Quầy tạp hóa mở cửa nhưng trên cửa kính treo một tấm biển tạm ngừng kinh doanh, tấm biển nhựa nhỏ bị gió thổi liên tục đập vào kính kêu những tiếng lách cách.

Trương Hạo Linh mồ hôi đầm đìa, áo phông đã ướt đẫm mồ hôi, anh như chơi trò chơi Hoa Dung Đạo, từng chút một thay đổi vị trí hàng hóa trong khoảng không gian hạn chế - sắp xếp lại giá hàng theo yêu cầu phòng cháy chữa cháy.

Lý Đài ngồi sau quầy sắc mặt tái nhợt.

Để đồ lên quầy, Trương Hạo Linh thở hổn hển hỏi: "Em thực sự không sao chứ?"

Lý Đài lắc đầu.

"Sắc mặt em ngày càng khó coi, vẫn nên đi bệnh viện đi, kiểm tra xem nếu thực sự không sao cũng yên tâm hơn."

"Không cần," Lý Đài vẫn lắc đầu, "Đã đỡ hơn nhiều rồi."

Trương Hạo Linh tiếp tục chuyển đồ, chuyển được hai chuyến thì đi qua hỏi: "Em có phải đang mang thai không?"

Sắc mặt Lý Đài căng thẳng, cô không phủ nhận, mấy lần gần đây Chử Huy quả thực không dùng biện pháp an toàn.

Kéo áo phông lên lau mặt, Trương Hạo Linh nói: "Mang thai thì càng phải đi bệnh viện, đi thôi."

"Vài ngày nữa hãy nói, chắc không phải đâu." Nói xong, Lý Đài mím chặt môi, vẻ mặt trông rất kiên quyết.

Trương Hạo Linh đi chuyển hàng một lúc lại quay lại nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng có gánh nặng tâm lý gì, không cần quan tâm đến anh ta... nếu anh ta... chính là... nếu em muốn giữ lại, anh sẽ cùng em nuôi, nếu cần, chúng ta sẽ kết hôn, anh nhất định sẽ coi đứa bé như con ruột."

Lý Đài thực sự rất khó chịu, khó chịu đến mức cô không còn sức để mà cảm động, ngửa đầu nhìn Trương Hạo Linh còn chưa kịp nói gì.

"Cốp!" Tấm biển nhựa đập mạnh vào kính một cái, không còn tiếng động nào nữa, có lẽ đã bị gió thổi bay.

Tiếng này làm người ta lo lắng ngay cả kính cũng đã vỡ, Lý Đài nhìn theo tiếng động thấy có một người ở cửa.

Tầm mắt từ từ tập trung, cô nhìn rõ gương mặt ngược sáng đó, sắc mặt tái nhợt của Lý Đài hoàn toàn như mất hết máu, đôi mắt mệt mỏi hơi trợn to, ánh mắt hoảng hốt, rồi tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

*

Không biết Chử Huy nghe được bao nhiêu, anh đứng ở cửa một lúc rồi bước vào trực tiếp nửa kéo nửa ôm nhét Lý Đài vào xe, trên đường sắp xếp mọi thứ, đến bệnh viện là lập tức bắt đầu các hạng kiểm tra.

Kết quả ra rất nhanh, chỉ là viêm dạ dày cấp tính, không có mang thai.

Xác định không có vấn đề lớn, lấy thuốc xong, Chử Huy đưa Trương Hạo Linh về quầy tạp hóa rồi dẫn Lý Đài về Cảnh Viên.

Anh nhìn Lý Đài uống thuốc, lại bảo cô từ từ uống hết một ly nước lớn rồi Chử Huy để cô đi ngủ một lúc.

Dù suy nghĩ muôn vàn điều nhưng trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, cơ thể lại quá đỗi mệt mỏi, Lý Đài lập tức ngủ thiếp đi.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lặn về tây.

Lý Đài từ phòng ngủ bước ra, Chử Huy đang xem tài liệu dưới ánh đèn đêm trong phòng khách.

Nghe thấy động tĩnh, anh gấp tài liệu lại, bước đến giơ tay sờ má cô rồi hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

"Ăn chút gì đi."

Trong bếp có cháo ấm, Lý Đài ăn gần nửa bát, Chử Huy lại bảo cô uống hơn nửa ly nước rồi dẫn cô đến phòng khách, hai người ngồi xuống đối diện nhau, Chử Huy lấy thuốc lá nhưng không châm mà nắm trong tay rồi hỏi: "Em và Trương Hạo Linh định kết hôn?"

"Không có." Ngoài điều này ra, Lý Đài không biết mình còn có thể nói gì.

Chử Huy gật đầu, "Muốn giải thích không?"

Lý Đài tuyệt vọng nói: "Muốn, nhưng em không biết nên nói thế nào."

"Em có thể chậm rãi nói từ đầu, năm nay anh mới 30 tuổi, còn sống rất lâu." Chử Huy lại bổ sung, "Nhưng, anh hy vọng em biết, đây là cơ hội cuối cùng để em giải thích."

*

Đây thực sự là một câu chuyện dài như cuộc đời của Lý Đài.

Lý Đài sinh ra ở một vùng nông thôn hẻo lánh, giống như nhiều đứa trẻ khác trong làng, cô là đứa nhóc bị bỏ lại, sống cùng với bà nội. (*)

(*Đứa nhóc bị bỏ lại ở đây ý chỉ những đứa trẻ có bố mẹ đi làm ăn xa, được gửi lại ở nhà ông bà chăm sóc.)

Từ nhỏ điều cô mong chờ nhất chính là Tết, bởi vì chỉ có Tết cô mới được gặp bố mẹ và em gái đang sống ở thành phố.

Lý Đài từng khóc lóc với mẹ, cô cũng muốn được ở cùng họ mãi như em gái, mẹ ôm lấy Lý Đài nói, sức khỏe em gái không tốt, đợi vài năm nữa, khi sức khỏe của em gái tốt lên, họ sẽ ở cùng nhau mãi mãi.

Lý Đài không hiểu nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Một năm Tết, Lý Đài và em gái lén đốt pháo hoa ở sân sau, sau khi có mùi khét lẹt sẽ có ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc, tuy rất ngắn, nhưng rất đẹp.

Lý Đài và em gái đều vui sướng đến tột độ.

Chỉ là mùi khét lẹt đó thực sự rất khó ngửi, bọn họ đều bị sặc, sau khi ho vài tiếng, Lý Đài lau nước mắt bảo em gái tiếp tục.

Nhưng cơn ho của em gái lại mãi không dứt, còn ho ngày càng dữ dội, rồi đột nhiên em bắt đầu thở dốc thật lớn, sắc mặt và biểu cảm đều thay đổi, em gái đột nhiên biến thành một dáng vẻ xa lạ, đáng sợ mà cô không nhận ra.

Lý Đài sợ hãi rồi bắt đầu khóc lớn.

Bố mẹ cô chạy đến, mẹ ôm Lý Đài an ủi, bố lập tức đeo một thứ giống mặt nạ lên mặt em gái, một lúc sau, em gái lại từ từ trở lại bình thường như mọi khi.

Từ đó, sự mong chờ của Lý Đài đều giấu kín trong lòng, không bao giờ nói ra nữa.

Em gái của Lý Đài bẩm sinh phổi đã phát triển không tốt, bố mẹ vừa đi làm vừa chữa trị cho em ở thành phố.

Một đêm mưa nọ, em gái lên cơn, bố mượn xe của đồng nghiệp chở em đi bệnh viện, giữa đường gặp tai nạn, hai chiếc xe không còn một ai sống sót.

Năm đó Lý Đài 4 tuổi, sự việc này không ảnh hưởng nhiều đến cô, cô vẫn sống cùng bà nội, mỗi ngày đến trường tan học cùng Trương Hạo Linh, vẫn mong chờ một ngày được mãi mãi ở cùng bố mẹ em gái như trước.

Trương Hạo Linh là hàng xóm của Lý Đài, cậu cũng là một đứa nhóc bị bỏ lại, cha mẹ đi làm ở thành phố, cậu sống cùng bà ngoại.

Đều là bạn cùng trang lứa, cậu và Lý Đài từ nhỏ cùng đi học, cùng làm bài tập, cùng vừa chơi, vừa học giúp đỡ việc nhà, cùng chờ đợi bố mẹ về.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện