"Mẹ!" Chị Tống đang phát huy hết mình, Đinh Hoa Sở vội vàng chạy vào, "Con biết mẹ cố tình đuổi con đi mà, mẹ đang làm gì vậy?"

"Con nói xem mẹ làm gì? Con còn định lừa mẹ đến bao giờ?" Chị Tống chỉ chỉ tấm ảnh trên điện thoại nói, "Cái này nếu mẹ không phát hiện kịp thời, con đã bị họ lừa rồi."

"Sao mẹ dám lén xem điện thoại con!"

"Mẹ là mẹ con, sao lại không được xem?" Chị Tống lại chĩa nòng súng về phía Lý Đài và Trương Hạo Linh, "Tao cảnh cáo bọn mày, không cần biết bọn mày âm thầm làm chuyện bẩn thỉu gì, tránh xa con Sở Sở nhà tao ra. Chỉ cần để tao lấy được bằng chứng tao nhất định sẽ cho mày, mày, hai đứa chúng mày cùng đi tù."

"Mẹ đừng nói nữa, đi về nhà thôi. Anh Hạo Linh, chị.. em xin lỗ.."

"Con bị bệnh à? Xin lỗi họ cái gì, quỷ mới biết họ còn làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu không thể để lộ ra ngoài."

Đình Hoa Sở không thể cãi lại mẹ, đành phải kéo lê bà ấy đi.

Nhân vật chính đi mất, đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi. Chỉ có chị Trương vẫn đứng ở cửa, muốn vào nhưng lại không vào.

Lý Đài chủ động nói: "Chị Trương, đến mua đồ à?"

"Ừ ừ, lấy cho chị...lấy một gói hạt dưa đi."

Lý Đài lấy gói hạt dưa đưa cho chị Trương.

Thấy chị Trương có vẻ muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu, Lý Đài nói: "Chị Trương, chị muốn nói gì thì cứ nói thẳng."

"Chị... Chị cũng không biết nói gì, các em còn trẻ, đều có suy nghĩ riêng. Chị với em biết nhau, em là đứa trẻ ngoan. Nhưng dù sao em cũng mở cửa hàng kinh doanh, thành ra như vậy chung quy cũng không tốt lắm, tất nhiên đây cũng là do chị Tống vô lý..."

Chị Trương là người tốt bụng, chỉ là bây giờ sự việc thực sự rối ren, nói thế nào cũng khó làm hài lòng cả đôi bên, chị nói một hồi cũng thấy nói thế nào cũng không thích hợp.

"Em biết, cảm ơn chị Trương."

Ầm ĩ như vậy, Lý Đài và Trương Hạo Linh đành kéo cửa hàng xuống một nửa, tạm thời đóng cửa, lên lầu chuẩn bị bữa trưa.

Trương Hạo Linh thấy hơi hối hận, "Nếu anh nói sớm với Sở Sở đã không xảy ra chuyện này rồi."

"Anh định nói thế nào? Sở Sở nhìn có vẻ hiền lành dịu dàng nhưng thực ra lại khá bướng bỉnh đấy, anh thực sự không thích cô bé à?"

"Anh thực sự không có ý đó với cô bé, biết thế anh nói rõ với cô bé ngay từ đầu, đã không đến nỗi thành ra như bây giờ."

Không biết Trương Hạo Linh nói gì với Đinh Hoa Sở, Đinh Hoa Sở thực sự không đến quầy tạp hóa nữa. Chị Tống ngoài việc mỗi lần đi ngang cửa hàng đều lườm nguýt thì cũng coi như yên ổn rồi.

Họ tưởng sự việc cứ thế mà thôi.

Qua hai ngày, chuyện tồi tệ hơn lại ập đến.

Cục phòng cháy chữa cháy tìm đến cửa, nói có người tố cáo không đạt chuẩn phòng cháy chữa cháy, qua một loạt kiểm tra liền bị phạt 3000 tệ, hạn một tuần phải sửa chữa.

Đồ đạc trong quầy tạp hóa nhiều và lộn xộn, không chịu nổi sự kiểm tra này, thường dân không tố cáo quan không truy cứu, thực sự đến kiểm tra thì chỉ có nước nhận phạt.

Lý Đài và Trương Hạo Linh chỉ làm ăn nhỏ, kiếm chút tiền sống qua ngày, không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn bị mãi quấy rầy nên đành thuận theo ý người, trực tiếp đóng cửa, an tâm sửa chữa.

*

Lâm Diệp Nhiên xong việc, khi đang trên đường về, anh đột nhiên nhớ ra quầy tạp hóa của Lý Đài ở giữa đường. Xoay vô lăng, anh cũng nên đến thăm "người đáng thương" đó một chút.

Từ xa anh đã thấy quầy tạp hóa đóng cửa, vốn tưởng hôm nay có việc nên nghỉ không bán, nhưng có một cô bé đứng trước cửa gọi điện thoại, nhìn dáng vẻ đó, hình như còn đang cúi đầu khóc.

Lâm Diệp Nhiên dừng xe, chờ cô cúp điện thoại rồi mới đi qua, thuận miệng hỏi: "Sao lại đóng cửa rồi?"

Đinh Hoa Sở giật mình, lau lau nước mắt nói: "Vâng, đóng cửa rồi."

Lâm Diệp Nhiên giả vờ không nhìn thấy cô khóc, tay quạt gió, nhìn trái phải xem có thông báo nghỉ nào không rồi nói: "Khi nào mở cửa? Tôi muốn mua chai nước, trời nóng quá."

Người đàn ông với diện mạo nho nhã đẹp trai, nói chuyện cũng ôn hòa, Đinh Hoa Sở không đề phòng cho lắm, khẽ nói: "Sẽ không mở nữa."

"Hả? Sau này cũng không mở nữa à? Tại sao?"

"Không phải, không phải sau này đều không mở, mà là gần đây sẽ không mở nữa."

"Chủ cửa hàng đi xa à?"

Nhắc đến chuyện này, Đinh Hoa Sở có hơi xấu hổ, "Không phải, là vì... vì xảy ra chút chuyện, nên mới tạm thời không mở thôi."

Thấy cô rõ ràng biết nội tình, nhưng có điều e ngại, Lâm Diệp Nhiên hơi ngạc nhiên nói: "Xảy ra chuyện? Không nghe Lý Đài và Trương Hạo Linh nói qua, xảy ra chuyện gì vậy?" Anh lại khổ não lẩm bẩm: "Chắc chắn lại ngại nói rồi, đã đóng cửa rồi còn có gì mà ngại chứ."

Lời này nghe vào tai Đinh Hoa Sở thì khác, nguyên nhân đóng cửa quầy tạp hóa quả thực không đẹp đẽ gì, anh ta cũng nói ra được tên Lý Đài và Trương Hạo Linh, độ tin cậy của Lâm Diệp Nhiên ở cô lại tăng vọt lên một khoảng lớn.

Lâm Diệp Nhiên là người thế nào, không cần cố gắng, chỉ vài câu đã khiến Đinh Hoa Sở khai ra hết đầu đuôi sự việc.

"... Chính vì như vậy, nếu không phải mẹ em, quầy tạp hóa cũng đã không đóng cửa." Nói xong Đinh Hoa Sở lại sắp rơi nước mắt.

"Cũng không thể nói thế được, bản thân bọn họ cũng có vấn đề, nếu không cho dù bị tố cáo cũng không thể vô cớ bắt họ đóng cửa."

Đinh Hoa Sở có lẽ mấy ngày nay thực sự quá áp lực, đột nhiên gặp được người đứng về phía mình, không nhịn được mà tâm sự, "Em thực sự không ngờ sẽ thành ra thế này, em chỉ là thích thôi... nhưng em chẳng làm gì cả, em cũng đâu có yêu cầu anh ấy cũng phải thích em, chẳng lẽ em chỉ thích một người cũng là có lỗi sao?"

Lâm Diệp Nhiên không hứng thú lắm với tâm sự thiếu nữ kiểu này, chỉ thuận miệng nói: "Thì không sai."

"Hơn nữa chị ấy còn thân mật với đàn ông khác, ngay trước cửa quầy tạp hóa, không chỉ chỉ một người hàng xóm..." Đinh Hoa Sở lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt đầy hối hận, "Không phải, em, em nói bậy thôi, không có, không có chuyện gì."

Lâm Diệp Nhiên khéo léo giả vờ như không nghe thấy rồi nói với Đinh Hoa Sở: "Em thích thì không sai, nhưng vì sự thích của em mà gây ra hậu quả em xử lý không được, em nói xem có phải hơi không thích hợp không?"

Lâm Diệp Nhiên lại nhặt mấy câu không nặng không nhẹ mà an ủi Đinh Hoa Sở rồi lái xe rời đi.

*

Buổi tối trong bữa tiệc, Chử Huy rời chỗ ngồi nhận điện thoại, Lâm Diệp Nhiên đến đưa cho anh điếu thuốc, cứ thế đợi anh nói chuyện điện thoại xong.

"Có chuyện gì?"

"Dạo này Lý Đài thế nào?"

Chử Huy cúi đầu châm thuốc, "Quan tâm hơi quá rồi đấy."

"Là cậu quan tâm chưa đủ thì có. Hôm nay tôi đến quầy tạp hóa..."

Câu này rõ ràng chưa nói hết, Chử Huy cũng không hỏi, chỉ nhìn anh.

Lâm Diệp Nhiên tiếp tục nói: "Quầy tạp hóa đóng cửa rồi."

"Công viên cũng có lúc đóng cửa."

"Lý Đài còn bị mắng vì cậu."

Chử Huy cuối cùng cũng có chút hứng thú, "Ý gì?"

"Mấy người hàng xóm vây quanh cô ấy, chỉ vào mũi cô ấy mắng, nói cô ấy không đứng đắn, muốn bắt cô ấy bỏ vào lồng heo." (*)

(*Hình phạt bỏ lồng heo thả sông khi xưa dành cho những người phụ nữ ngoại tình.)

Chử Huy cầm điếu thuốc trong tay như thể đây là cổ Lâm Diệp Nhiên, trực tiếp dụi tắt trong gạt tàn.

"Tôi nói cậu rồi, giả vờ kín đáo cũng có mức độ thôi, nhìn xem gây bao phiền phức lớn cho người ta đến mức nào, cậu là đang yêu đương hay đang hành hạ người ta vậy?"

Chử Huy lấy ra điện thoại ra bấm gọi, nhìn Lâm Diệp Nhiên mà nói: "Đới Hiểu, sao em vẫn chưa đến?"

Lâm Diệp Nhiên đứng sau anh nhe răng trợn mắt.

Ngoài mặt thì tỏ ra như không có gì nhưng ngày hôm sau, Chử Huy vẫn đến quầy tạp hóa.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện