Xảo Nhi vừa định ngồi xuống thì có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, hơn nữa lại không gõ cửa đã đi vào.
“Chân ca ca, ca ngủ chưa?” Không ngờ người đến là tiểu mỹ nam Cổ Thần Nhi.
Lúc cửa bị đẩy ra, Xảo Nhi đã dùng chăn phủ lên thân thể của mình và Chân Thủy Kiệt, phải biết rõ nàng còn chưa kịp mặc quần, mà Chân Thủy Kiệt cũng không một mảnh vải che thân.
Xảo Nhi giải huyệt đạo của Chân Thủy Kiệt, nhưng một tay vẫn nắm chặt cổ tay trái, đè lên mạch máu của hắn.
“Thần, Thần Nhi, đệ, đệ tới đây làm gì?” Chân Thủy Kiệt thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng, toàn thân vì kích động mà phát run.
“Chân ca ca, ca sao vậy? Bị bệnh sao?” Cổ Thần Nhi nghe giọng nói của Chân Thủy Kiệt có vẻ khác thường, lo lắng đi đến trước bàn chuẩn bị thắp nến.
“Thần Nhi, đừng thắp nến, đánh thức cha, mẹ đệ dậy sẽ không tốt.” Cổ tay Chân Thủy Kiệt bị Xảo Nhi bóp chặt, đành phải mở miệng.
“Ừm, Chân ca ca, đệ muốn hỏi một câu, túi nước kia là cha bảo ca đi trộm sao?” Sau khi Cổ Thần Nhi trở về từ nha môn thì cảm thấy rối rắm cho đến tận bây giờ.
“Thần nhi, đệ còn nhỏ, có một số việc không nên biết sẽ tốt hơn, đệ chỉ cần nhớ kỹ, cha đệ sẽ không làm ra mấy chuyện đó là được rồi!” Chân Thủy Kiệt nhích lên một chút, Xảo Nhi chỉ có thể di chuyển lên theo hắn.
“Chân ca ca, đệ không còn nhỏ, đệ cũng biết cha sẽ không làm ra việc này, nhưng vì sao cha lại bảo ca đi trộm túi nước? Việc này không phải rất kỳ quái sao?” Trong giọng nói của Cổ Thần Nhi có đau lòng.
“Thần Nhi, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung, tại sao đệ lại xác định cha đệ bảo Chân ca ca đi trộm đồ chứ?”
“Chân ca ca, đệ không ngốc, như ca vừa nói, tại sao lại đi trộm túi nước, ca chịu ơn cứu mạng của cha, cha bảo ca đi, ca nhất định sẽ đi, đúng không?” Cổ Thần Nhi rất khẳng định.
“Thần Nhi, mọi việc không phải như đệ nghĩ, cha đệ là không muốn làm to mọi việc. Túi nước kia tuy rằng là của Cổ gia, nhưng nhà đệ đưa tặng rất nhiều túi nước, tại sao có thể cho là cha đệ chứ, cha đệ không muốn mọi người biết việc này, sẽ gây ồn ào, về sau một nhà Âu Dương Vân nương làm sao sống yên ổn, cha đệ là có lòng tốt, chúng ta phải tin ông.” Lời nói của Chân Thủy Kiệt khiến Xảo Nhi kinh ngạc, má ơi, không ngờ thần y lại có thể nói dối trắng trợn như vậy, lạy hồn.
“Cha nói như vậy sao?” Giọng nói của Cổ Thần Nhi đột nhiên phấn chấn.
“Ừ, trước kia cha đệ đã chiếu cố ta, cứu ta từ bên bờ sống chết trở về, đại ân đại đức này không có gì để báo đáp. Việc nhỏ này, Thủy Kiệt đương nhiên vì ông mà làm, huống chi phẩm đức của ông khiến Thủy Kiệt kính ngưỡng. Việc này Thần Nhi không cần lo lắng, cha đệ nhất định không phải loại người đó.” Chân Thủy Kiệt kiên định nói với Cổ Thần Nhi, “Đi ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa.”
“Chân ca ca, không phải đệ nghĩ lung tung, Xảo Nhi tỷ tỷ hình như rất khẳng định cha đệ giống như loại cầm thú, đệ rất lo lắng.”
“Việc gì đệ phải để ý đến lời nói của nữ nhân đáng chết kia chứ!” Chân Thủy Kiệt thừa cơ mắng Xảo Nhi. Thượng Quan Xảo Nhi nằm bên cạnh sẽ nhịn không được.
“Nàng không phải là nữ nhân đáng chết, Xảo Nhi rất lợi hại, hơn nữa thanh danh nàng rất tốt, chưa từng bắt hụt người.” Cổ Thần Nhi cúi đầu.
“Là người sẽ có lúc phạm phải sai lầm, huống chi nữ nhân đáng chết kia lại dựa vào võ công cao cường của mình để làm xằng làm bậy, đệ không cần để ý tới, phàm việc gì phải có chứng cớ, nàng lại không có chứng cớ, đệ càng không cần lo lắng.”
“Nhưng mà nàng biết ca trộm túi nước, nhất định sẽ tới bắt ca.”
“Bắt thì bắt, ta mà sợ nàng sao, một sắc nữ vô sỉ, sớm muộn gì cũng làm liên lụy Lâm đại nhân!”
“A. .” Chân Thủy Kiệt chưa nói xong đã kêu lên một tiếng, hắn đoán không sai, Xảo Nhi là nhịn không được, mà quan trọng là nàng không muốn nhịn. Cho nên nàng không khách khí đưa bàn tay nhỏ bóp lấy tiểu Thủy Kiệt của hắn, cái bóp hung hăng kia, khiến Chân Thủy Kiệt vì đau mà kêu lên một tiếng.
“Chân ca ca, ca sao vậy? Vì sao lại có ấn tượng không tốt với Xảo Nhi tỷ tỷ chứ?” Cổ Thần Nhi không hiểu.
“Ta, ta không sao, đệ đi ngủ đi, sắc trời đã muộn, ngày mai rồi nói tiếp!” Khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt trong bóng đêm đã trắng bệch, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
“Vậy được rồi, Chân ca ca cũng ngủ đi.” Cổ Thần Nhi không phát hiện ra, xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.
“Nữ nhân đáng chết, ngươi, ngươi muốn làm cái gì! Chuyện không có thể diện này mà ngươi cũng làm được?” Toàn than Chân Thủy Kiệt lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp, hắn cũng sợ người khác nghe thấy.
Xảo Nhi ló đầu ra, dù sao đã biết rõ nàng là ai, không cần phải trốn tránh, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, nhưng không điểm á huyệt của hắn.
“Mỹ nam, không phải ngươi quen biết ta sao?” Khóe miệng Xảo Nhi cong lên ý cười kỳ lạ.
Chân Thủy Kiệt sửng sốt nói: “Ta thấy mặt ngươi rất quen, nhưng lại nghĩ không ra, hơn nửa năm trước ta bị thương nặng, thiếu chút nữa thì mất mạng, cho nên không nhớ được mọi việc trước kia, nhưng ta khẳng định ta có biết ngươi! Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ha ha, ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta nhớ ra ngươi rồi, ha ha.” Cái miệng nhỏ của Xảo Nhi phát ra tiếng cười duyên, dễ nghe.
“Sao? Thật hả ! Ta là ai?” Chân Thủy Kiệt vội la lên.
“Ngươi là phu quân của ta, ta là nương tử của ngươi.” Xảo Nhi có thể lấy cái cớ quang minh chính đại này mà ăn mỹ nam.
“Cái gì! Sao có thể?” Chân Thủy Kiệt sửng sốt, hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Haiz, nửa năm đó ta cũng chịu tổn thương mà mất đi ký ức, nhưng mà vẫn còn lại một phần trong đầu, buổi sáng sau khi trở về, ta đã suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra ngươi là phu quân của ta, cho nên vì cái gì ta lại tới đây, chẳng lẽ ngươi không hiểu hả?” Giọng nói của Xảo Nhi nũng nịu, bàn tay nhỏ lại bắt đầu sờ loạn.
“Không, không thể, tại sao ta có thể lấy một nữ nhân tùy tiện như ngươi? Không thể!” Chân Thủy Kiệt lắc đầu liên tục.
“Lừa ngươi làm cái gì, bằng không sao lại khéo như vậy, ta được Lâm đại nhân cứu, ngươi được thần y cứu, lại đều ở gần Hồng huyện, là bởi vì hai người chúng ta cùng bị truy sát. Phu quân, ngươi chẳng lẽ không nhớ tí nào sao? Ngươi rất yêu, rất yêu ta. Ta không phải tùy tiện, mà là muốn để ngươi tìm lại cảm giác quen thuộc.” Xảo Nhi thật phục mình, nói dối như vậy cũng có thể nói liền một mạch, nhưng mà nàng dường như cũng quên rằng thực sự cũng có chút trùng hợp.
Sau khi Chân Thủy Kiệt sửng sốt, nghĩ lại hình như cũng có điểm liên quan, không khỏi có chút kích động, “Đây, đây là thật sao? Vậy, vậy tên ngươi là Thượng Quan Xảo Nhi sao?”
“Ta không biết, dù sao đại nhân đã gọi ta là Thượng Quan Xảo Nhi, vậy ta chính là Thượng Quan Xảo Nhi, ta không nhớ được.” Lúc Xảo Nhi xuyên vào thân thể này đến đây, đã được gọi là Thượng Quan Xảo Nhi, cho nên nàng không biết tên này có phải là tên thật của nàng hay không.
“Vậy ta gọi là Chân Thủy Kiệt sao?” Hắn vừa khẩn trương hỏi Xảo Nhi.
Khóe miệng Xảo Nhi cong lên nói: “Ta không biết, chỉ nhớ được khuôn mặt của ngươi, là phu quân của ta, chúng ta đã từng ân ái vô số đêm, thân thể của ngươi ta rất quen thuộc, cho nên ta cũng muốn cho ngươi nhớ lại, nhưng mà ngươi thật sự được gọi là Chân Thủy Kiệt sao?” Xảo Nhi vươn tay ra dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, NND, soái như vậy mà không ăn chính là đồ ngu.
khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt đỏ chót, giọng nói run run: “Lúc thần y cứu ta, đã nói trong miệng ta cứ lẩm bẩm tên Chân Thủy Kiệt, còn có Chân Quán Nhi, chắc là tên nữ nhân, chẳng lẽ là tên thật của ngươi?” Chân Thủy Kiệt dường như đã nhập vai.
“A, sẽ không đâu! Ngươi và ta đều họ Chân, vậy chính là huynh muội, làm sao thành vợ chồng?” Xảo Nhi đầu đầy hắc tuyến.
“Chân ca ca, ca ngủ chưa?” Không ngờ người đến là tiểu mỹ nam Cổ Thần Nhi.
Lúc cửa bị đẩy ra, Xảo Nhi đã dùng chăn phủ lên thân thể của mình và Chân Thủy Kiệt, phải biết rõ nàng còn chưa kịp mặc quần, mà Chân Thủy Kiệt cũng không một mảnh vải che thân.
Xảo Nhi giải huyệt đạo của Chân Thủy Kiệt, nhưng một tay vẫn nắm chặt cổ tay trái, đè lên mạch máu của hắn.
“Thần, Thần Nhi, đệ, đệ tới đây làm gì?” Chân Thủy Kiệt thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng, toàn thân vì kích động mà phát run.
“Chân ca ca, ca sao vậy? Bị bệnh sao?” Cổ Thần Nhi nghe giọng nói của Chân Thủy Kiệt có vẻ khác thường, lo lắng đi đến trước bàn chuẩn bị thắp nến.
“Thần Nhi, đừng thắp nến, đánh thức cha, mẹ đệ dậy sẽ không tốt.” Cổ tay Chân Thủy Kiệt bị Xảo Nhi bóp chặt, đành phải mở miệng.
“Ừm, Chân ca ca, đệ muốn hỏi một câu, túi nước kia là cha bảo ca đi trộm sao?” Sau khi Cổ Thần Nhi trở về từ nha môn thì cảm thấy rối rắm cho đến tận bây giờ.
“Thần nhi, đệ còn nhỏ, có một số việc không nên biết sẽ tốt hơn, đệ chỉ cần nhớ kỹ, cha đệ sẽ không làm ra mấy chuyện đó là được rồi!” Chân Thủy Kiệt nhích lên một chút, Xảo Nhi chỉ có thể di chuyển lên theo hắn.
“Chân ca ca, đệ không còn nhỏ, đệ cũng biết cha sẽ không làm ra việc này, nhưng vì sao cha lại bảo ca đi trộm túi nước? Việc này không phải rất kỳ quái sao?” Trong giọng nói của Cổ Thần Nhi có đau lòng.
“Thần Nhi, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung, tại sao đệ lại xác định cha đệ bảo Chân ca ca đi trộm đồ chứ?”
“Chân ca ca, đệ không ngốc, như ca vừa nói, tại sao lại đi trộm túi nước, ca chịu ơn cứu mạng của cha, cha bảo ca đi, ca nhất định sẽ đi, đúng không?” Cổ Thần Nhi rất khẳng định.
“Thần Nhi, mọi việc không phải như đệ nghĩ, cha đệ là không muốn làm to mọi việc. Túi nước kia tuy rằng là của Cổ gia, nhưng nhà đệ đưa tặng rất nhiều túi nước, tại sao có thể cho là cha đệ chứ, cha đệ không muốn mọi người biết việc này, sẽ gây ồn ào, về sau một nhà Âu Dương Vân nương làm sao sống yên ổn, cha đệ là có lòng tốt, chúng ta phải tin ông.” Lời nói của Chân Thủy Kiệt khiến Xảo Nhi kinh ngạc, má ơi, không ngờ thần y lại có thể nói dối trắng trợn như vậy, lạy hồn.
“Cha nói như vậy sao?” Giọng nói của Cổ Thần Nhi đột nhiên phấn chấn.
“Ừ, trước kia cha đệ đã chiếu cố ta, cứu ta từ bên bờ sống chết trở về, đại ân đại đức này không có gì để báo đáp. Việc nhỏ này, Thủy Kiệt đương nhiên vì ông mà làm, huống chi phẩm đức của ông khiến Thủy Kiệt kính ngưỡng. Việc này Thần Nhi không cần lo lắng, cha đệ nhất định không phải loại người đó.” Chân Thủy Kiệt kiên định nói với Cổ Thần Nhi, “Đi ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa.”
“Chân ca ca, không phải đệ nghĩ lung tung, Xảo Nhi tỷ tỷ hình như rất khẳng định cha đệ giống như loại cầm thú, đệ rất lo lắng.”
“Việc gì đệ phải để ý đến lời nói của nữ nhân đáng chết kia chứ!” Chân Thủy Kiệt thừa cơ mắng Xảo Nhi. Thượng Quan Xảo Nhi nằm bên cạnh sẽ nhịn không được.
“Nàng không phải là nữ nhân đáng chết, Xảo Nhi rất lợi hại, hơn nữa thanh danh nàng rất tốt, chưa từng bắt hụt người.” Cổ Thần Nhi cúi đầu.
“Là người sẽ có lúc phạm phải sai lầm, huống chi nữ nhân đáng chết kia lại dựa vào võ công cao cường của mình để làm xằng làm bậy, đệ không cần để ý tới, phàm việc gì phải có chứng cớ, nàng lại không có chứng cớ, đệ càng không cần lo lắng.”
“Nhưng mà nàng biết ca trộm túi nước, nhất định sẽ tới bắt ca.”
“Bắt thì bắt, ta mà sợ nàng sao, một sắc nữ vô sỉ, sớm muộn gì cũng làm liên lụy Lâm đại nhân!”
“A. .” Chân Thủy Kiệt chưa nói xong đã kêu lên một tiếng, hắn đoán không sai, Xảo Nhi là nhịn không được, mà quan trọng là nàng không muốn nhịn. Cho nên nàng không khách khí đưa bàn tay nhỏ bóp lấy tiểu Thủy Kiệt của hắn, cái bóp hung hăng kia, khiến Chân Thủy Kiệt vì đau mà kêu lên một tiếng.
“Chân ca ca, ca sao vậy? Vì sao lại có ấn tượng không tốt với Xảo Nhi tỷ tỷ chứ?” Cổ Thần Nhi không hiểu.
“Ta, ta không sao, đệ đi ngủ đi, sắc trời đã muộn, ngày mai rồi nói tiếp!” Khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt trong bóng đêm đã trắng bệch, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
“Vậy được rồi, Chân ca ca cũng ngủ đi.” Cổ Thần Nhi không phát hiện ra, xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.
“Nữ nhân đáng chết, ngươi, ngươi muốn làm cái gì! Chuyện không có thể diện này mà ngươi cũng làm được?” Toàn than Chân Thủy Kiệt lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp, hắn cũng sợ người khác nghe thấy.
Xảo Nhi ló đầu ra, dù sao đã biết rõ nàng là ai, không cần phải trốn tránh, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, nhưng không điểm á huyệt của hắn.
“Mỹ nam, không phải ngươi quen biết ta sao?” Khóe miệng Xảo Nhi cong lên ý cười kỳ lạ.
Chân Thủy Kiệt sửng sốt nói: “Ta thấy mặt ngươi rất quen, nhưng lại nghĩ không ra, hơn nửa năm trước ta bị thương nặng, thiếu chút nữa thì mất mạng, cho nên không nhớ được mọi việc trước kia, nhưng ta khẳng định ta có biết ngươi! Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ha ha, ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta nhớ ra ngươi rồi, ha ha.” Cái miệng nhỏ của Xảo Nhi phát ra tiếng cười duyên, dễ nghe.
“Sao? Thật hả ! Ta là ai?” Chân Thủy Kiệt vội la lên.
“Ngươi là phu quân của ta, ta là nương tử của ngươi.” Xảo Nhi có thể lấy cái cớ quang minh chính đại này mà ăn mỹ nam.
“Cái gì! Sao có thể?” Chân Thủy Kiệt sửng sốt, hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Haiz, nửa năm đó ta cũng chịu tổn thương mà mất đi ký ức, nhưng mà vẫn còn lại một phần trong đầu, buổi sáng sau khi trở về, ta đã suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra ngươi là phu quân của ta, cho nên vì cái gì ta lại tới đây, chẳng lẽ ngươi không hiểu hả?” Giọng nói của Xảo Nhi nũng nịu, bàn tay nhỏ lại bắt đầu sờ loạn.
“Không, không thể, tại sao ta có thể lấy một nữ nhân tùy tiện như ngươi? Không thể!” Chân Thủy Kiệt lắc đầu liên tục.
“Lừa ngươi làm cái gì, bằng không sao lại khéo như vậy, ta được Lâm đại nhân cứu, ngươi được thần y cứu, lại đều ở gần Hồng huyện, là bởi vì hai người chúng ta cùng bị truy sát. Phu quân, ngươi chẳng lẽ không nhớ tí nào sao? Ngươi rất yêu, rất yêu ta. Ta không phải tùy tiện, mà là muốn để ngươi tìm lại cảm giác quen thuộc.” Xảo Nhi thật phục mình, nói dối như vậy cũng có thể nói liền một mạch, nhưng mà nàng dường như cũng quên rằng thực sự cũng có chút trùng hợp.
Sau khi Chân Thủy Kiệt sửng sốt, nghĩ lại hình như cũng có điểm liên quan, không khỏi có chút kích động, “Đây, đây là thật sao? Vậy, vậy tên ngươi là Thượng Quan Xảo Nhi sao?”
“Ta không biết, dù sao đại nhân đã gọi ta là Thượng Quan Xảo Nhi, vậy ta chính là Thượng Quan Xảo Nhi, ta không nhớ được.” Lúc Xảo Nhi xuyên vào thân thể này đến đây, đã được gọi là Thượng Quan Xảo Nhi, cho nên nàng không biết tên này có phải là tên thật của nàng hay không.
“Vậy ta gọi là Chân Thủy Kiệt sao?” Hắn vừa khẩn trương hỏi Xảo Nhi.
Khóe miệng Xảo Nhi cong lên nói: “Ta không biết, chỉ nhớ được khuôn mặt của ngươi, là phu quân của ta, chúng ta đã từng ân ái vô số đêm, thân thể của ngươi ta rất quen thuộc, cho nên ta cũng muốn cho ngươi nhớ lại, nhưng mà ngươi thật sự được gọi là Chân Thủy Kiệt sao?” Xảo Nhi vươn tay ra dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, NND, soái như vậy mà không ăn chính là đồ ngu.
khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt đỏ chót, giọng nói run run: “Lúc thần y cứu ta, đã nói trong miệng ta cứ lẩm bẩm tên Chân Thủy Kiệt, còn có Chân Quán Nhi, chắc là tên nữ nhân, chẳng lẽ là tên thật của ngươi?” Chân Thủy Kiệt dường như đã nhập vai.
“A, sẽ không đâu! Ngươi và ta đều họ Chân, vậy chính là huynh muội, làm sao thành vợ chồng?” Xảo Nhi đầu đầy hắc tuyến.
Danh sách chương