Làn khói mỏng nhẹ nhàng tỏa ra từ bàn thờ nạm hình đầu lâu bằng vàng, quanh quẩn men theo pho tượng Phật uy nghiêm cao gần 2 thước. Tượng Phật đều là dáng uy mạnh giận dữ, dưới ánh sáng mờ nhạt cùng làn khói trắng lượn lờ càng có vẻ khủng bố.

Bạch Mã Đan Tăng nhắm mắt, ngồi lẳng lặng xếp bằng trên đài hoa sen bằng vàng. Hai tay đặt trên đầu gối, kết thành ấn hoa sen. Phía sau bàn thờ là một loạt đèn bơ, ngọn đèn tỏa sáng từ phía sau, tạo cho hắn một vàng hào quang nhàn nhạt, giống như thần phật hiện thân. Khuôn mặt an tĩnh ẩn giấu vẻ âm u, sự âm lệ khiến cho kẻ khác khiếp sợ, nhưng khóe môi kia lại nhẹ nhàng nhếch lên tạo thành một nụ cười như có như không.

Khi Thích Già Thát Tu bước vào trong tế điện, nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn lặng yên không tiếng động quỳ trước mặt Bạch Mã Đan Tăng, kiên nhẫn chờ Pháp Vương mở mắt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Bạch Mã Đan Tăng cũng mở mắt. Trong nhát mắt, băng tuyết như tan rã, cả tế điện phảng phất như có ngàn đóa sen tuyết nảy nở, tỏa ra vầng hào quang thuần khiết xinh đẹp.

Trong sáng thánh thiện cùng bóng tối mịt mờ khủng bố giao nhau trong nội điện, nhưng không có một chút đột ngột nào, ngược lại vô cùng hòa hợp tràn trề sức mạnh. Giống như tượng Kim Cương Phật Nộ Pháp Tướng làm cho người ta vừa kính vừa sợ.

"Ngươi đã đến rồi." Bạch Mã Đan Tăng khẽ mở cánh môi, nhẹ nhàng nói, giống như gió xuân khẽ thổi, nước tuyết tan chảy róc rách vào tận sâu tâm hồn người ta.

"Vâng"

Thích Già Thát Tu cung kính ngẩng đầu, khuôn mặt oai hùng, nghiêm nghị, trong đôi mắt hẹp dài đầy tôn sùng cùng kính yêu.

"Khi bình minh, ngươi mang chăn đệm tới địa lao Vương cung một chuyến đi." Nụ cười khóe môi Bạch Mã Đan Tăng có chút sâu, không đợi Thích Già Thát Tu mở miệng lại nói, "Đúng rồi, lại mang thêm ít vật phẩm quý nữ Bác Ba dùng mỗi khi kinh nguyệt nữa."

A? !

Thích Già Thát Tu kinh ngạc nhìn Pháp Vương mà hắn tôn dùng nhất, một lúc lâu sau đều không thể đáp lại. Kêu hắn mang những đồ kia tới địa lao Vương cung là muốn hắn giữ lại tính mạng cho tội nhân nào đó, nhưng mà. . . . . . Vật phẩm dùng khi phụ nữ tới kinh nguyệt hàng tháng thì thật không tưởng tượng được, người Pháp Vương muốn bảo vệ chẳng lẽ là phụ nữ? !

Ở chung 20 năm, hắn cùng tất cả người Cổ Cách đều vô cùng tôn kính sự từ bi nhân ái của Pháp Vương, rồi lại là người duy nhất biết được sự đạm mạc vô tình đến đáng sợ ẩn chứa phía sau.

Thần Phật yêu mến vạn vật, vạn vật chẳng qua chỉ là hạt bụi trong mắt Thần Phật. Tâm Thần Phật là sạch sẽ không chút tạp niệm, không có nửa hạt cát. Cho tới nay Pháp Vương trong mắt hắn chính là một vị Phật cao cao tại thượng. Vì sao, bây giờ lại chú ý đến một người phụ nữ trong địa lao.

"Tâm tình Vương không tốt, đem tế phẩm quý giá nhốt vào địa lao." Bạch Mã Đan Tăng cười nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích cho Thích Già Thát Tu.

Thích Già Thát Tu ngẩn ra, tiếp đó là giật mình. Hai ngao nô, ai là tế phẩm trân quý, hắn đã sớm rõ trong lòng. Nếu nói vậy, người bị nhốt vào địa lao chính là. . . . . . Là Heo nhỏ? Nghĩ đến đây, lòng hắn co lại, ẩn ẩn đau đớn như có kim châm vào.

Bạch Mã Đan Tăng không hề để lỡ sự lo lắng chợt lóe lên trong mắt Thích Già Thát Tu, ý cười nơi khóe môi càng sâu, thản nhiên nói: "Thích Già Thát Tu, quả nhiên là ngươi che giấu ta điều gì đó."

Sắc mặt Thích Già Thát Tu mạnh mẽ biến đổi, dưới ánh mắt phượng tím nhìn thấy vạn vật của Bạch Mã Đan Tăng, hai bả vai hắn bất đắc dĩ sụp xuống. Hai mươi năm ở chung hắn có thể hiểu rõ Pháp Vương. Pháp Vương cũng hiểu rõ mỗi một tiếng nói, nhất cử nhất động của hắn. Muốn giấu diếm ánh mắt Pháp Vương, căn bản là không có khả năng. Chỉ là lần trước Pháp Vương chưa muốn vạch trần tâm tư của hắn mà thôi, còn làm cho hắn tưởng rằng có thể tạm thời giấu diếm được Pháp Vương.

Hắn liền đem mọi chuyện kể từ lúc hắn bắt được Heo nhỏ ở thôn Nạp Mộc A, in xuống nô ấn thế nào, làm sao nàng thành ngao nô, kể lại toàn bộ.

"Đến từ xứ lạ, trên đường hành hương mở mắt liền tới thảo nguyên thôn Nạp Mộc A. . . . . ." Bạch Mã Đan Tăng nhẩm lại, ngón tay không nhanh không chậm lần tràng hạt Bồ Đề, trầm ngâm một lát, mắt phượng tím liền lóe lên một tia sáng kỳ dị, "Xem ra hồn phách của nàng, thật sự là món tế phẩm trân quý hiếm thấy."

Lòng Thích Già Thát Tu như lạc đi một phách, cẩn thận hỏi: "Pháp Vương, ngài làm sao có thể thấy được hồn phách của tế phẩm?" Thật vô lý, mắt hồn được thiết lập trong tẩm cung của Vương chỉ có vong linh mới có thể tiến vào. Heo nhỏ vẫn chưa chết, làm sao Pháp Vương có thể thấy được hồn phách của nàng, tiếp đó viết được tất cả tình hình của nàng? Bạch Mã Đan Tăng nghe xong những gì mà Thích Già Thát Tu giấu diếm, mặt mày không có một chút gì là nổi giận, hắn cười cười liếc gã đàn ông mà hắn một tay chăm lớn, thản nhiên nói: "Kinh nguyệt của tế phẩm thành lối dẫn, linh hồn bị vong linh kéo vào trong thế giới mắt hồn."

"Thật sao? !" Thích Già Thát Tu kinh hãi, thất thố đứng lên. Nếu bị vong linh kéo vào mắt hồn, sẽ bị ăn tươi nuốt sống hầu như không còn.

Bạch Mã Đan Tăng liếc hắn thêm một cái, nói tiếp: "Ngươi hoảng sợ sao, ta nhận thất được mắt hồn có động liền lập tức đem nàng mang ra ngoài."

Thích Già Thát Tu vẫn còn chút sợ hãi thở ra một hơi, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần ngượng ngùng: "Pháp Vương, thỉnh tha thư cho sự bất kính của ta."

Bạch Mã Đan Tăng cười cười, lơ đễnh nói: "Ngươi chẳng qua là thích tế phẩm kia, nên thất thố bất kính cũng là lẽ thường."

"Không. . . . . . Không phải. . . . . . Ta không có thích. . . . . . Thích." Thích Già Thát Tu vội vàng xua tay lắc đầu, nhưng càng nói lại càng chột dạ. Da mặt ngăm đen dần dần nóng lên, tay chân nhất thời cũng cứng ngắn không biết làm thế nào cho tốt, hình ảnh ngàn năm khó gặp này làm cho Bạch Mã Đan Tăng thấy thật buồn cười.

"Tiểu tử ngốc, nàng tuy là tế phẩm trân quý, nhưng cũng chỉ là một nô lê đê tiện, có gì đáng để yêu thích?"

"Ta không. . . . . . Không có. . . . . . Thích. . . . . ." Thích Già Thát Tu muốn cãi lại nhưng mà dưới ánh mắt trêu tức của Bạch Mã Đan Tăng liền cứng họng, đành từ bỏ, cúi đầu, buồn bực nói, "Ta không biết từ lúc nào thì đã bắt đầu yêu thích nàng. Ta hỏi Vương muốn nàng, Vương không cho." Nói đến đây, hai mắt lặng yên che kín nỗi niềm giấu kín, hắn sẽ không cùng Vương tranh đoạt Heo nhỏ, chỉ hy vọng chính mình có thể có cơ hội được giữ lấy nàng. Heo nhỏ là nô lệ đê tiện, Vương tôn kính hẳn sẽ không có hứng thú lâu với nàng. Đúng rồi, nói không chừng hứng thú kia đã biến mất, bằng không Vương cũng sẽ không nhẫn tâm đem nàng nhốt vào địa lao. Trong đôi mắt đang có giấu diếm không khỏi lóe lên một tia vui sướng.

"Ha ha, ngươi yên tâm, nữ nô kia cuối cùng vẫn sẽ trở thành tế phẩm cuối cùng giúp ngươi quán đỉnh." Bạch Mã Đan Tăng nâng mi, mắt phượng đỏ tím chảy xuôi một vầng hào quang dịu dàng, "Không bao lâu nữa Vương sẽ mang tế phẩm đến đây, ngươi trước hết mang mấy đồ vật kia tới địa lao đi, đừng để cho nàng chết dễ dàng."

"Dạ" Trong lòng Thích Già Thát Tu cũng có chút lo lắng, liền không hề nhiều lời, cung kính lui ra ngoài.

Ý cười trong mắt Bạch Mã Đan Tăng dần dần trở nên lạnh lẽo, động tác đẩy tràng hạt cũng ngày càng chậm dần.

Hắn nhớ tới hình bóng vất vả lặn lội, sợ hãi bất an trong thế giới mắt hồn. Đó là người đầu tiên có thể nhìn trộm đến hồn mắt, có năng lực dùng máu làm vật dẫn tiến vào mắt hồn.

Nhìn gần, linh hồn nàng thoáng hiện ra luồng hơi thở tinh thuần nhất đến từ viễn cổ, sạch sẽ đến không chút tạp chất, là thân thể cao cấp nhất để nâng cao tu hành.

Tán Bố Trác Đốn, chỉ cần ngươi đem tế phẩm thú vị đó tặng lại đây, ta liền tha thứ tội lừa gạt của ngươi.

Nhấc chân rời đài sen vàng, hắn chậm rãi đứng thẳng, đi tới đài chuyển kinh bên cnahj. Một tay nắm châu kết ấn trước ngực, một bên chuyển kinh luân, một bên nhắm mắt niệm tụng kinh văn.

Trong điện phủ mờ ảo, ánh đèn nhấp nhoáng, khói trắng quấn quanh từng thân tượng đáng sợ, tăng nhân đang chuyển kinh, tất cả đều có vẻ xa xưa thần bí, yên tĩnh, an hòa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện