Trà Trà hầm hừ trừng hắn một cái.

Duỗi tay đem tay hắn đẩy ra.

Kiều tiếu khuôn mặt nhỏ cố ý nghiêm nghị, "Em đang nói chuyện với anh."

Hắn cùng cháu trai cãi nhau.

Đem lão gia tử gấp đến độ không muốn ăn cơm.

Lão gia tử đối với cô tốt như vậy, cô dù sao cũng phải quan tâm một chút.

Hoắc Kình thu lại sắc mặt, không có biểu tình nói, "Chuyện về Hoắc Thu Đèn, em không cần lo, lão gia tử trong lòng hiểu rõ."

Lão gia tử là người có lý, không phải ngốc tử, có một số việc sẽ biết nên làm như thế nào.

Cũng biết thời điểm nào nên giả ngốc.

Việc đã đến nước này, rõ ràng là Hoắc Thu Đèn không có đầu óc, làm sai nhiều chuyện như vậy, lão gia tử liền tính đứng ra, nhiều lắm cũng chỉ là giáo huấn một chút, mà sẽ không khiến Hoắc Thu Đèn tìm đường chết.

Trà Trà trong mắt mang theo nghi hoặc, "Anh xác định lão gia tử không có việc gì sao?"

Hoắc Kình thở dài, một tay đem người ôm vào trong lòng.

"Em cho rằng ông ấy giống như em, không ăn một bữa cơm liền ồn ào nháo loạn?"

Cho dù không ăn cơm trưa, thân thể của lão gia tử vẫn rất tốt.

Nghe vậy, Trà Trà sắc mặt ửng đỏ, giãy giụa một chút.

"Anh nói bừa, em mới không vì một bữa cơm, mà ồn ào nháo loạn!" Quá coi thường ta.

Hoắc Kình mặt mày mang cười, duỗi tay đem ôm đồ ăn vặt trong tay cô cướp đi, ném tới một bên.

"Vậy nếu anh đoạt đồ ăn vặt của em thì sao?"

Trà Trà mộng bức, ngốc lăng nhìn hai tay rỗng tuếch của mình, cô ngao một tiếng, hô to "!!! Anh trả đồ ăn vặt lại cho em!"

Dám đoạt đồ ăn vặt của ta? Không ồn ào không nháo loạn là không có khả năng!!!

Hoắc Kình cười cười đem tiểu cô nương đang tạc mao ôm chặt.

"Khuya rồi, mau ngủ đi."

Trà Trà còn đang nhớ thương đồ ăn vặt của mình, căm giận giãy giụa vài cái, "Em không!"

Giãy giụa trong chốc lát, vẫn không thoát ra được, ngược lại bị ôm càng chặt.

Cô rũ mắt, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoắc Kình.

Chậm rì rì vươn tay phải của mình ra, "Anh dám đoạt đồ ăn vặt của em, em liền đem nhẫn gỡ xuống."

  Nhẫn kim cương loé sáng, dị thường loá mắt.

Hoắc Kình mặt tối sầm, chậm rãi buông tiểu cô nương trong lòng ra, sau đó lại đem đồ ăn vặt đưa tới trước mặt cô, "Thỉnh ngài từ từ dùng."

Trà Trà cười lạnh một tiếng, đắc ý tiếp nhận đồ ăn vặt.

Sau đó lại chậm rì rì từ trong túi móc ra bản hợp đồng trước kia, nhắc nhở hắn, "Hoắc tiên sinh, anh chớ có quên chúng ta còn có hợp đồng nha, anh lại xuống tay với đồ ăn vặt của em, em liền bội ước chạy lấy người!"

Thật là, mỗi lần đều xuống tay với đồ ăn vặt, đồ ăn vặt của cô đáng yêu như vậy, nơi nào trêu chọc đến hắn??? Hoắc Kình nhìn cô gái nhỏ chỉ một lòng với đồ ăn vặt, lại nhìn sang hợp đồng trong tay cô, sắc mặt càng đen.

Hắn lúc trước, rõ ràng là đầu óc bị nước vào mới có thể đồng ý ký một phần hợp đồng nát này.

Mẹ nó ai biết cô có thể đem đồ ăn vặt đặt ở vị trí thứ nhất?

Hắn một người sống sờ sờ như vậy, ở trong mắt cô, liền so với đồ ăn vặt cũng không thành......Nói ra ai tin???

Hoắc Kình một mình một người buồn bực trong chốc lát.

Có lẽ là cảm xúc của hắn hạ xuống quá mức rõ ràng.

Vị nào đó trong mắt chỉ có đồ ăn vặt, chậm rì rì thò qua tới, ở trên mặt hắn bẹp một cái.

"......" Hoắc Kình xoay đầu đi, không phản ứng cô

Trà Trà có chút ngốc, "???" Ta đang hống ngươi a?

Cô nghĩ nghĩ, lại thò đến gần bẹp thêm một cái.

Không chờ Hoắc Kình phản ứng lại, cô liền nhẹ nhàng nói, "Em cùng anh nói, lúc em hống anh, anh tự cảm đủ liền thu cho em, bằng không liền cái gì cũng không có."

Hoắc Kình, "......"

Tuy rằng rất tức giận, nhưng mà lời này của cô nói rất có đạo lý.

Tiểu cô nương vui vẻ hống hắn một chút, hắn cảm thấy đủ liền thu.

Bất quá......Hiện tại còn không thể thu.

Hắn giơ tay, đem người một phen ôm vào trong lòng, hung hăng, cắn cắn vài cái.

......

Mười phút sau.

Tiểu cô nương đem người đá qua một bên, đôi mắt ướŧ áŧ tràn đầy lên án, mặt đẹp đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện