Sở Thần bất chấp dơ bẩn cầm chìa khóa lê đôi chân đã đông cứng tới cánh cửa, lỗ tra khóa đã bị bịt kín bởi lớp đá đông cứng.
Rầm!
Sở Thần cố hết sức va vào cánh cửa nhà kho, một lớp nước đá rơi xuống phủ lên người của mình, từng mảnh nhọn cứa vào thịt, máu tươi chảy ra.
May mắn cơ thể đã lạnh cóng lên anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là đầu óc hơi choáng váng...
Cạch cạch!
Rốt cuộc cánh cửa cũng mở, bên ngoài là đêm đen nhưng nhiệt độ cao hơn bên trong nhà kho rất nhiều, anh vội vàng quay vào trong kéo Tĩnh Ham ra ngoài sau đó không ngừng xoa nắn tay chân cho cô.
Tuy nhiên bản thân anh cũng đã kiệt sức, anh ôm cô vào lòng hạ giọng nỉ non:
“Tĩnh Hàm, chúng ta được cứu rồi, ngoan, mau dậy thôi...”
Sau đó đôi mắt nhắm chặt bất tỉnh nhân sự.
...
Khi Sở Thần tỉnh lại lần nữa đã là mười ngày sau, Tĩnh Hàm thấy anh tỉnh vội la lên:
“Bác Châu ơi, Sở Thần tỉnh rồi.”
Sau đó bà Châu và một đám bác sĩ tiến vào xem xét tình trạng của anh.
Sở Thần vươn tay về phía Tĩnh Hàm, cô vội vàng kề sát lại gần cho anh sờ vào mặt mình.
“Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, làm em sợ muốn chết hu hu...”
Từng giọt nước mắt của Tĩnh Hàm đọng trên mu bàn tay của Sở Thần, anh nhẹ nhàng cười nói:
“Anh còn chưa cưới em về nhà, chưa được làm cha của con em thì sao có thể chết được. Dù chết anh cũng sẽ hóa thành linh hồn bay theo em cả đời... ây da...”
Trên trán đột nhiên đau xót, bà Châu hùng hổ nói:
“Nếu chết rồi thì lo đầu thai đi, theo ám Tĩnh Hàm làm gì? Bậy bạ bậy bạ, không nên nói lời thiếu may mắn.”
Bà Châu liếc xéo con trai một cái, nói móc:
“Cả hai cũng bị đông lạnh mà Tĩnh Hàm tỉnh trước con mấy ngày, đoán chừng là do con đã lớn tuổi nên sức đề kháng yếu rồi, sau này lo mà bồi bổ vào nếu không lại khổ con dâu của mẹ chăm sóc.”
Sở Thần: ...
Đây là mẹ ruột sao?
Trái tim của Sở Thần cảm thấy vô cùng đau đớn, thằng nhãi Tuấn Hào kia chê anh già còn có thể nói là vì ghen ghét, nhưng mẹ ruột cũng nói vậy làm anh đột nhiên nghi ngờ nhân sinh.
Tĩnh Hàm vội nói:
“Không phải đâu ạ, là vì Sở Thần phủ quần áo cho cháu nên cháu mới thoát nguy hiểm đấy. Hơn nữa lúc đó cháu đã hôn mê rồi, nếu không phải anh ấy còn tỉnh táo tìm được chìa khóa thì bọn cháu đã chết rồi.”
Sở Thần nghe Tĩnh Hàm biện giải cho mình thì trong lòng rất vui vẻ, anh chồm người lên hôn cô một cái rồi nói:
“Em yên tâm, sau này anh sẽ chú trọng dưỡng sinh, bảo đảm sẽ luôn khỏe mạnh để chăm sóc em.”
Bà Châu rùng mình, bà biết con trai vô liêm sỉ nhưng vô liêm sỉ tới mức này thì chỉ có thể là di truyền từ cha nó thôi.
Mấy ngày sau rốt cuộc Sở Thần cũng có thể xuất viện, thuộc hạ tới nói rõ về chuyện xảy ra sau khi anh ngất.
Anh và Tĩnh Hàm vừa ra khỏi nhà kho thì họ lập tức nhận được định vị của anh rồi nhanh chóng chạy tới cứu người.
Thằng nhãi Tuấn Hào vẫn còn sống nhưng sau khi tỉnh lại đã điên điên khùng khùng, hiện đang bị nhốt trong căn phòng biệt lập của một viện tâm thần, Quý Châu đã cử người tới canh gác không cho cậu ta có cơ hội bỏ trốn.
Phương Nhã cũng bị bắt, bà ta khai ra mình đã cấu kết với cô Mai để dụ Tĩnh Hàm ra ngoài gặp mặt, bà Tuyết biết chuyện ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại bà Tuyết trực tiếp từ mặt cô Mai rồi tống cô ta ra nước ngoài, ngoài không biết chuyện sẽ nghĩ bà tàn nhẫn không màng tình thân nhưng chỉ có bà mới biết nếu không làm vậy thì cả nhà họ Lý sẽ chịu sự trả thù khủng khiếp của Sở Thần.
Huống chi trong chuyện này cô Mai thật sự có lỗi với Tĩnh Hàm.
Một tháng sau, hôn lễ của Sở Thần và Tĩnh Hàm được tổ chức vô cùng linh đình, vốn dĩ anh định đợi cô tốt nghiệp đại học, nhưng trải qua hiểm cảnh kia, anh đã gấp không chờ được muốn cười s cô về nhà ngay lập tức.
Khoảnh khắc đeo nhẫn vào tay cô, anh đã bật khóc.
“Tĩnh Hàm, cảm ơn em đã lấy ông già này.”
Tĩnh Hàm bật cười.
“Em cũng cảm ơn anh đã đến trong thời khắc em gian nan nhất. Em yêu anh, chị ma...”
(Full)
Rầm!
Sở Thần cố hết sức va vào cánh cửa nhà kho, một lớp nước đá rơi xuống phủ lên người của mình, từng mảnh nhọn cứa vào thịt, máu tươi chảy ra.
May mắn cơ thể đã lạnh cóng lên anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là đầu óc hơi choáng váng...
Cạch cạch!
Rốt cuộc cánh cửa cũng mở, bên ngoài là đêm đen nhưng nhiệt độ cao hơn bên trong nhà kho rất nhiều, anh vội vàng quay vào trong kéo Tĩnh Ham ra ngoài sau đó không ngừng xoa nắn tay chân cho cô.
Tuy nhiên bản thân anh cũng đã kiệt sức, anh ôm cô vào lòng hạ giọng nỉ non:
“Tĩnh Hàm, chúng ta được cứu rồi, ngoan, mau dậy thôi...”
Sau đó đôi mắt nhắm chặt bất tỉnh nhân sự.
...
Khi Sở Thần tỉnh lại lần nữa đã là mười ngày sau, Tĩnh Hàm thấy anh tỉnh vội la lên:
“Bác Châu ơi, Sở Thần tỉnh rồi.”
Sau đó bà Châu và một đám bác sĩ tiến vào xem xét tình trạng của anh.
Sở Thần vươn tay về phía Tĩnh Hàm, cô vội vàng kề sát lại gần cho anh sờ vào mặt mình.
“Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, làm em sợ muốn chết hu hu...”
Từng giọt nước mắt của Tĩnh Hàm đọng trên mu bàn tay của Sở Thần, anh nhẹ nhàng cười nói:
“Anh còn chưa cưới em về nhà, chưa được làm cha của con em thì sao có thể chết được. Dù chết anh cũng sẽ hóa thành linh hồn bay theo em cả đời... ây da...”
Trên trán đột nhiên đau xót, bà Châu hùng hổ nói:
“Nếu chết rồi thì lo đầu thai đi, theo ám Tĩnh Hàm làm gì? Bậy bạ bậy bạ, không nên nói lời thiếu may mắn.”
Bà Châu liếc xéo con trai một cái, nói móc:
“Cả hai cũng bị đông lạnh mà Tĩnh Hàm tỉnh trước con mấy ngày, đoán chừng là do con đã lớn tuổi nên sức đề kháng yếu rồi, sau này lo mà bồi bổ vào nếu không lại khổ con dâu của mẹ chăm sóc.”
Sở Thần: ...
Đây là mẹ ruột sao?
Trái tim của Sở Thần cảm thấy vô cùng đau đớn, thằng nhãi Tuấn Hào kia chê anh già còn có thể nói là vì ghen ghét, nhưng mẹ ruột cũng nói vậy làm anh đột nhiên nghi ngờ nhân sinh.
Tĩnh Hàm vội nói:
“Không phải đâu ạ, là vì Sở Thần phủ quần áo cho cháu nên cháu mới thoát nguy hiểm đấy. Hơn nữa lúc đó cháu đã hôn mê rồi, nếu không phải anh ấy còn tỉnh táo tìm được chìa khóa thì bọn cháu đã chết rồi.”
Sở Thần nghe Tĩnh Hàm biện giải cho mình thì trong lòng rất vui vẻ, anh chồm người lên hôn cô một cái rồi nói:
“Em yên tâm, sau này anh sẽ chú trọng dưỡng sinh, bảo đảm sẽ luôn khỏe mạnh để chăm sóc em.”
Bà Châu rùng mình, bà biết con trai vô liêm sỉ nhưng vô liêm sỉ tới mức này thì chỉ có thể là di truyền từ cha nó thôi.
Mấy ngày sau rốt cuộc Sở Thần cũng có thể xuất viện, thuộc hạ tới nói rõ về chuyện xảy ra sau khi anh ngất.
Anh và Tĩnh Hàm vừa ra khỏi nhà kho thì họ lập tức nhận được định vị của anh rồi nhanh chóng chạy tới cứu người.
Thằng nhãi Tuấn Hào vẫn còn sống nhưng sau khi tỉnh lại đã điên điên khùng khùng, hiện đang bị nhốt trong căn phòng biệt lập của một viện tâm thần, Quý Châu đã cử người tới canh gác không cho cậu ta có cơ hội bỏ trốn.
Phương Nhã cũng bị bắt, bà ta khai ra mình đã cấu kết với cô Mai để dụ Tĩnh Hàm ra ngoài gặp mặt, bà Tuyết biết chuyện ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại bà Tuyết trực tiếp từ mặt cô Mai rồi tống cô ta ra nước ngoài, ngoài không biết chuyện sẽ nghĩ bà tàn nhẫn không màng tình thân nhưng chỉ có bà mới biết nếu không làm vậy thì cả nhà họ Lý sẽ chịu sự trả thù khủng khiếp của Sở Thần.
Huống chi trong chuyện này cô Mai thật sự có lỗi với Tĩnh Hàm.
Một tháng sau, hôn lễ của Sở Thần và Tĩnh Hàm được tổ chức vô cùng linh đình, vốn dĩ anh định đợi cô tốt nghiệp đại học, nhưng trải qua hiểm cảnh kia, anh đã gấp không chờ được muốn cười s cô về nhà ngay lập tức.
Khoảnh khắc đeo nhẫn vào tay cô, anh đã bật khóc.
“Tĩnh Hàm, cảm ơn em đã lấy ông già này.”
Tĩnh Hàm bật cười.
“Em cũng cảm ơn anh đã đến trong thời khắc em gian nan nhất. Em yêu anh, chị ma...”
(Full)
Danh sách chương