“Đại nhân!” Vương gia sợ hãi kêu lên, Xảo Nhi chuyển một cái, ôm Lâm Vô Du ở trong tay, nếu chậm một chút nữa, đầu Lâm Vô Du đã nở hoa rồi.

“Xú nữ nhân, là ngươi không biết lớn không nhỏ mới đúng!” Quân Vô Nhai sờ cái mũi đỏ, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để châm chọc Xảo Nhi.

“Quân huynh, ngươi đừng nói nữa.” Vương gia nhíu mày ngăn cản nhìn Xảo Nhi, thấy nàng đang kinh hoảng nhìn Lâm Vô Du vẫn không nhúc nhích.

Lâm Vô Du thấy trong mắt Xảo Nhi chợt lóe một tia sợ hãi rồi biến mất, đột nhiên nặn ra một nụ cười ôn nhu: “Xảo Nhi, ta không sao.” Sau đó tự mình đứng lên, thật giống như một cái tát kia chưa từng phát sinh.

“Tại sao ngươi không tức giận?” Xảo Nhi lạnh lùng hỏi, đôi mắt phượng nhíu chặt nhìn khuôn mặt gầy yếu nhưng vẫn tuấn mỹ của Lâm Vô Du, nàng vừa rồi là giận cá chém thớt, đánh xong mới biết đã đánh nhầm người.

“Ha ha, không tức giận, đại nhân biết Xảo Nhi không vui, nếu như đánh vài cái có thể khiến Xảo Nhi vui vẻ, vậy bị đánh nhiều hơn đại nhân cũng nguyện lòng.” Câu này của Lâm Vô Du khiến hai nam nhân khác chấn kinh.

“Ngươi! Đồ ngốc!” Xảo Nhi đẩy hắn ra, xoay người rời đi, cũng không liếc mắt nhìn qua Quân Vô Nhai và Hoa Phiêu Linh.

Quân Vô Nhai cười lạnh: “Lâm đại nhân, thủ hạ như vậy ngươi cũng chịu được sao?”

“Đã khiến Vương gia và Quân công tử chê cười, chẳng qua Xảo Nhi đã từng chịu rất nhiều ủy khuất, cho nên hơi oán trời trách đất, âm tình bất định, chứ thật ra nàng không phải là người vô tình, chỉ có sự bao dung, mới có thể khiến nàng dần dần thay đổi.” Lâm Vô Du cười đến vân đạm phong thanh*, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn có dấu năm ngón tay mờ mờ nhưng vẫn không che được sự thánh thiện của hắn.

(*vân đạm phong thanh: nhẹ nhàng hờ hững thanh khiết như mây mỏng)

“Tấm lòng của Lâm đại nhân khiến bản vương bội phục!” Hoa Phiêu Linh ôm quyền sùng kính, sau lại nói: “Xảo Nhi chịu qua nhiều ủy khuất, đại nhân có biết là gì không?”

“Trước giờ nàng vẫn không chịu nói, nhưng mà hạ quan đã nhiều lần thấy nàng chán nản, nhưng ở trước mặt người khác bao giờ nàng cũng lãnh khốc, cường thế như vậy.” Lâm Vô Du lắc lắc đầu.

“Mặc kệ như thế nào, nàng ta vốn hung hăng càn quấy như vậy, mà hiện tại nàng ta đã là thủ hạ của đại nhân, đại diện cho nha môn của Hồng huyện, đại nhân, cứ như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!” Quân Vô Nhai cười lạnh, tuy rằng hắn phục sự rộng lượng của Lâm Vô Du, nhưng đồng thời cũng khinh sự yếu đuối của hắn.

“Hạ quan sẽ từ từ khuyên bảo, không để nàng làm xằng làm bậy.” Giọng nói của Lâm Vô Du chẳng có khí thế, hắn biết nhiệm vụ này quá khó khăn, cũng hơn một tháng rồi, Xảo Nhi cứ vẫn làm theo ý mình.

“Hừ! Rất khó!” Khóe miệng Quân Vô Nhai nhếch lên tia mỉa mai.

“Quân công tử cứ yên tâm, hạ quan nhất định sẽ dốc hết khả năng, để Xảo Nhi quay về chính đạo.” Lâm Vô Du đột nhiên ngẩng đầu, đầy lòng tin nhìn Quân Vô Nhai.

Xảo Nhi căn bản không rời đi mà đứng ở ngoài cửa, nàng lo lắng Quân Vô Nhai sẽ ức hiếp Lâm Vô Du, nhưng không nghĩ lại nghe được đoạn đối thoại như vậy, khiến cả người nàng càng lạnh, hắn tưởng hắn là ai chứ!

Ban đêm, Xảo Nhi không vào phòng của Lâm Vô Du, mà cửa phòng của Lâm Vô Du vẫn chưa đóng.

Lúc nửa đêm, Lâm Vô Du ngủ không được mới qua phòng của Xảo Nhi, lại phát hiện Xảo Nhi không có trong phòng, phát hiện này khiến hắn cả kinh, vội vàng gõ cửa phòng của Chu Vô Ý. Chu Vô Ý hai mắt lim dim, không biết chuyện gì chỉ lắc đầu.

Lâm Vô Du lại kinh hoảng chạy đến phòng của Vương gia Hoa Phiêu Linh, kết quả Vương gia cũng không biết Xảo Nhi đi đâu, điều này làm cho Lâm Vô Du càng thêm lo lắng.

Mà lúc này, cả người Xảo Nhi mặc đồ đen, vượt nóc băng tường, im lặng không tiếng động đi tới “Tế đường” của thần y. Trong lòng nàng rất không thoải mái, câu nói của Quân Vô Nhai khiến nàng nghẹn khí ở bụng, mà lời Lâm Vô Du nói càng khiến nàng ngột ngạt vô cùng, nàng cần phát tiết, cho nên nàng tới đây.

Lúc này bốn phía là một màu tối đen, ngẫu nhiên có tiếng ếch kêu, Xảo Nhi dừng ở sân sau. Nếu đã muốn phát tiết, đương nhiên phải có mỹ nam, Quân Vô Nhai chính là mục tiêu đêm nay của nàng. Nàng muốn xem xem, lúc đôi mắt hoa đào khó ưa kia ở dưới thân nàng sẽ có biểu tình như thế nào!

Nhảy lên cửa gỗ lầu hai, không cẩn thận giẫm phải viên ngói, liền nghe một tiếng nghiêm túc vang lên trong phòng: “Ai!” Cửa sổ lập tức bị mở ra, một người mặc áo trắng ló đầu ra, Xảo Nhi giống như con thằn lằn dán trên vách tường, không ngờ nam tử trong viện mà mình nhảy vào là Chân Thủy Kiệt, xem ra võ công của hắn cũng không tệ.

Chân Thủy Kiệt nhìn chung quanh không một bóng người thì cảm thấy kỳ quái. Hắn tin rằng lỗ tai của mình không nghe nhầm, hắn vốn không nên quay về đây ngủ, nhưng sau khi Quân Vô Nhai từ nha môn trở về đã nói là tạm thời sẽ không có việc gì, cho nên hắn mới về lại đây, không nghĩ nơi này lại có cao thủ như vậy. Chẳng lẽ là Thượng Quan Xảo Nhi gì đó mà bọn họ đã nhắc tới? Tuy rằng lúc nghe bọn hắn nói rất khủng bố, nhưng hắn thật sự không tin, võ công của một nữ nhân có thể cao đến mức nào chứ.

Xảo Nhi nhìn thân hình cao lớn, dung nhan anh tuấn của Chân Thủy Kiệt Kiệt, đột nhiên thân hình vừa chuyển đã chui tọt vào trong phòng hắn.

Chân Thủy Kiệt nhảy lên nóc nhà nhìn kỹ bốn phía, cũng không thấy bóng người, đành phải trở vào trong phòng, đóng cửa sổ lại, hắn không có đốt đèn mà trực tiếp trèo lên giường.

“Ai!” Một câu còn chưa nói xong đã bị điểm huyệt đạo, toàn thân không thể động đậy. Một bàn tay nhỏ vươn đến trước mắt hắn, sau đó một dải lụa trắng dài được đưa tới, che kín đôi mắt hắn, khiến hắn không nhìn rõ lắm.

Chân Thủy Kiệt vô cùng hoảng sợ, là hắn quá sơ suất. Hắn khẳng định đây là nữ tử, bởi vì từ thân thể nàng có thể dễ dàng ngửi thấy mùi quýt, hơn nữa bàn tay nhỏ bắt đầu mò vào ngực hắn, không còn nghi ngờ gì nữa đúng là nữ nhân.

Chân Thủy Kiệt vừa xấu hổ vừa giận dữ, không ngờ mình chỉ một chiêu của nữ nhân đã bị chế trụ, hơn nữa nàng còn dám phi lễ hắn, ngoại trừ sắc nữ Thượng Quan Xảo Nhi mà bọn họ đã nói tới thì còn ai vào đây!

Miệng nhỏ của Xảo Nhi thổi khí nóng vào lỗ tai hắn, chợt lè lưỡi liếm vành tai hắn, khiến toàn thân hắn run rẩy.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại kia luồn vào trong áo lót của hắn, từ từ dịu dàng vuốt ve, trêu đùa trên ngực hắn, làm cho bản năng của thân thể hắn căn cứng.

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu hôn từ cổ hắn, dần dần đi xuống, đột nhiên đôi tay có chút thô bạo cởi quần áo hắn ra, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn, sự mẫn cảm khiến toàn thân hắn thoáng rùng mình, gương mặt tuấn tú vì tức giận đã đỏ ửng lên, đôi mắt phẫn nộ sau dải lụa trắng chỉ có thể thấy một cái đầu loi nhoi ở trước ngực hắn, hắn rất hận!

“Ưm.” Chân Thủy Kiệt rên một tiếng, hạ thân bị bàn tay nhỏ tóm được.

Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của nữ tử.

“Ưm. .” Chân Thủy Kiệt giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại có cảm giác kỳ quái khiến toàn thân hắn nóng lên, trong lòng vừa tức vừa thẹn, chẳng lẽ nữ nhân này muốn cường bạo hắn sao? Không ngờ trên đời còn có loại việc này? Xảo Nhi nuốt nước miếng xuống, vốn chỉ muốn chơi đùa chút chút lại phát hiện mình cũng không nhịn được.

Đứng thẳng lên, dừng lại một chút sau đó từ từ kéo quần của nàng xuống, NND, không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa.

Sau lớp lụa trắng, Chân Thủy Kiệt mang ánh mắt kinh sợ, nhìn người đang đứng trước mặt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện