“Tuấn Hào, sao cậu lại vào đây?”

Tĩnh Hàm hốt hoảng vơ lấy chiếc áo đồng phục che chắn trước người mình, cô mới vừa đi học về đang thay quần áo thì Tuấn Hào đột nhiên mở cửa xông vào.

Khi thấy nửa thân trên của cô chỉ còn lại mỗi chiếc á.o l.ó.t, anh cũng không có ý định rời đi mà trái lại khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười châm chọc.

Cạch!

Cửa phòng đóng lại, Tĩnh Hàm hoảng hốt lùi ra sau, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, cô run rẩy nói:

“Cậu làm gì vậy? Tôi la lên đó.”

Mặc dù hai người bằng tuổi, nhưng cô chỉ đứng tới n.g.ự.c của Tuấn Hào, sự chênh lệch chiều cao về thể trạng này khiến cô giống như một con thỏ nhỏ sắp bị sói đen nuốt chửng.

Nụ cười trên mặt Tuấn Hào càng giãn rộng ra thêm khiến người ta sinh ra loại cảm giác sởn gai óc, anh cười nói:

“La lên thử xem nào, mẹ mà nghe được chắc chắn sẽ cho rằng em quyến rũ tôi, đến lúc đó sẽ không đơn giản bỏ đói em là xong chuyện đâu.”

Vừa nói, tầm mắt của anh vừa dời xuống đôi gò bồng nhô cao đang bị áo lót ép chặt tạo thành một đường rãnh sâu của Tĩnh Hàm.

Mà sau khi nghe Tuấn Hào uy hiếp, cơ thể của Tĩnh Hãm lập tức run lên, bởi vì anh nói đúng, lần trước cô chỉ vô ý va chạm anh thôi đã bị mẹ dùng móc treo quần áo đánh cho một trận rồi nhốt trong phòng cả ngày không cho ăn cơm.

Nếu thật sự để bà biết Tuấn Hào đang trong phòng cô dưới tình huống này, chắc chắn bà ta sẽ không tin cô bị anh xúc phạm mà trái lại cho rằng cô dụ dỗ con trai của bà ta.

Nói không chừng bà ta sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn nữa để tra tấn cô.

Nghĩ đến đây Tĩnh Hàm sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn phải ngồi bệt xuống sàn.

Tuấn Hào thấy vậy lại cười tươi, anh liếm môi một cái rồi bước tới trước mặt cô, sau đó giơ bàn chân lên ấn vào n.g.ự.c cô, mặc dù cách một chiếc vớ nhưng anh vẫn cảm nhận được độ đàn hồi của da thịt thiếu nữ mới lớn, tức khắc trong người nóng rực, ánh mắt nhìn cô lộ rõ sự thèm khát.

“Mới mười bảy mà c.h.ỗ n.à.y đã to như vậy, có phải ngày thường em hay để đám con trai x.o.a b.ó.p cho không?”

Tĩnh Hàm muốn tránh né không cho Tuấn Hào đụng chạm cơ thể của mình nên liên tục lùi ra sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào vách tường, hết đường trốn, cô chỉ có thể mở to đôi mắt ướt dầm dề cảnh giác nhìn anh.

Tuấn Hào tặc lưỡi một tiếng rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, sau đó giơ tay ra nhéo lênn.h.ũ h.o.acủa cô một cái thật mạnh.

“Tránh ra!”

Tĩnh Hàm hất tay Tuấn Hào ra rồi hét lên.

Cô che n.g.ự.c của mình lại, n.h.ũ h.o.akhông ngừng truyền tới cơn đau đớn tê dại khiến mặt mày của cô càng thêm trắng bệt, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Tuấn Hào đột nhiên nghiêm mặt lạnh lùng nói:

“Tĩnh Hàm, em nên nhớ bản thân là vật sở hữu của tôi, khi nào tôi muốn chơi em thì em phải dạng chân ra cho tôi, biết không?”

Tĩnh Hàm liên tục lắc đầu, cô không phải là đồ chơi của ai hết! Cô không cần tiền của cha mẹ nuôi, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức hu hu...

Tuấn Hào cũng không phải đang hỏi ý kiến của cô, hiện tại cô chính là vật trong tay anh, anh áp sát vào tai cô, khẽ thì thầm:

“Bởi vì đây là em nợ tôi, em cướp đoạt vị trí của tôi mười bảy năm, vậy làm đồ chơi của tôi mười bảy năm để trả nợ đi.”

“Không...”

Lời vẫn còn chưa nói hết, Tĩnh Hàm đã bị Tuấn Hào kéo lên giường, chiếc áo đồng phục chắn trước người cũng bị anh giật phăng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện