“A… Tại sao người khác tìm ngươi vào ban đêm được, còn ta thì lại không?” Dương Tiếu Tâmnheo mắt cười như hồ ly, trong chốc lát thoát ly khỏi mệt mỏi, cảm thấy vui vẻ vô cùng.

“Tại sao không? Có cần ta dùng hành động diễn tả lại chính xác ngươi đến tìm ta làm gì không?” Dư Lãnh khinh bỉ nhếch môi, đôi mắt nheo lại đầy sát khí được lắm, nàng ta còn dám cả gan làm ngơ!

“Ách… Ta…” Được rồi, chỉ là đùa giỡn thôi, có cần phải nghiêm túc đến vậy không? “Hửm? Sợ rồi sao? Đêm đó ngươi rất cả gan kia mà? Cái gì mà “đáng yêu”, cái gì mà “đáng giá hơn”, cái gì mà “đa tạ đã cứu ta”…” Gằn từng chữ “Mau nói rõ mọi chuyện, đừng để ta phải ra tay!”

“Nói rõ mọi chuyện? Là nói về nguyên nhân, diễn biến, cách thức, hay mục đích? Hay là nói về cảm giác đây?” Nàng vẫn vờ ra vẻ không biết.

“Ngoại trừ cảm giác, nói ra!” Gân xanh trên mặt hắn nổi lên càng lúc càng nhiều.

“Cách thức ta hái… ừ, đột nhập, rất đơn giản… Dẫn dụ đám người của ngươi đi một lát, rồi thừa cơ ném một ít bột phấn gây mê là được rồi… Diễn biến thì… Chạy một lúc để khởi động cơ thể, sau đó tiến hành chính sự trên giường. Nói rõ hơn thì chính là…”

“Dừng. Bỏ qua diễn biến. Ngươi làm vậy có mục đích gì?” Dư Lãnh hắn thực sự chịu không nổi loại nữ nhân mặt dày như vậy! Khốn kiếp, không biết kiếp trước tạo phải nghiệp gì để phải gặp nàng ta!!!

“Mục đích? Giải dược.” Có đánh chết nàng cũng không nói là để trả thù.

“Kinh thành này không thiếu nam nhân, ngươi tưởng lừa được ai?”

“A… Nam nhân không thiếu, nhưng ngươi là một trong những kẻ phải nhận trách nhiệm… Khi đó ta cũng rất gấp nga ~” Ách, nói ra rồi, chắc không sao đâu?

“Thân phận của ngươi là gì?” Hắn vừa nói vừa ung dung bắt lấy sợi Tiêm Ti mỏng manh đang quấn lấy chiếc chìa khóa đeo trên hông hắn.

Dương Tiếu Tâm cười híp mắt, tay đảo một vòng, Tiêm Ti nhanh chóng quấn quanh thân hắn. Đợi đến lúc Dư Lãnh nhận ra trò bịp của nàng, nàng đã đứng sát hắn, đưa tay kề cổ, nheo mắt cười:

“Ngươi không cảm thấy nhục nhãkhi ra tay bắt nhốt một tiểu mỹ nhân xinh đẹp trong mật thất kín kẽ tối tăm sao? Đại diện cho nữ nhân yêu cái đẹp, ta trịnh trọng yêu cầu ngươi: Thả ta ra.”

Dư Lãnh chợt cười lớn, Dương Tiếu Tâm theo phản xạ, đưa tay sát cổ hắn hơn một tấc, rách một đường.

“Muốn ta thả ngươi ra sao…” Dư Lãnh thu hồi nụ cười, ánh mắt băng lãnh “Cũng được, nhưng tiếc là, hiện tại ta không muốn.”

Dương Tiếu Tâm cảm thấy eo chợt nhói, dao của hắn cũng vừa rạch trên người nàng một đường.

“Ngươi nắm giữ ta ở đây cũng vô dụng, giết ta cũng chẳng có ích gì.Vào ngày Hùng triều sụp đổ, ta cũng đã không còn tồn tại.Nếu ngươi thả ta ra, có khi ta cảm kích ân tình mà giúpngươi, ít ra còn có thể giúp ngươi bảo toàn mạng sống.” Nàng không chút run tay, vẫn tươi cười xán lạn.

“Ngươi là người của cựu triều? Ngươi có ý gì?” Dư Lãnh nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ để tìm ra đáp án.

“Ngươi nói không đúng cũng chẳng sai. Ngươi không cần hiểu rõ mọi chuyện, chỉ cần biết, ngươi đang gặp nguy hiểm…” Dương Tiếu Tâm khẽ lắc cổ tay, thu dao Kim Thiền, sau đó nhẹ nhàng đẩy dao của Dư Lãnh ra, đường hoàng đến trước mặt hắn, tiếp lời “Chuyện đó, chắc ngươi cũng biết. Nếu ta đoán không nhầm, đó cũng là nguyên do khiến ngươi chưa ‘thẹn quá hóa giận’, một đao kết liễu ta, đúng không?”

“Bớt ra vẻ thần thần bí bí đi, nhanh nói rõ ra ý đồ của ngươi. Ngươi chấp nhận đưa tay chịu trói để đến đây là có mục đích gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện