫn nại, ánh mắt ngày càng u tối, như chất độc đang ăn mòn dần tầng băng dầy.
Nàng giật mình, đột nhiên lớn tiếng cười thật quái dị, tiếng cười bi tuyệt mà thê lương. Một chuỗi nước mắt như trân châu tuôn ra, không ngừng tranh nhau tràn ra từ hốc mắt đỏ bừng.
Tán Bố Trác Đốn im lặng nhìn nàng, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm, đôi môi mím lại thành một đường sắc bén.
"Không cường bạo ta? Ngươi không cường bạo ta?" Nàng cười quái dị hỏi lại, mở to hai mắt, lớn tiếng rít lên, "Không cường bạo ta, vậy tại sao cái vật cầm thú kia lại dính đầy ──"
Một bóng ma cùng tiếng xé giá mạnh mẽ thổi qua da thịt nện xuống bên cạnh, chặn đứt tiếng gào của nàng. Nàng còn không kịp nhắm lại mắt, một bóng ma thứ hai đã nhanh chóng chuyển hướng, nện xuống bên trái đầu nàng. Tiếp đó là một tiếng nổ lớn, thân thể đột nhiên rơi xuống, cả chiếc giường nặng nề phút chốc đổ sụt thành phế tích, cả tẩm cung bị chấn động.
Tai trái vừa đau vừa nóng, còn có chút dịch dính nóng chảy ra, mơ hồ còn cảm nhận được dư vị sau vụ chấn động. Lệ trên mặt bị gió tạt qua chặt đứt, lại bị bàn tay mạnh mẽ nào đó chặt đứt mất ít tóc. Nếu chưởng này mà đánh vào chính giữa mặt nàng, giờ phút này cái biến thành phế tích không phải chiếc giường mà sẽ là đầu của nàng.
Chữ máu cuối cùng kẹt lại trong cổ họng, không sao nhả ra nổi, mà nuốt cũng không trôi. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt dữ tợn đầy phẫn nộ của Tán Bố Trác Đốn, thân thể cùng bộ não bị sức mạnh khủng bố làm cho kinh sợ.
Mắt to trong suốt đỏ hồng tĩnh lặng đối mặt với đôi mắt hung ác sắc bén, hai người không ai rời mắt khỏi nhau. Một người dại ra vì kinh hãi, một người giàn giụa sát khí; một người hoang mang, một người nhẫn nại.
"Ta, không, có, cường, bạo, ngươi." Tán Bố Trác Đốn chống một tay ngay cạnh tai nàng, nhả ra từng chữ một. Mắt hắn nhắm lại, chậm rãi nói ra một câu, "Ngươi tới kinh nguyệt."
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây. . . . . .
Từng giây cứ thế trôi qua, ánh mắt ngây dại của La Chu cuối cùng cũng gợn sóng. Nàng hoang mang nhìn quanh, vừa rồi. . . . . . Vừa rồi cầm thú Vương vừa nói gì ta? Vì sao nàng nghe không. . . . . .Không rõ? "Ta. . . . . . Hình như ta chưa nghe rõ câu cuối." Nàng sợ hãi mấp máy môi, thành thực nói.
Sâu trong ánh mắt, tầng băng kia cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, nhất thời, sát khí tanh máu ngưng tụ thành xích sắt, phá băng lao ra.
"Ngươi tới kinh nguyệt !" Tán Bố Trác Đốn gầm lên một lần nữa. Mắt ưng nhíu lại, ánh sáng tanh máu lóe lên, hắn đưa tay, quăng La Chu đang trong trạng thái nửa ngây bay ra ngoài.
Phanh ──
"Ai a ──"
Tiếng va chạm mặt đất cùng tiếng hét thảm vang lên gần như cùng lức, đại não đông cứng của La Chu cuối cùng cũng bắt đầu vận động. Đúng rồi, chỗ đau dưới thân hình như chỉ có bên ngoài, bên trong không có đau đớn gì, mà sự lạnh lẽo quặn đau trong bụng hình như có chút quen thuộc. . . . . .Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Tán Bố Trác Đốn đang đứng lên từ chiếc giường đã trở thành đống phế tích, để chứng thực hắn nói có đúng hay không.
"Vương . . . . . . Vương nói là. . . . . . Là thật sao, ta. . . . . . Ta chỉ là tới kinh nguyệt? Ta. . . . . . Ta sẽ không chết? !" Hai má xanh trắng nổi lên một tầng hồng nhạt, hơi thở của cái chết dần dần biến mất.
"Vương?" Khóe miệng Tán Bố Trác Đốn kéo ra một chữ, tiến lên vài bước, nhấc chân đá nàng lăn một vòng, "Heo, hiện tại biết gọi Vương sao? Ngươi không phải vừa rồi một câu cầm thú hai câu cầm thú, gọi không phải rất vui sao? Tiếp tục gọi đi?" Hắn cười lạnh liên tục, rồi đá La Chu lăn thêm vài vòng, cuối cùng một chân dẫm lên lưng nàng, giọng nói nhẹ nhàng làm cho người ta không rét mà run, "Ai nói ngươi sẽ không chết? Ngươi quên câu nói của ta lúc trước sao, tất cả những thứ dám có can đảm khiêu khích Vương, đều chỉ có một con đường chết."
Vừa biết chính mình còn chưa phải bước vào quan tài, nỗi sợ chết vốn cắm rễ sau trong nhanh chóng phá đất trọng sinh. Sống, nhất định phải sống! Niềm tin vốn bị dập nát lại càng trở nên kiên định, mãnh liệt. Nàng gian nan ngẩng đầu lên từ dưới chân Tán Bố Trác Đốn ngước nhìn hắn, dùng ngữ điệu thành thật của người Bác Ba biện bạch, ý đồ đổi trắng thay đen.
"Không không, toàn bộ cao nguyên đều hết lời khen ngợi Vương uy nghiêm như kền kền, cao quý như sư tử, tao nhã như báo tuyết, dương cụ còn thô to hơn lừa, toàn thân đều tràn ngập mị lực của dã thú. Tiện nô gọi cầm thú không phải nhục nhã Vương, phải. . . . . .Là đang ca ngợi Vương, đúng, là đang ca ngợi!" Ánh mắt hèn mọn, hoảng sợ lại cẩn thận nịnh nọt, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, thoạt nhìn thật sự có chút bẩn thỉu lôi thôi.
Mặt Tán Bố Trác Đốn lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng xanh mét một mảng. Chân lớn dẫm lên lưng nộn nộn thịt có chút run rẩy, cẳng chân buông lỏng, căng lại, lặp lạo vài lần, vẫn là không thể dùng sức. Hắn thở một cái thật mạnh, thu chân xoay người, cười lạnh nói: "Heo, nhắc nhở ngươi một câu, ngao nô tên Cách Tang Trác Mã kia còn chưa bị đưa ra khỏi biên thành đâu."
La Chu sửng sốt, lập tức sợ hãi, bổ nhào về phía trước, ôm lấy sau chân Tán Bố Trác Đốn, hoảng sợ khẩn trương nói: "Vương, ngươi đã hứa bất luận thế nào, dù phát sinh chuyện gì, tình huống nào, cũng sẽ thả Cách Tang Trác Mã về thôn Nạp Mộc A. Lời nói của Vương đáng giá ngàn vàng, người không thể nói không giữ lời!"
Thân thể Tán Bố Trác Đốn đột nhiên cứng đờ, hơi thệ nguy hiểm cùng sát khí tanh máu dần hóa thành rắn quấn quanh cổ La Chu, rồi dần dần thu chặt lại.
Mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống. La Chu ôm chặt chân cầm thú Vương, cúi đầu, cổ họng khô khốc, toàn thân căng thẳng.
Bỗng dưng, một tiếng cười trầm vang mà lại lạnh lẽo như băng cất lên. Tán Bố Trác Đốn chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn nữ nô đang giấu đầu hở đuôi, đôi môi nở nang vẽ ra một độ cong hung ác nham hiểm: "Được lắm! Được lắm! Chỉ là một nữ nô đê tiện lại dám tính kế Mục Xích Tán Bố Trác Đốn ta!"
Tiếng cười vừa dứt lại, la Chu nghe được một tiếng gầm lên.
"Người tới, đem nàng nhốt vào địa lao!"
Nàng chỉ cảm thấy hai tay đang ôm lấy chân run lên, một sức mạnh đánh úp về phía vai phải, thân thể lập tức bay lên. Mà lúc này, lại không có chó ngao ở đây đón nàng.
La Chu sợ hãi hét thất thanh, ngã thẳng hướng rèm cửa to dày. Xoẹt xẹt một vài tiếng, rèm cửa bị kéo rơi xuống, đem nàng phủ kín.
Thình lình trong bóng tối, có hai bàn tay to đỡ được nàng.
Hai thị vệ lấy đầu nàng, thô lỗ dùng rèm cửa đem nàng quấn thành chả giờ xong, liền túm lên đi thẳng hướng địa lao.
Danh sách chương