Tiêu Nhân vẻ mặt đau đớn như chết cha chết mẹ, khó khăn lắm mới quay đầu đi chỗ khác được. Cậu mếu máo nói với Âu Tử Tuyết:

-Chị xinh đẹp, mau cất kĩ nó đi, nếu không em sẽ không nhịn được mà ăn hết mất.

Âu Tử Tuyết nghe vậy một cước đá văng Tiêu Nhân ra khỏi nhà bếp, cất kĩ nồi cháo vào trong tủ, sau đó gửi tin nhắn chỉ chỗ nồi cháo cho Tiêu Lãm, trong đầu thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hai anh em nhà này chưa được ăn ngon bao giờ? Đồ ăn mình nấu tuy ngon nhưng cũng đâu đến mức đó?” Nhưng mà nghĩ thì cũng chỉ nghĩ thôi, chứ cô cũng không nói ra làm gì, sau khi nhắn tin cho Tiêu Lãm xong liền thu thập đồ đạc ra về.

Lúc Tiêu Lãm tỉnh lại cũng đã hơn hai tiếng sau khi Âu Tử Tuyết rời khỏi. Hắn phát hiện tập giấy trên tay đã biến mất, trên người lại nhiều thêm một chiếc áo khoác, liền đoán ngay được cô đã đến đây. Mặc dù có hơi tiếc vì không gặp được cô, nhưng vừa nghĩ đến sự chu đáo của cô, trong lòng chợt cảm thấy rất ấm áp. Đã rất lâu rồi, chưa có ai quan tâm đến hắn một cách thật lòng như vậy.

Thuận tay mở điện thoại một chút, Tiêu Lãm liền phát hiện tin nhắn Âu Tử Tuyết để lại, rất nhanh tìm ra nồi cháo và ăn một cách ngon lành dưới cái nhìn thèm thuồng của Tiêu Nhân. Tiêu Nhâ để ý thấy suốt ngày hôm đó anh hai cậu thỉnh thoảng lại ngẩn người ra một hồi, khuôn mặt mơ màng, chốc chốc lại cười một mình, vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc. Chậc, không ngờ anh hai trúng độc tình của chị xinh đẹp nặng đến vậy. Cũng không biết tới khi nào anh hai mới nhận ra đây...

Biệt thự Lãnh gia, Lãnh Lăng đối với Lục Sắc Vi bắt đầu có điểm nghi ngờ, tình cảm có phần dao động, suy nghĩ hồi lâu liền cắn răng sai người đi điều tra cô ta. Hắn hiện tại hoài nghi liệu năm xưa những lời Âu Tử Tuyết nói đều là sự thật. Nếu thật là như vậy thì Lục Sắc Vi này quả nhiên rất đáng sợ, lại có thể lợi dụng Âu Tử Tuyết làm đá kê chân để có được ngày hôm nay. Chỉ là không biết, mục đích của cô ta là gì thôi.

Buổi tối hôm đó, sau cuộc nói chuyện với một đối tác quan trọng, Lãnh Lăng liền nhanh chóng quay về. Nhưng khi ra ngoài liền phát hiện xe đã thủng lốp, chỉ có thể gọi người đến đem về. Tâm tình của hắn sau sự việc của Lục Sắc Vi vốn đã không tốt, lại gặp thêm chuyện này, hắn quyết định đi dạo một hồi cho khuây khỏa đầu óc.

Đêm hôm nay không hiểu sao rất vắng, dù vẫn còn sớm, nhưng lại không thấy một ai đi trên đường. Âu Tử Tuyết càng đi càng thấy lạ, trong lòng khẳng định chắc chắc có việc bất thường, liền tăng tốc lên mấy phần. Tài liệu lấy từ chỗ Tiêu Lãm cô đã sửa sang và chỉnh lí lại đàng hoàng, dự định bây giờ sẽ mang sang cho Lãnh Lăng xem. Thực lòng mà nói, cô cũng có chút lo lắng trong việc này. Dù sao trong truyện cũng đã viết, Lãnh Lăng chính là con dao sắc bén nhất trong tay nữ chủ, có thể vì nữ chủ làm bất cứ việc gì. Tình yêu của hắn dành cho nữ chủ đã đạt đến một trình độ vô cùng khủng khiếp, không gì có thể đo đếm được. Lần này hắn mới chỉ nghi ngờ một chút mà thôi, thật không biết hắn có tin những gì cô nói không nữa.

Nhưng sau đó, Âu Tử Tuyết lại thấy trong truyện viết so với ở đây dường như có chút không đúng. Cô cảm thấy kẻ si mê nữ chủ nhất phải là tên Hàn ngu ngốc và anh em nhà họ Lưu kia mới đúng. Nam Cung Ngạo và Lãnh Lăng thì cái đầu có vẻ lãnh hơn rất nhiều, thuyết phục bọn hắn có lẽ cũng không quá khó.

Mải miết đi một hồi, từ xa chợt thấp thoáng một bóng người nam cao lớn đi phía trước. Âu Tử Tuyết chỉ cảm thấy bóng lưng người này có chút quen quen, nhưng không nhớ rõ là của ai. Khi người này đi đến đoạn ngã tư phía trước, một chiếc ô tô không biết nấp sẵn ở đâu lao ra, đâm thẳng vào người nọ. Âu Tử Tuyết đồng tử co rụt lại, theo bản năng hét lớn một tiếng:

-Cẩn thận!!!

Dứt lời, liền dùng tốc độ nhanh nhất lao tới ôm lấy người nọ búng người qua một bên.

Ầm!!!

Cái lưng Âu Tử Tuyết thân mật dán xuống mặt đường khiến cô ê ẩm không thôi. Chiếc xe kia thấy mục đích không thành vội vã phóng đi. Mặc dù không trông thấy mặt kẻ lái xe, nhưng cô lại thấy rất rõ ràng trên mu bàn tay kẻ đó có xăm một con chim ưng màu đen thẫm. Sắc mặt cô không khỏi trầm xuống, trong lòng dấy lên một hồi hoang mang. Mọi thứ so với trong truyện, dường như đã có sự thay đổi.

Lãnh Lăng lúc này cũng là rất bất ngờ, xen lẫn vào đó là sự khó hiểu cũng tức giận đến tột cùng. Bất ngờ, vì người cứu hắn lại là cô. Khó hiểu, vì nét mặt biến đổi bất định của cô lúc đó, thậm chí không thèm liếc lấy hắn một cái. Còn tức giận, là vì có kẻ gan to bằng trời, lại dám cho người ám sát hắn. Hắn thề, hắn nhất định phải tìm ra hung thủ, khiến kẻ đó phải trả giá đắt.

Âu Tử Tuyết sau khi thấy chiếc xe khuất bóng phía xa mới sực nhớ ra là người nọ vẫn đang bị mình ôm trong người, liền vội vàng buông tay, hỏi han:

-Không sao chứ? Lúc người này quay đầu lại, hai mắt Âu Tử Tuyết thiếu chút liền lòi ngược ra ngoài. Lãnh Lăng? Sao tên này lại ở đây vào giờ này? Lãnh Lăng nhìn vẻ mặt cô như vậy không nhịn được mà bật cười vui vẻ, nhưng rất nhanh liền nhận thấy sự luống cuống của mình, vội thu liễm khuôn mặt vui vẻ kia lại, trở lại với khuôn mặt lãnh tĩnh hằng ngày. Âu Tử Tuyết thấy thế liền bĩu môi, nói:

-Ở đây cũng không có ai, anh bày ra vẻ mặt đó cho ai coi chứ? Ngay cả cười cũng không dám cười, thật không biết anh thế nào sống được tới bây giờ nữa. Không cảm thấy chán à?

Lãnh Lăng nghe thế ngẩn người ra, nhưng chưa kịp trả lời thì Âu Tử Tuyết đã nói tiếp:

-Gặp anh ở đây cũng tốt, tôi có thứ muốn đưa anh đây.

Dứt lời, liền lấy tập hồ sơ từ ba lô, đưa cho hắn.

-Nghiên cứu cho kĩ đi, ngày mai tôi sẽ sang nói chuyện với anh.

Nói xong liền quay đầu trở về, nhưng mới đi được mấy bước thì chợt dừng lại, dường như đang nghĩ đến việc gì đó, do dự hồi lâu mới mở miệng:

-Không biết anh có tin không, nhưng chuyện tối hôm nay, cô ta khẳng định không thoát khỏi liên quan đâu.

Lãnh Lăng cầm tập tài liệu trong tay đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang nhỏ dần phía xa kia, hai mắt thoáng qua một sự phức tạp. Mãi sau khi nhìn thấy bóng người đó khuất hẳn sau ngã rẽ nọ, hắn mới thu hồi ánh mắt, lững thững về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện