Dương Tiếu Tâm lại cười. Đại tướng quân a đại tướng quân, thân dưới của ngươi si ngốc, nhưng may mắn phần thân trên không phải thứ vô dụng. Hay cho một võ tướng có đầu óc, hiểu rõ tình thế, phân định đúng sai… ừm, còn là mỹ nam nữa… Thực sự muốn đùa giỡn thêm một lúc a ~

“Nếu ta không chịu đi theo ngươi, ngươi sẽ để ta đi chắc?”

“Đương nhiên là không!” Hắn rít từng lời qua kẽ răng. Nàng ta chỉ giỏi nói vòng, hắn là võ tướng, chưa từng muốn giông dài bao giờ. Nếu tiếp tục nói chuyện, không biết đến lúc nào mới biết được thứ hắn cần biết! Thật muốn một nhát rạch đôi cổ họng nàng ra, xem xem bên trong có thứ gì mà giúp nàng ta huyên thuyên không ngừng! “Dư Lãnh tướng quân, ngươi hận tiên đế vì hắn hại chết phụ thân ngươi, thế nên ngươi mới cấu kết với Quý phi, lật đổ hoàng hậu, phò trợ Lí Triêu Dương lên ngôi… Chỉ là đáng tiếc, Lí Triêu Dương cùng Quý phi tuy cảm kích công ơn của ngươi, nhưng cũng vạn phần nghi ngờ phần binh lực ngươi nắm trong tay. Đã phản chủ một lần, có lý nào lại không thể làm phản thêm lần nữa? Ngươi rơi vào tình cảnh này, có lúc nào cảm thấy hối hận, có khi nào cảm thấy tiếc nuối?” Dương Tiếu Tâm không nhanh không chậm nói ra tất cả, đôi mắt nhắm hờ nhớ đến ngày ấy… Toàn bộ cung điện chìm trong khói lửa, Cẩm Y Vệ, Hắc Y Vệ, thái giám, cung nữ, tầng tầng xếp lớp máu thây. Lúc trước, cung điện màu đỏ, thảm trải màu đỏ, rực rỡ huy hoàng. Vào khắc ấy, cung điện màu đỏ, thảm trải màu đỏ, tang thương chết chóc. Màu đỏ là quyền lực, là sức mạnh, cũng là máu tươi, là chiến tranh.

Thực chất, nếu có thể, nàng cũng không mong được rời khỏi hoàng cung. Theo cách đó.

Nàng, Lí Triêu Dương, cùng hắn, từng đau khổ khi ở nơi đó đến chừng nào…

Nhưng tận đến hiện tại, khi một lần nữa suy xét mọi chuyện, nàng lại cảm thấy, đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời nàng, hạnh phúc đến chừng nào…

Con người ta, chỉ khi mất đi, mới biết tiếc nuối.

“Ngươi nuối tiếc tiền triều?” Hắn không đáp, trái lại quay qua hỏi nàng chuyện khác.

Nàng yên lặng không đáp.

Bầu không khí bất chợt trở nên quỷ dị. Đợi đến lúc Dư Lãnh định rời khỏi nơi này, Dương Tiếu Tâm lại cất tiếng:

“Ta là người của Hắc Y Vệ, trà trộn trong tiền triều, tục danh là Đổng Hoa công chúa.”

Dư Lãnh có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh thanh tĩnh. Thiên Võng đế nổi danh là kẻ đa nghi cẩn trọng, chuyện ông ta gài đám người Hắc Y Vệ vào hàng vương tôn quý tộc, kể thì khác biệt, nhưng cũng chẳng mấy lạ lẫm.

“Ta hiện không thể nói cho ngươi biết, hợp tác cùng ta có ích lợi gì, vì quả thật lúc này, ngoài tấm bản đồ về hoàng cung, ta không thể cho ngươi cái gì. Tuy nhiên…” Nàng ngẩng mặt, ánh mắt kiên định cùng tự tin “Đó chỉ là hiện tại. Cho ta ba năm, ta sẽ khiến ngươi nhận ra thứ ta có.”

Dư Lãnh hơi khựng lại, nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu, đã nghe thấy nàng tiếp lời:

“Dư Lãnh tướng quân, ngươi muốn tính kế để thoát khỏi cái chết, hay muốn tính kế để kiến tạo tân triều?”

Dư Lãnh không đáp, khóe môi câu thành nụ cười.

Nàng biết, mình tay không bắtđược giặc rồi.

Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn hữu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện