Editor: Tiểu Nhan Nhan
Đeo trên lưng túi du lịch, chân giẫm lên đá cuội, ta ngắm cảnh du lịch như bộ đội, một mình hướng về phía sâu trong rừng trúc đi đến.
Từ xa, nghe thấy tiếng nước chảy, ta liền lần theo nơi phát ra âm thanh.
"Ha ha! Không thể tưởng tượng được, nơi này còn có một dòng suối nhỏ trong suốt, xem ra, chuyến đi này thật sự rất không tệ a."
Đi không bao lâu, phía cuối nơi phát ra âm thanh là đáy của một con suối. Phải biết rằng, thời đại bây giờ sao có thể thấy được một con suối sạch sẽ, nếu có, ít nhiều đều bị ô nhiễm.
Ở trong công viên dạo vài vòng, ta cũng cảm thấy có chút mệt, đơn giản ngồi vào một tảng đá bên suối để nghỉ ngơi.
Xem xét hoàn cảnh xung quanh, khóe mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa có cái gì đó phát ra ánh sáng. Trong lòng tràn đầy tò mò, vì thế, ta chậm rãi đi về phía vật thể phát sáng, chờ đến khi ta đến gần vừa đủ thấy, vật phát sáng cư nhiên là một khối đá nhỏ.
Ta xoay người nhặt lên cẩn thận quan sát, nó dài rộng khoảng bốn li, chiều cao một li, thực hợp quy tắc, lại bóng loáng, như là ai đó cố ý mài ra.
"thật kì quái, nơi này sao có thể có tảng đá như vậy? Nơi đây là "vùng ngoại ô hoang dã" nha?. Ân, có lẽ ai đó đã tới đây du ngoạn rồi lưu lại đi."
Chờ đến khi ta tự hỏi tự trả lời xong, tận lực tìm một lí do thuyết phục chính mình tin tưởng đây là của người khác lưu lại, sau đó ta lại tới tảng đá kia ngồi xuống.
"Cô lỗ...cô lỗ...", vừa ngồi xuống, bụng liền liên tiếp phát ra tiếng vang.
"Xem ra nên ăn một chút gì đó."
Lục lọi ba lô, cúi đầu tìm kiếm thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Ta thế nhưng sợ nhất là đói bụng, chỉ cần cơn đói vượt quá ba mươi phút, ta sẽ bị tuột huyết áp mà choáng váng đầu, này có lẽ là do trước kia dinh dưỡng không đồng nhất.
Lấy ra bánh quy mua ở siêu thị cùng sữa, ta liền bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa không nhịn được hồi tưởng cảnh tượng tối hôm qua nhìn thấy bên vệ đường.
Trên đường cái nhỏ, ở gần nhà ga, ta thấy có một trung niên nam tử khoảng bốn mươi lăm tuổi ngồi xổm ở ven đường ăn một bát mì ăn liền, lúc ấy ta cảm thấy tâm có chút lạnh lẽo .
Bởi vì thời tiết khác thường, mấy ngày gần đây rất lạnh. Tuy hiện tại là mùa thu, ban ngày cũng có mặt trời xuất hiện, nhưng gió thổi vù vù làm cho người ta không khống chế nổi run lên, cảm giác nhiệt độ không khí thấp giống hệt mùa đông.
Ở trên đường đi bộ, ta còn có cảm giác lạnh, huống chi hắn ngồi xổm ở một chỗ, có khi còn trực tiếp ngủ bên vệ đường, buổi tối khiến người ta lạnh lẽo bao nhiêu? Ta thật sự không thể tưởng tượng.
Trở về nói với muội muội điều ta nhìn thấy, lời nói của nàng càng làm ta khiếp sợ.
Nàng nói trước kia nàng ở D thị làm việc, từng ở trong một siêu thị nhìn ra ngoài thấy có nông dân công đi lấy theo siêu thị mua đi ra, nhìn thấy không thể ăn nhưng vẫn lấy thực vật ăn, ngay cả ở bên trong thùng rác đều đến lấy ăn.
Ta không dám tưởng tượng đây là cảnh tượng gì, chỉ cảm thấy thế giới thật sự quá lớn, cũng quá điên cuồng.
Đây là đi xa quê hương tìm kiếm người dân trong nhà sao, rốt cuộc là cái dạng gì, có người biết không? Có người quan tâm sao? Quần thể này trong xã hội rốt cuộc có bao nhiêu người? Làm người giàu có mỗi ngày đều ăn thịt cá, lại không đem tiền cho bọn họ, Người giàu có từng nghĩ đến người nghèo?
Còn nhớ lúc vừa tốt nghiệp đại học, ta Ngải Thanh Thanh cũng lòng tràn đầy hoài bão ước mơ, hy vọng có thể tìm một công việc tốt cho khát vọng của mình, Thực hiện giá trị của bản thân, còn có thể kiếm tiền, hảo hảo hiếu thuận cha mẹ một chút. Dù sao bọn họ đem ta nuôi lớn thế này không dễ, huống chi tiền cho ta học đại học là tiền vay của ngân hàng, tiền này tương lai vô luận thế nào cũng muốn còn.
Nhưng là, chờ ta thật sự bước chân vào xã hội, mới phát hiện hết thảy đều không phải chuyện dễ dàng. Hai mươi ngày mới có thể tìm được công việc cho chính mình, làm công tác bên ngoài. Tuy rằng không phải là công ty chính quy, là một tiệm nhỏ bán giày da sỉ, hơn nữa tiền lương cũng không cao, nhưng mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với người ngoại quốc, điều này làm ta thực vui vẻ, bởi vì mục tiêu của ta là rèn luyện năng lực đối thoại với người ngoại quốc, làm ở đây có thể nâng cao khả năng Anh ngữ.
Từng tháng tiền lương tiết kiệm một ít hoa ngữ trong lời nói, tiền lương nuôi sống mình là hoàn toàn không có vấn đề, chính là lý tưởng cao thu vào xa rất nhiều mà thôi.
Vốn tưởng rằng chính mình như vậy đã rất thê thảm, đến khi ta gặp những người này, mới biết được cái gì gọi là gian khổ, chua xót.
Chuyện này làm lòng ta rất hoảng, cho nên lúc sáng rời giường liền cố ý gọi điện cho lão bản xin nghỉ phép, mượn cơ hội đến công viên giải sầu.
Thẳng đến khi ăn xong, suy nghĩ trong đầu cũng xong, cầm rác trong tay cho vào gói to tính phóng tới bên cạnh, nhưng nhìn thấy ở bên đường có cái thùng rác, động tác liền ngừng lại. Lúc xoay người, thấy ở phía sau tảng đá tảng ta ngồi phía dưới có một cái hố, cái hố này cùng hòn đá lúc nhìn thấy cũng không khác nhau lắm, ta bỏ thứ tìm được vừa rồi đặt ngay bên cạnh tảng đá vào thử.
"Thiên a! này cũng quá thần kì, lớn nhỏ vừa khít. Ai có thể làm vậy a, cư nhiên có thể bắt nó từ phía trên khu đi ra, còn khu như vậy có hình dạng, thật sự quá cường hãn." (editor: khu: hình như là cắt xén đẽo gọt thì phải)
Ta chỉ lo sợ hãi than, hoàn toàn không quên mất cái này không có khả năng là do người đẽo gọt. Dù khoa học kỹ thuật phát đạt như hôm nay, cũng không có cái công cụ nào có thể trên tảng đá đẽo ra một khối đá nhỏ, mà tảng đá lại hoàn hảo không có tổn hao gì. Haizz....cũng không biết đầu này bị làm sao, đọc nhiều sách như vậy liền quên mất. Nếu hiện tại ta có thể ý thức được sự tình không đơn giản, sau này ở tương lai ta sẽ không hận chết đầu óc ngu như heo của ta lúc này.
Sợ hãi than "kỳ quan", sau đó lại phát hiện mình có chút mệt nhọc, vì thế, ta ôm ba lô của mình tính ngủ một giấc, chờ khi tỉnh dậy thì tiếp tục ngoạn.
Nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy không khí xung quanh vô cùng thoải mái, mát mẻ. Điều kiện như vậy thực thích hợp để ngủ một giấc. Nghĩ nghĩ, chốc lát sau ta liền thiếp đi
Đeo trên lưng túi du lịch, chân giẫm lên đá cuội, ta ngắm cảnh du lịch như bộ đội, một mình hướng về phía sâu trong rừng trúc đi đến.
Từ xa, nghe thấy tiếng nước chảy, ta liền lần theo nơi phát ra âm thanh.
"Ha ha! Không thể tưởng tượng được, nơi này còn có một dòng suối nhỏ trong suốt, xem ra, chuyến đi này thật sự rất không tệ a."
Đi không bao lâu, phía cuối nơi phát ra âm thanh là đáy của một con suối. Phải biết rằng, thời đại bây giờ sao có thể thấy được một con suối sạch sẽ, nếu có, ít nhiều đều bị ô nhiễm.
Ở trong công viên dạo vài vòng, ta cũng cảm thấy có chút mệt, đơn giản ngồi vào một tảng đá bên suối để nghỉ ngơi.
Xem xét hoàn cảnh xung quanh, khóe mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa có cái gì đó phát ra ánh sáng. Trong lòng tràn đầy tò mò, vì thế, ta chậm rãi đi về phía vật thể phát sáng, chờ đến khi ta đến gần vừa đủ thấy, vật phát sáng cư nhiên là một khối đá nhỏ.
Ta xoay người nhặt lên cẩn thận quan sát, nó dài rộng khoảng bốn li, chiều cao một li, thực hợp quy tắc, lại bóng loáng, như là ai đó cố ý mài ra.
"thật kì quái, nơi này sao có thể có tảng đá như vậy? Nơi đây là "vùng ngoại ô hoang dã" nha?. Ân, có lẽ ai đó đã tới đây du ngoạn rồi lưu lại đi."
Chờ đến khi ta tự hỏi tự trả lời xong, tận lực tìm một lí do thuyết phục chính mình tin tưởng đây là của người khác lưu lại, sau đó ta lại tới tảng đá kia ngồi xuống.
"Cô lỗ...cô lỗ...", vừa ngồi xuống, bụng liền liên tiếp phát ra tiếng vang.
"Xem ra nên ăn một chút gì đó."
Lục lọi ba lô, cúi đầu tìm kiếm thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Ta thế nhưng sợ nhất là đói bụng, chỉ cần cơn đói vượt quá ba mươi phút, ta sẽ bị tuột huyết áp mà choáng váng đầu, này có lẽ là do trước kia dinh dưỡng không đồng nhất.
Lấy ra bánh quy mua ở siêu thị cùng sữa, ta liền bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa không nhịn được hồi tưởng cảnh tượng tối hôm qua nhìn thấy bên vệ đường.
Trên đường cái nhỏ, ở gần nhà ga, ta thấy có một trung niên nam tử khoảng bốn mươi lăm tuổi ngồi xổm ở ven đường ăn một bát mì ăn liền, lúc ấy ta cảm thấy tâm có chút lạnh lẽo .
Bởi vì thời tiết khác thường, mấy ngày gần đây rất lạnh. Tuy hiện tại là mùa thu, ban ngày cũng có mặt trời xuất hiện, nhưng gió thổi vù vù làm cho người ta không khống chế nổi run lên, cảm giác nhiệt độ không khí thấp giống hệt mùa đông.
Ở trên đường đi bộ, ta còn có cảm giác lạnh, huống chi hắn ngồi xổm ở một chỗ, có khi còn trực tiếp ngủ bên vệ đường, buổi tối khiến người ta lạnh lẽo bao nhiêu? Ta thật sự không thể tưởng tượng.
Trở về nói với muội muội điều ta nhìn thấy, lời nói của nàng càng làm ta khiếp sợ.
Nàng nói trước kia nàng ở D thị làm việc, từng ở trong một siêu thị nhìn ra ngoài thấy có nông dân công đi lấy theo siêu thị mua đi ra, nhìn thấy không thể ăn nhưng vẫn lấy thực vật ăn, ngay cả ở bên trong thùng rác đều đến lấy ăn.
Ta không dám tưởng tượng đây là cảnh tượng gì, chỉ cảm thấy thế giới thật sự quá lớn, cũng quá điên cuồng.
Đây là đi xa quê hương tìm kiếm người dân trong nhà sao, rốt cuộc là cái dạng gì, có người biết không? Có người quan tâm sao? Quần thể này trong xã hội rốt cuộc có bao nhiêu người? Làm người giàu có mỗi ngày đều ăn thịt cá, lại không đem tiền cho bọn họ, Người giàu có từng nghĩ đến người nghèo?
Còn nhớ lúc vừa tốt nghiệp đại học, ta Ngải Thanh Thanh cũng lòng tràn đầy hoài bão ước mơ, hy vọng có thể tìm một công việc tốt cho khát vọng của mình, Thực hiện giá trị của bản thân, còn có thể kiếm tiền, hảo hảo hiếu thuận cha mẹ một chút. Dù sao bọn họ đem ta nuôi lớn thế này không dễ, huống chi tiền cho ta học đại học là tiền vay của ngân hàng, tiền này tương lai vô luận thế nào cũng muốn còn.
Nhưng là, chờ ta thật sự bước chân vào xã hội, mới phát hiện hết thảy đều không phải chuyện dễ dàng. Hai mươi ngày mới có thể tìm được công việc cho chính mình, làm công tác bên ngoài. Tuy rằng không phải là công ty chính quy, là một tiệm nhỏ bán giày da sỉ, hơn nữa tiền lương cũng không cao, nhưng mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với người ngoại quốc, điều này làm ta thực vui vẻ, bởi vì mục tiêu của ta là rèn luyện năng lực đối thoại với người ngoại quốc, làm ở đây có thể nâng cao khả năng Anh ngữ.
Từng tháng tiền lương tiết kiệm một ít hoa ngữ trong lời nói, tiền lương nuôi sống mình là hoàn toàn không có vấn đề, chính là lý tưởng cao thu vào xa rất nhiều mà thôi.
Vốn tưởng rằng chính mình như vậy đã rất thê thảm, đến khi ta gặp những người này, mới biết được cái gì gọi là gian khổ, chua xót.
Chuyện này làm lòng ta rất hoảng, cho nên lúc sáng rời giường liền cố ý gọi điện cho lão bản xin nghỉ phép, mượn cơ hội đến công viên giải sầu.
Thẳng đến khi ăn xong, suy nghĩ trong đầu cũng xong, cầm rác trong tay cho vào gói to tính phóng tới bên cạnh, nhưng nhìn thấy ở bên đường có cái thùng rác, động tác liền ngừng lại. Lúc xoay người, thấy ở phía sau tảng đá tảng ta ngồi phía dưới có một cái hố, cái hố này cùng hòn đá lúc nhìn thấy cũng không khác nhau lắm, ta bỏ thứ tìm được vừa rồi đặt ngay bên cạnh tảng đá vào thử.
"Thiên a! này cũng quá thần kì, lớn nhỏ vừa khít. Ai có thể làm vậy a, cư nhiên có thể bắt nó từ phía trên khu đi ra, còn khu như vậy có hình dạng, thật sự quá cường hãn." (editor: khu: hình như là cắt xén đẽo gọt thì phải)
Ta chỉ lo sợ hãi than, hoàn toàn không quên mất cái này không có khả năng là do người đẽo gọt. Dù khoa học kỹ thuật phát đạt như hôm nay, cũng không có cái công cụ nào có thể trên tảng đá đẽo ra một khối đá nhỏ, mà tảng đá lại hoàn hảo không có tổn hao gì. Haizz....cũng không biết đầu này bị làm sao, đọc nhiều sách như vậy liền quên mất. Nếu hiện tại ta có thể ý thức được sự tình không đơn giản, sau này ở tương lai ta sẽ không hận chết đầu óc ngu như heo của ta lúc này.
Sợ hãi than "kỳ quan", sau đó lại phát hiện mình có chút mệt nhọc, vì thế, ta ôm ba lô của mình tính ngủ một giấc, chờ khi tỉnh dậy thì tiếp tục ngoạn.
Nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy không khí xung quanh vô cùng thoải mái, mát mẻ. Điều kiện như vậy thực thích hợp để ngủ một giấc. Nghĩ nghĩ, chốc lát sau ta liền thiếp đi
Danh sách chương