Sáng hôm sau, Âu Tử Tuyết thức dậy từ khá sớm, khiến cho dì La, Chu quản gia, Cùng Âu Tử Kỳ, Âu Thiên Lãnh há hốc mồm kinh ngạc, vội nhìn ra ngoài xem có phải hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây không. Âu Tử Tuyết bất đắc dĩ cười khổ một hồi, cũng không biết nói làm sao cho phải. Haiz, ai bảo cô ngủ nướng thành quen, bây giờ dậy sớm một chút liền bị nhìn như sinh vật lạ. Nhưng cũng phải nói, nếu không phải hôm qua có hẹn với Lãnh Lăng thì giờ này cô khẳng định còn chưa rời khỏi giường rồi.

Dùng xong bữa sáng với ba và anh hai, Âu Tử Tuyết lên thay một bộ váy kiểu dáng lịch sự để sang nhà Lãnh Lăng, nhưng mặc vào chưa được năm phút nó liền bị cô ném qua một bên. Thật quá ngứa ngáy, vướng víu, và khó chịu nữa. Vốn định ăn mặc cho ra dáng thục nữ một chút, nhưng xem ra là không thể rồi. Không còn cách nào khác, cô đành thành thật mặc vào bộ đồ với phong cách quen thuộc: quần jean, áo thun, áo khoác mỏng, mũ lưỡi trai và giày thể thao. Sau đó lại nghĩ lỡ gặp phải ba mẹ của Lãnh Lăng thì sao? Dù sao thì trên danh nghĩa, Lãnh Lăng cũng là anh họ của cô mà. Cuối cùng, Âu Tử Tuyết quyết định thay áo thun bằng một một chiếc áo sơ mi rồi nhanh chóng lên đường.

Biệt thự Lãnh gia, Lãnh Lăng một đêm không ngủ được, ngồi yên trên bang làm việc, hai mắt có chút thâm quần, khuôn mặt nhuốm đầy mệt mỏi. Đến giờ hắn vẫn không muốn tin tất cả những gì viết trong này là thật. Nhưng chuyện đến nước này, hắn có thể không tin sao? Nghĩ đến giờ này chắc cô cũng đã sắp tới, Lãnh Lăng vươn người một cái, bước vào nhà tắm.

Cách đó không xa, Âu Tử Tuyết không nhanh không chậm đi tới biệt thự Lãnh gia, trên tay là một bọc khoai tây chiên lớn, vừa đi vừa ăn. Mặc dù vừa ăn sáng xong, nhưng lúc nãy khi đi qua tiệm thức ăn nhanh, cô vẫn không nhịn được mà ghé vào. Ài, ăn nhiều vậy, lại còn không chịu vận động, có khi nào cô sẽ bị mập lên không nhỉ? Không được, cô phải tích cực vận động hơn mới được!!!

Đúng lúc này, một âm thanh dâm tà từ phía sau Âu Tử Tuyết chợt vang lên:

-Ái chà chà, không ngờ mới sáng đã gặp phải hàng ngon thế này. Cô em, đi chơi với bọn anh đi, bọn anh sẽ “chăm sóc” em thật tử tế mà.

Âu Tử Tuyết cau mày quay đầu. Người vừa nói là một tên thanh niên tầm 25, 26 tuổi, vóc người nhỏ thó, đôi mắt ti hí như mắt lươn, khóe miệng nở nụ cười tục tĩu. Bên cạnh hắn là một thanh niên khác béo mập vô cùng, trên mặt toàn là tàn nhan, xấu xí vô cùng, đồng dạng nở nụ cười dâm đãng nhìn cô, ánh mắt đều là sự thèm thuồng.

Sắc mặt Âu Tử Tuyết phút chốc lạnh đi, không nhanh không chậm cất bọc khoai tây còn dư vào cặp, sau đó đặt cặp sang một bên, nở nụ cười băng giá. Coi như là tập thể dục buổi sáng vậy.

Gần như là ngay lập tức, Âu Tử Tuyết lao tới, giáng thẳng một đấm vào mặt tên nhỏ người, chân cùng lúc tung cước vào bụng tên mập đang đứng bên cạnh khiến cả hai văng ra xa. Hai tên côn đồ sắc mặt tái mét, chỉ hận sáng nay vì sao ra đường không xem lịch, lại đá trúng tấm thiết bản như thế này.Cả hai nháy nhìn nhau nháy mắt 1 cái, cùng lúc bỏ chạy, chỉ hi vọng có thể thoát khỏi tay vị sát tinh này. Nhưng Âu Tử Tuyết đời nào để bọn hắn chạy trốn? Dám nói những lời đó với cô, nếu cô không dạy dỗ bọn chúng một trận thì cô liền không gọi là Âu Tử Tuyết nữa rồi.

Âu Tử Tuyết tốc độ cực nhanh, bắt lấy bả vai của hai tên, mạnh mẽ bóp một cái. Tiếng xương vỡ nát răng rắc vang lên, cả hai tên này cùng lúc hét thảm, đau đớn ôm lây vai mình, nét mặt cực độ sợ hãi. Hai tên này vốn định lạy lục xin tha, nhưng Âu Tử Tuyết lại nhanh hơn một bước, tặng cho mỗi tên một đấm, sau đó bẻ gãy hai tay của bọn hắn.

Xem hành động nhuần nhuyễn khi nãy thì hai tên này chắc chắn không phải lần đầu tiên làm việc này. Lũ khốn nạn này, không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái rồi? Khẳng định là sẽ không ít, bằng không sao có thể thông thạo đến vậy?

Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn sẽ không do dự tiễn hai tên này sang tây thiên gặp phật tổ, nhưng kiếp này thì không thể. Kiếp trước có Hóa thi phấn của tổ chức, giết xong phẩy lên một chút liền xong. Kiếp này không có gì để hủy thi diệt tích, lỡ bị phát hiện ra thì cũng khá phiền. Mà, khoan, có một người, có lẽ giúp được cô đấy.

Móc điện thoại ra và gọi cho Tiêu Lãm, chưa đầy năm phút sau, hắn đã có mặt ở chỗ cô, đồng thời cho người xử lí gọn gẽ hai tên dâm tặc kia. Âu Tử Tuyết không khỏi cảm kháimột hồi. Hiệu suất làm việc của mấy tên này đúng là nhanh đến không hợp thói thường, quả không hổ danh thế lực hắc đạo thứ 2 thế giới.

-Tiêu Lãm, cảm ơn anh nha. Tôi còn không biết phải xử lí thế nào cho tốt đây.

Tiêu Lãm nhìn cô, mỉm cười trả lời, nụ cười tựa như gió xuân ấm áp, khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.

-Chút việc nhỏ thôi, không có gì to tát. Phải rồi, kế hoạch ra sao rồi? Sắc mặt Âu Tử Tuyết nghiêm túc hẳn lên, hoàn toàn không nhận ra dấu vết của một con người tùy tiện vô tư như bình thường. Cô nói, giọng nói có phần hơi lo lắng:

-Bên phía Hàn gia mọi chuyện đều ổn thỏa xong xuôi. Hàn thúc và Hàn cô đều nhìn chằm chằm những kẻ có nguy cơ bị mua chuộc kia. Ngày mai anh cho người đến hòn đảo tôi nói mai phục như lần trước đã nói thì coi như xong. Con bên Lãnh Lăng tôi cũng không chắc lắm, dù tên đó đã nghi ngờ Lục Sắc Vi, nhưng chẳng qua cũng chỉ giới hạn ở nghi ngờ thôi. Hôm qua tôi đã đưa tài liệu cho hắn rồi, hôm nay đến chỉ để xem kết quả thế nào thôi. Cũng không biết chúng ta có thành công không đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện