Hoắc Kình cảm thấy mỹ mãn liếc nhìn cô một cái, sau đó đi ra khỏi phòng.

Hơn nữa còn rất là tri kỷ đóng cửa phòng lại.

Thất Thất, 【......Tôi cảm thấy, hắn trở nên không biết xấu hổ. 】

Trà Trà đi theo gật đầu, "Đúng vậy, ngươi nói rất có đạo lý."

Xác thật trở nên càng ngày càng không biết xấu hổ.

Tiểu cô nương ôm đồ ăn vặt.

Lại sờ sờ hợp đồng trong túi, luôn có một loại xúc động muốn rời nhà trốn đi.

Bất quá, cái ý tưởng thực mau đã bị cô đè xuống chỗ sâu nhất trong lòng.

Nếu cô rời nhà trốn đi, phỏng chừng người nào đó sẽ phát điên.

Quên đi, đau lòng hắn một chút, liền cho phép hắn vô cớ gây rối cùng với càng ngày càng không biết xấu hổ đi.

Thất Thất, 【??? 】

Nó lại ăn một phen cẩu lương? Chậc chậc.

Lại qua mấy ngày.

Trà Trà phát hiện, từ sau ngày đó, cô liền không tái gặp qua Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng.

Còn có cha Yến mẹ Yến cũng không có quấy rầy cô nữa.

Cô chậm rì rì tìm được kẹo que, nhỏ giọng cùng Thất Thất nói, "Ta cảm thấy, bọn họ khả năng là đang có cái ý đồ xấu gì đó."

Với cái tính tình kia của mẹ Yến, chiếu theo trước kia, nói không chừng đã sớm gϊếŧ đến trường học cùng cô ồn ào nháo loạn.

Hiện tại, lại yên tĩnh nhiều ngày như vậy?

Không quá hợp lý.

Đang cân nhắc, Hoắc Kình bên cạch nhận một cuộc điện thoại.

Sau khi cúp máy, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt tràn đầy âm lãnh hàn ý.

Trà Trà ngốc lăng, ghé qua hỏi, "Đã xảy ra chuyện?"

Hoắc Kình gật gật đầu, "Hoắc Thu Đèn đã xảy ra chuyện."

Việc này không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng, ngay cả hắn, cũng không biết rõ ràng sự tình cụ thể là như thế nào.

"Em ngoan ngoãn ở nhà bồi lão gia tử, đừng chạy loạn, anh đi một chút sẽ về."

Hắn dặn dò xong, liền nhấc chân đi ra bên ngoài, bộ dáng có chút vội vàng.

Trà Trà ngốc vài giây, sau đó bước chân ngắn nhỏ, nhanh chóng đuổi kịp.

"Em cùng anh đi a! Có phải hay không có liên quan đến Yến Thanh Mộng?"

Yến Thanh Mộng sẽ không chịu an phận như vậy, phỏng chừng là lại bắt đầu giở trò quỷ.

Hoắc Kình nhíu mày, "Đúng vậy, cùng cô ta có liên quan."

Hắn không nghĩ tới, Yến Thanh Mộng cư nhiên sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi này.

Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, lúc lên xe, Hoắc Kình lại không yên tâm dặn dò quản gia vài câu.

Việc này, vẫn là không nên truyền tới tai lão gia tử.

Trên xe.

Hoắc Kình đem tình huống mình biết nói lại một lần.

Trà Trà động tác ôm đồ ăn vặt dừng  lại một chút, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Yến Thanh Mộng cư nhiên hạ dược Hoắc Thu Đèn?

Sau đó Hoắc Thu Đèn tự cứu......

Tình huống hiện tại chính là Hoắc Thu Đèn vào bệnh viện, âm mưu quỷ kế của Yến Thanh Mộng sụp đổ.

Còn tình huống cụ thể, tạm thời không biết.

Trà Trà nuốt nước miếng, lại đem đồ ăn vặt nhét vào trong miệng, ô, nghe tới thật đáng sợ, cô yêu cầu đồ ăn vặt an ủi một chút trái tim bé nhỏ của cô đã chịu kinh hách.

Thất Thất, 【......】 Trà Trà, trước khi cô nói chính mình bị dọa đến, có thể hay không đem ánh sáng đang nhảy nhót trong mắt kia, hơi chút thu liễm một chút trước?

Bất quá......

Nó cũng rất chờ mong quá trình của chuyện này!

Nghe qua, thật sự rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

Một người một hệ thống, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm phía trước, chờ mong tài xế mau chóng chạy tới bệnh viện.

Hoắc Kình nhìn tiểu cô nương bên cạnh, khẽ thở dài một cái.

Tiểu cô nương nhà hắn......Thoạt nhìn là một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, vội vã xem muốn kịch.

Tuy rằng sự kiện lần này đương sự là cháu trai nhà hắn.

Nhưng là......

Trà Trà vui vẻ là được.

Cũng hy vọng trải qua chuyện lần này, Hoắc Thu Đèn có thể thông minh hơn một chút.

Cư nhiên ngu ngốc đến mức bị Yến Thanh Mộng tính kế?

Quá mất mặt.

Bệnh viện.

Hoắc Thu Đèn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Yến Thanh Mộng ngồi bên cạnh khóc như hoa lê đái vũ.

Hắn ta ngàn vạn lần cũng không thể nghĩ tới, Yến Thanh Mộng thoạt nhìn thành thật an tĩnh, cư nhiên sẽ làm ra tới loại sự tình này?

Giờ phút này khi hắn đã bình tĩnh lại, trong mắt trừ bỏ lạnh nhạt, cũng không còn cảm xúc gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện