Editor: Nhan Nhi
"Công chúa, công chúa, ngươi ở đâu a? Ngươi mau ra đây a, công chúa...." Một tiếng tiếp một tiếng, tiếng gọi ầm ỉ quanh quẩn khắp hoàng cung.
"Là ai gọi a, thực sự rất không có tố chất, quấy rầy người ta nghỉ ngơi." Bị đáng thức, ta bất mãn oán hận than một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ nhắm chặt, ý đồ lại muốn tiếp tục ngủ.
"Công chúa, người ở đâu a? Người làm ơn trả lời ta một tiếng, công chúa...." Tiếng người đi tìm lại một lần nữa vọng lại, rơi vào tai Ngải Thanh Thanh đang ở trong rừng trúc.
"Nha, những người này không phải có tật xấu đi, ở đây là công viên mà lại hô to gọi nhỏ, tất cả động vật đều bị bọn họ dọa sợ đến mức trốn sâu vào rừng, họ lại như thế nào không chịu xem xét, thực là không có đạo đức."
Tức không chịu được, ta liền leo lên tảng đá, đứng thẳng người, hai mắt phun lửa trừng trừng nhìn ra bên ngoài rừng trúc, dám quấy nhiễu mộng đẹp của ta, ta tột cùng muốn nhìn xem ngươi là đại nhân vật gì, hừ! Ta quyết không để yên.
Haizz, ta cái gì cũng hảo, nhưng lúc nằm trên giường, nếu có người đem ta đánh thức, ta dù có như thế nào cũng đem hai mắt ta trừng chết hắn.
"Công chúa...." thanh âm dần dần đến gần rừng trúc.
"Công chúa? Thực ngạc nhiên, đi tìm công chúa trong công viên, sao ngươi không đến Cố Cung mà tìm? Chỗ chụp cổ trang tuồng cổ chắc ở gần đây đi, mới có người muốn tìn công chúa." Nhặt ba lô rơi dưới đất lên, ta tức giận đi nhanh về phía bên ngoài rừng trúc. Ta thật tò mò, ai mà ngốc như vậy, lại đi tìm công chúa trong công viên.
"Ân? Nơi này khi nào có một tòa núi giả? Ta nhớ rõ vừa rồi lúc đến đây hoàn toàn không có nha, chẳng lẽ công viên vừa nhờ công tượng (người làm tượng) đẩy nhanh tiến độ tạo ra nó, tốc độ này cũng không phải quá kinh người đi."
Vừa ra khỏi khu rừng, một tòa núi giả liền chặn đường đi của ta. Đang lúc buồn bực, khi nào thì nơi này lại có nhiều hơn một núi giả, trong lúc vô thức nâng đầu lên, không cẩn thận thoáng nhìn thấy cung điện.
Cái này càng làm ta giật mình, cẩn thận nhìn trong chốc lát, phát hiện chính mình không có nhìn lầm, thật là cung điện, xác thực là cung điện.
"Trời ạ! Sẽ không phải là ta bị mộng du đi, ta xem cảnh này hẳn phải trong mơ mới đúng, bằng không sao nơi này lại có một cung điện mà chỉ cổ đại mới có hơn nữa cung điện này so với Cố cung của Bắc Kinh càng to lớn, càng tráng lệ. Phải, ta nhất định là đang nằm mơ, ha ha!" Vừa nghĩ, ta vừa tự nói với chính mình .
Ngay tại lúc ta đang an ủi chính mình, có một đám người hướng ta chạy lại, nhanh chóng quỳ lạy
"công chúa, ngươi ở nơi này làm gì. Vừa rồi lúc nô tỳ kêu người, sao người không trả lời một tiếng. Làm hại bọn nô tỳ lo lắng gần chết. Còn có a, công chúa sao người lại mặc quần áo kỳ quái như vậy"
Một cái nữ tử ăn mặc phức tạp hướng ta bên người trái phải nâng dậy, còn không ngừng bình luận quần áo của ta, xem ra người này là diễn viên có địa vị trung cấp.
Ta ngây ngốc nhìn xiêm y của mình, làm sao kỳ quái, rất chính quy nha. Nhìn mọi người, theo ta mặc quần áo thế kỷ 21, tưởng tượng một chút tình cảnh "hạc lạc trong bầy gà", có thể không quái sao. Lại ngẩng đầu nhìn nhóm người ăn mặc kỳ lạ, ta xoay người chỉ chỉ vào phiến rừng trúc.
"Ta vừa rồi nằm trong đấy ngủ trên tảng đá, nên không có nghe tiếng các ngươi gọi ta." (Nhi: nói dối trắng trợn) Ta suy nghĩ dù sao cũng là mộng, liền tùy các nàng gọi như thế nào cũng được, hơn nữa có thể ở trong mộng làm công chúa quả thực không tồi.
"Công chúa, cứ mặc kệ đi, trước hết để nô tỳ giúp ngài hồi Ngọc Lam điện, buổi chiều bệ hạ muốn đến nhìn ngài, vừa nghĩ không thấy ngài liền thực sốt ruột." Thị nữ kia nói tiếp, coìn không quên cho những người khác lại nâng ta.
"Oa! Có nhiều người như vậy hầu hạ ta, đãi ngộ thật tốt, mộng đẹp này của ta thực rất có trình độ." Nhìn thái độ các nàng tốt như vậy, ta kkhông khỏi suy nghĩ trong lòng.
___ ___
Cứ như vậy ta bị một đám người vây quanh, ta mơ mơ màng màng theo các nàng đi vào một cung điện tráng lệ.
Lọt vào tầm mắt là điêu lan ngọc thể, chu diêm lân giác, khí thế rộng rãi. Mại nhập đại điện, tầm nhìn nếu chỉ có thể dùng một từ để hình dung, thì phải là cực độ xa hoa.
Vật dụng được làm bằng gỗ lim cao cấp, bồn cảnh trồng hoa thảo quý hiếm, thảm lông trắng tinh khiết dưới chân cũng là nhập từ Ba Tư, còn có hai thị nữ đứng bên cạnh, vậy chủ nhân nơi này, thân phận cao quý đến cỡ nào.
Được người giúp đi vào phòng tắm, muốn ta tẩy rửa thay quần áo, đổi quần áo trên người. Ngẫm lại cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là tắm một cái mà thôi, tắm thì tắm.
Thấy có người hướng trong phòng tắm đưa quần áo, ta dỡ ba lô, nhấc chân mình đi vào
"Các ngươi ra ngoài đi, ta tự mình làm là được." Tuy nàng là ở trong mộng, nhưng vẫn không muốn bị nhìn thấy, không nghĩ muốn có người xem xét lúc tắm rửa, liền phân phát các nàng lui xuống.
"Vâng, nô tỳ tuân chỉ." Mọi người đồng thanh đáp, sau đó khom người lui ra, tiện tay còn đóng cửa phòng lại.
Thấy các nàng đều đi ra ngoài, ta mới bắt đầu thoát quần áo trên người, sau đó chậm rãi bước vào trong nước.
"Ngô, thật thoải mái nha." Ngâm người xuống nước, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên thả lỏng, ta sảng khoái hừ một tiếng, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Không ngờ cảnh trong mộng lại chân thật như vậy, bể tắm rộng lớn, khoảng chừng ba mươi mét vuông, lại tắm nước ấm thật sự rất hưởng thụ.
Ngoạn ngoạn cánh hoa trên mặt nước, tắm rửa kì cọ trong bể khoảng nửa giờ ta mới đi ra, dùng khăn tắm lau khô thân thể, sau đó mặc bộ quần áo mà những người đó đã chuẩn bị. Nhưng là mặc nửa ngày, ta cũng chỉ có thể mặc xiêm y vào, còn áo khoác phiền phức ta sẽ không mặc, bởi ta không biết cái nào mặc trước cái nào mặc sau, vạn nhất mặc lầm sẽ bị người khác chê cười, dù ở trong mộng, bị người chê cười vẫn rất khó chịu.
Mặc vào nội sam, ta lén lút đi vào cạnh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, xem xét tình huống bên ngoài.
"Di, không có ai, vừa đúng lúc."
Vừa hay không có người, thực làm ta cao hứng. Khinh thủ khinh cước đi ra, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện sau phòng tắm có cánh cửa. Ta tò mò đến gần, lén lút đi vào, trái tim thẳng thắn nhảy không ngừng, có cảm giác bản thân như một tên trộm. Haizz...ta thực sự càng sống càng tệ.
"Công chúa, công chúa, ngươi ở đâu a? Ngươi mau ra đây a, công chúa...." Một tiếng tiếp một tiếng, tiếng gọi ầm ỉ quanh quẩn khắp hoàng cung.
"Là ai gọi a, thực sự rất không có tố chất, quấy rầy người ta nghỉ ngơi." Bị đáng thức, ta bất mãn oán hận than một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ nhắm chặt, ý đồ lại muốn tiếp tục ngủ.
"Công chúa, người ở đâu a? Người làm ơn trả lời ta một tiếng, công chúa...." Tiếng người đi tìm lại một lần nữa vọng lại, rơi vào tai Ngải Thanh Thanh đang ở trong rừng trúc.
"Nha, những người này không phải có tật xấu đi, ở đây là công viên mà lại hô to gọi nhỏ, tất cả động vật đều bị bọn họ dọa sợ đến mức trốn sâu vào rừng, họ lại như thế nào không chịu xem xét, thực là không có đạo đức."
Tức không chịu được, ta liền leo lên tảng đá, đứng thẳng người, hai mắt phun lửa trừng trừng nhìn ra bên ngoài rừng trúc, dám quấy nhiễu mộng đẹp của ta, ta tột cùng muốn nhìn xem ngươi là đại nhân vật gì, hừ! Ta quyết không để yên.
Haizz, ta cái gì cũng hảo, nhưng lúc nằm trên giường, nếu có người đem ta đánh thức, ta dù có như thế nào cũng đem hai mắt ta trừng chết hắn.
"Công chúa...." thanh âm dần dần đến gần rừng trúc.
"Công chúa? Thực ngạc nhiên, đi tìm công chúa trong công viên, sao ngươi không đến Cố Cung mà tìm? Chỗ chụp cổ trang tuồng cổ chắc ở gần đây đi, mới có người muốn tìn công chúa." Nhặt ba lô rơi dưới đất lên, ta tức giận đi nhanh về phía bên ngoài rừng trúc. Ta thật tò mò, ai mà ngốc như vậy, lại đi tìm công chúa trong công viên.
"Ân? Nơi này khi nào có một tòa núi giả? Ta nhớ rõ vừa rồi lúc đến đây hoàn toàn không có nha, chẳng lẽ công viên vừa nhờ công tượng (người làm tượng) đẩy nhanh tiến độ tạo ra nó, tốc độ này cũng không phải quá kinh người đi."
Vừa ra khỏi khu rừng, một tòa núi giả liền chặn đường đi của ta. Đang lúc buồn bực, khi nào thì nơi này lại có nhiều hơn một núi giả, trong lúc vô thức nâng đầu lên, không cẩn thận thoáng nhìn thấy cung điện.
Cái này càng làm ta giật mình, cẩn thận nhìn trong chốc lát, phát hiện chính mình không có nhìn lầm, thật là cung điện, xác thực là cung điện.
"Trời ạ! Sẽ không phải là ta bị mộng du đi, ta xem cảnh này hẳn phải trong mơ mới đúng, bằng không sao nơi này lại có một cung điện mà chỉ cổ đại mới có hơn nữa cung điện này so với Cố cung của Bắc Kinh càng to lớn, càng tráng lệ. Phải, ta nhất định là đang nằm mơ, ha ha!" Vừa nghĩ, ta vừa tự nói với chính mình .
Ngay tại lúc ta đang an ủi chính mình, có một đám người hướng ta chạy lại, nhanh chóng quỳ lạy
"công chúa, ngươi ở nơi này làm gì. Vừa rồi lúc nô tỳ kêu người, sao người không trả lời một tiếng. Làm hại bọn nô tỳ lo lắng gần chết. Còn có a, công chúa sao người lại mặc quần áo kỳ quái như vậy"
Một cái nữ tử ăn mặc phức tạp hướng ta bên người trái phải nâng dậy, còn không ngừng bình luận quần áo của ta, xem ra người này là diễn viên có địa vị trung cấp.
Ta ngây ngốc nhìn xiêm y của mình, làm sao kỳ quái, rất chính quy nha. Nhìn mọi người, theo ta mặc quần áo thế kỷ 21, tưởng tượng một chút tình cảnh "hạc lạc trong bầy gà", có thể không quái sao. Lại ngẩng đầu nhìn nhóm người ăn mặc kỳ lạ, ta xoay người chỉ chỉ vào phiến rừng trúc.
"Ta vừa rồi nằm trong đấy ngủ trên tảng đá, nên không có nghe tiếng các ngươi gọi ta." (Nhi: nói dối trắng trợn) Ta suy nghĩ dù sao cũng là mộng, liền tùy các nàng gọi như thế nào cũng được, hơn nữa có thể ở trong mộng làm công chúa quả thực không tồi.
"Công chúa, cứ mặc kệ đi, trước hết để nô tỳ giúp ngài hồi Ngọc Lam điện, buổi chiều bệ hạ muốn đến nhìn ngài, vừa nghĩ không thấy ngài liền thực sốt ruột." Thị nữ kia nói tiếp, coìn không quên cho những người khác lại nâng ta.
"Oa! Có nhiều người như vậy hầu hạ ta, đãi ngộ thật tốt, mộng đẹp này của ta thực rất có trình độ." Nhìn thái độ các nàng tốt như vậy, ta kkhông khỏi suy nghĩ trong lòng.
___ ___
Cứ như vậy ta bị một đám người vây quanh, ta mơ mơ màng màng theo các nàng đi vào một cung điện tráng lệ.
Lọt vào tầm mắt là điêu lan ngọc thể, chu diêm lân giác, khí thế rộng rãi. Mại nhập đại điện, tầm nhìn nếu chỉ có thể dùng một từ để hình dung, thì phải là cực độ xa hoa.
Vật dụng được làm bằng gỗ lim cao cấp, bồn cảnh trồng hoa thảo quý hiếm, thảm lông trắng tinh khiết dưới chân cũng là nhập từ Ba Tư, còn có hai thị nữ đứng bên cạnh, vậy chủ nhân nơi này, thân phận cao quý đến cỡ nào.
Được người giúp đi vào phòng tắm, muốn ta tẩy rửa thay quần áo, đổi quần áo trên người. Ngẫm lại cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là tắm một cái mà thôi, tắm thì tắm.
Thấy có người hướng trong phòng tắm đưa quần áo, ta dỡ ba lô, nhấc chân mình đi vào
"Các ngươi ra ngoài đi, ta tự mình làm là được." Tuy nàng là ở trong mộng, nhưng vẫn không muốn bị nhìn thấy, không nghĩ muốn có người xem xét lúc tắm rửa, liền phân phát các nàng lui xuống.
"Vâng, nô tỳ tuân chỉ." Mọi người đồng thanh đáp, sau đó khom người lui ra, tiện tay còn đóng cửa phòng lại.
Thấy các nàng đều đi ra ngoài, ta mới bắt đầu thoát quần áo trên người, sau đó chậm rãi bước vào trong nước.
"Ngô, thật thoải mái nha." Ngâm người xuống nước, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên thả lỏng, ta sảng khoái hừ một tiếng, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Không ngờ cảnh trong mộng lại chân thật như vậy, bể tắm rộng lớn, khoảng chừng ba mươi mét vuông, lại tắm nước ấm thật sự rất hưởng thụ.
Ngoạn ngoạn cánh hoa trên mặt nước, tắm rửa kì cọ trong bể khoảng nửa giờ ta mới đi ra, dùng khăn tắm lau khô thân thể, sau đó mặc bộ quần áo mà những người đó đã chuẩn bị. Nhưng là mặc nửa ngày, ta cũng chỉ có thể mặc xiêm y vào, còn áo khoác phiền phức ta sẽ không mặc, bởi ta không biết cái nào mặc trước cái nào mặc sau, vạn nhất mặc lầm sẽ bị người khác chê cười, dù ở trong mộng, bị người chê cười vẫn rất khó chịu.
Mặc vào nội sam, ta lén lút đi vào cạnh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, xem xét tình huống bên ngoài.
"Di, không có ai, vừa đúng lúc."
Vừa hay không có người, thực làm ta cao hứng. Khinh thủ khinh cước đi ra, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện sau phòng tắm có cánh cửa. Ta tò mò đến gần, lén lút đi vào, trái tim thẳng thắn nhảy không ngừng, có cảm giác bản thân như một tên trộm. Haizz...ta thực sự càng sống càng tệ.
Danh sách chương