Editor: Nhan Nhi
Vừa đi vừa quan sát, mới phát hiện nơi đây nguyên lai là một gian phòng ngủ . Mặt đất phô mộc, xúc cảm ấm áp, dù đang đi chân trần vẫn không cảm thấy lạnh
Đem mảng lụa xanh mỏng giắt xuống, mặt trên mảng lụa thêu tú phân biệt là mai, lan, cúc, trúc rất sống động, gió khẽ phất cảm giác nhẹ nhàng phiêu đãng, tựa như một thiếu nữ thanh xuân đang múa .
Sau tầng tầng lớp lớp mạn sa, hé ra một chiếc giường chạm trổ tinh xảo, xung quanh bốn phía điêu khắc phượng hoàng thanh long rất sống động, giống hệt như thật . Trong phòng còn có rất nhiều đồ cổ tranh chữ, vừa nhìn thấy liền biết chủ nhân là người cực phú cực quý
"Căn phòng thực tốt a." Nhìn cảnh trước mắt, ta trong lòng tán thưởng không thôi
"Ở trong này ngủ một chút hẳn là không sao, dù sao đây cũng chỉ là mộng, bị người phát hiện cũng chẳng sao, hắc hắc!" Nhìn chiếc giường thoải mái xa hoa, ta hưng phấn mà đánh giá.
Vuốt ve sàng đan cùng chăn bông mềm mại, xúc cảm thuận hoạt, ta thực hận không thể đem trương giường về nhà mình, mỗi ngày được ngủ trên chiếc giường như vậy thật rất hưởng thụ a.
Haizz... đáng tiếc lại không thể. Dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, ta xoay người nằm thẳng trên giường, sau đó kéo chăn qua, chẳng lâu sau liền mê ngủ.
___oOo___
"Thỉnh bệ hạ, công chúa đang nghỉ trưa ạ." Thấy nữ hoàng đi vào tẩm cung, thị nữ Phương Như Mai vội vàng đến bên người nàng nhanh chóng bẩm báo.
"Uh, ngươi lui xuống trước đi, trẫm tự mình đi xem nàng là được rồi." Nữ hoàng thản nhiên đáp, sau đó liền hướng về tẩm cung công chúa đi đến.
Phương Như Mai cung kính thối lui đến một bên, không muốn quấy rầy nữ hoàng thăm công chúa. Nhìn bóng dáng nữ hoàng dần đi xa. Cũng là mẫu thân, Phương Như Mai dưới đáy lòng không khỏi thở dài.
Ai...kỳ thực bệ hạ cũng là một người đáng thương. Dưới gối chỉ có Ngữ Yên công chúa là hoàng nữ duy nhất, lại cố tình trước đây bị cảm phong hàn phát sốt, sau, liền trở nên si si ngốc ngốc, cả ngày ngây ngô như tiểu hài tử, còn có một ít mạc danh kỳ diệu, luôn muốn làm loạn thất bát tao một ít quần áo mặt trên người.
Hiện tại bệ hạ đã cao tuổi, ngôi vị hoàng đế này trong tương lai nhất định là muốn truyền cho công chúa, nhưng tình huống của công chúa, có thể thấy gánh nặng của nữ hoàng cũng không nhẹ a, xem bệ hạ hiện tại bộ dáng tiều tụy thực làm người ta đau lòng.
Nữ đế Ngải Thi Mã đi vào tẩm phòng nữ nhi nàng_Ngải Ngữ Yên, khinh thủ khinh cước đi vào bên giường tọa hạ, ôn nhu nhìn chăm chăm vào Ngữ Yên. (Công chúa danh tự là Ngải Ngữ Yên, còn nữ chính là Ngải Thanh Thanh)
"Ngữ Yên?" Nhẹ nhàng vỗ về cái chăn trên người Ngữ Yên, nữ hoàng thử đáng thức nàng.
"Haizzz.....năm đó đều do mẫu hoàng không tốt, chỉ biết lo xử lí chính vụ, không kịp phát hiện bệnh phong hàn của con, làm chậm trễ thời gian chữa trị, khiến con phát sốt không ngừng, cuối cùng làm đầu óc choáng váng. Tất cả do lỗi của mẫu hoàng, con nhìn xem, ông trời vì chuyện này mà trừng phạt ta, từ đó về sau liền không thể sinh hạ nữ nhi." Gặp Ngữ Yên không có phản ứng, nữ hoàng vẫn ngồi ở một bên hồi tưởng về quá khứ, cuối cùng, chảy xuống một giọt nước mắt chua sót, đây là một cái mẫu thân sám hối trước chính mình đứa nhỏ.
"Ngữ Yên, ta thật hi vọng có một ngày ngươi có thể hảo hảo đứng lên. Dù sao ta cũng đã già, ngôi vị hoàng đế trong tương lai khẳng định là muốn truyền cho ngươi, nhưng tình trạng ngươi lại như thế này, sao ta có thể yên tâm."
Nàng sợ tương lai nàng hai chân tàn tật, Ngữ Yên lại si si ngốc, đến lúc đó nếu có người muốn mưu tưởng tạo phản, thiên hạ đại loạn, cuối cùng người chịu khổ lại chính là lê dân bá tánh a
"Lão thiên gia, ông làm ơn mở mắt ra đi, làm cho Yên nhi hảo hảo đứng lên, Phượng Tích quốc cần nàng a." Nói đến đoạn thương tâm, Ngải Thi Mã không khỏi thấp giọng tê rống.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía thanh thiên, khẩn cầu thần linh làm cho Phượng Tích quốc Ngữ Yên công chúa, nữ nhi của nàng có thể khôi phục thành người bình thường.
Phương Như Mai đứng ở ngoài cửa chuẩn bị đi vào bẩm báo chợt nghe tiếng nữ hoàng kêu rên, trong lòng cũng vạn phần bi thống. Đồng dạng là nữ nhân, đồng dạng là thân mẫu, nàng có thể cảm nhận được nữ hoàng trong lòng tràn ngập đau xót, bi ai.
Đứng thẳng trong chốc lát, điều chỉnh thật tốt hô hấp, nàng mới cung kính mở cửa tẩm phòng.
"Chuyện gì?" Ngải Thi Mã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc hướng người đi tới hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, Thừa tướng đại nhân có chuyện quan trọng muốn cầu kiến, hiện đang ở ngự thư phòng ạ." Phương Như Mai thong dong hồi đáp.
"Nga? Là Lý ái khanh, trẫm lập tức đi qua, các ngươi ở lại hầu hạ công chúa, gặp Lý thừa tướng cầu kiến, Ngải Thi Mã hướng ngoài cửa đi đến, lúc đi còn không quên dặn người hảo hảo chiếu cố Ngữ Yên.
"Vâng, nô tỷ tuân chỉ." Phương Như Mai thối lui đến một bên, khom người cung tiễn nữ hoàng.
Nhìn bóng dáng nữ hoàng rời đi, lại xoay người nhìn công chúa trong phòng, dưới đáy lòng đồng thời cầu nguyện: hi vọng công chúa nhanh chóng hồi phục
Vừa đi vừa quan sát, mới phát hiện nơi đây nguyên lai là một gian phòng ngủ . Mặt đất phô mộc, xúc cảm ấm áp, dù đang đi chân trần vẫn không cảm thấy lạnh
Đem mảng lụa xanh mỏng giắt xuống, mặt trên mảng lụa thêu tú phân biệt là mai, lan, cúc, trúc rất sống động, gió khẽ phất cảm giác nhẹ nhàng phiêu đãng, tựa như một thiếu nữ thanh xuân đang múa .
Sau tầng tầng lớp lớp mạn sa, hé ra một chiếc giường chạm trổ tinh xảo, xung quanh bốn phía điêu khắc phượng hoàng thanh long rất sống động, giống hệt như thật . Trong phòng còn có rất nhiều đồ cổ tranh chữ, vừa nhìn thấy liền biết chủ nhân là người cực phú cực quý
"Căn phòng thực tốt a." Nhìn cảnh trước mắt, ta trong lòng tán thưởng không thôi
"Ở trong này ngủ một chút hẳn là không sao, dù sao đây cũng chỉ là mộng, bị người phát hiện cũng chẳng sao, hắc hắc!" Nhìn chiếc giường thoải mái xa hoa, ta hưng phấn mà đánh giá.
Vuốt ve sàng đan cùng chăn bông mềm mại, xúc cảm thuận hoạt, ta thực hận không thể đem trương giường về nhà mình, mỗi ngày được ngủ trên chiếc giường như vậy thật rất hưởng thụ a.
Haizz... đáng tiếc lại không thể. Dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, ta xoay người nằm thẳng trên giường, sau đó kéo chăn qua, chẳng lâu sau liền mê ngủ.
___oOo___
"Thỉnh bệ hạ, công chúa đang nghỉ trưa ạ." Thấy nữ hoàng đi vào tẩm cung, thị nữ Phương Như Mai vội vàng đến bên người nàng nhanh chóng bẩm báo.
"Uh, ngươi lui xuống trước đi, trẫm tự mình đi xem nàng là được rồi." Nữ hoàng thản nhiên đáp, sau đó liền hướng về tẩm cung công chúa đi đến.
Phương Như Mai cung kính thối lui đến một bên, không muốn quấy rầy nữ hoàng thăm công chúa. Nhìn bóng dáng nữ hoàng dần đi xa. Cũng là mẫu thân, Phương Như Mai dưới đáy lòng không khỏi thở dài.
Ai...kỳ thực bệ hạ cũng là một người đáng thương. Dưới gối chỉ có Ngữ Yên công chúa là hoàng nữ duy nhất, lại cố tình trước đây bị cảm phong hàn phát sốt, sau, liền trở nên si si ngốc ngốc, cả ngày ngây ngô như tiểu hài tử, còn có một ít mạc danh kỳ diệu, luôn muốn làm loạn thất bát tao một ít quần áo mặt trên người.
Hiện tại bệ hạ đã cao tuổi, ngôi vị hoàng đế này trong tương lai nhất định là muốn truyền cho công chúa, nhưng tình huống của công chúa, có thể thấy gánh nặng của nữ hoàng cũng không nhẹ a, xem bệ hạ hiện tại bộ dáng tiều tụy thực làm người ta đau lòng.
Nữ đế Ngải Thi Mã đi vào tẩm phòng nữ nhi nàng_Ngải Ngữ Yên, khinh thủ khinh cước đi vào bên giường tọa hạ, ôn nhu nhìn chăm chăm vào Ngữ Yên. (Công chúa danh tự là Ngải Ngữ Yên, còn nữ chính là Ngải Thanh Thanh)
"Ngữ Yên?" Nhẹ nhàng vỗ về cái chăn trên người Ngữ Yên, nữ hoàng thử đáng thức nàng.
"Haizzz.....năm đó đều do mẫu hoàng không tốt, chỉ biết lo xử lí chính vụ, không kịp phát hiện bệnh phong hàn của con, làm chậm trễ thời gian chữa trị, khiến con phát sốt không ngừng, cuối cùng làm đầu óc choáng váng. Tất cả do lỗi của mẫu hoàng, con nhìn xem, ông trời vì chuyện này mà trừng phạt ta, từ đó về sau liền không thể sinh hạ nữ nhi." Gặp Ngữ Yên không có phản ứng, nữ hoàng vẫn ngồi ở một bên hồi tưởng về quá khứ, cuối cùng, chảy xuống một giọt nước mắt chua sót, đây là một cái mẫu thân sám hối trước chính mình đứa nhỏ.
"Ngữ Yên, ta thật hi vọng có một ngày ngươi có thể hảo hảo đứng lên. Dù sao ta cũng đã già, ngôi vị hoàng đế trong tương lai khẳng định là muốn truyền cho ngươi, nhưng tình trạng ngươi lại như thế này, sao ta có thể yên tâm."
Nàng sợ tương lai nàng hai chân tàn tật, Ngữ Yên lại si si ngốc, đến lúc đó nếu có người muốn mưu tưởng tạo phản, thiên hạ đại loạn, cuối cùng người chịu khổ lại chính là lê dân bá tánh a
"Lão thiên gia, ông làm ơn mở mắt ra đi, làm cho Yên nhi hảo hảo đứng lên, Phượng Tích quốc cần nàng a." Nói đến đoạn thương tâm, Ngải Thi Mã không khỏi thấp giọng tê rống.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía thanh thiên, khẩn cầu thần linh làm cho Phượng Tích quốc Ngữ Yên công chúa, nữ nhi của nàng có thể khôi phục thành người bình thường.
Phương Như Mai đứng ở ngoài cửa chuẩn bị đi vào bẩm báo chợt nghe tiếng nữ hoàng kêu rên, trong lòng cũng vạn phần bi thống. Đồng dạng là nữ nhân, đồng dạng là thân mẫu, nàng có thể cảm nhận được nữ hoàng trong lòng tràn ngập đau xót, bi ai.
Đứng thẳng trong chốc lát, điều chỉnh thật tốt hô hấp, nàng mới cung kính mở cửa tẩm phòng.
"Chuyện gì?" Ngải Thi Mã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc hướng người đi tới hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, Thừa tướng đại nhân có chuyện quan trọng muốn cầu kiến, hiện đang ở ngự thư phòng ạ." Phương Như Mai thong dong hồi đáp.
"Nga? Là Lý ái khanh, trẫm lập tức đi qua, các ngươi ở lại hầu hạ công chúa, gặp Lý thừa tướng cầu kiến, Ngải Thi Mã hướng ngoài cửa đi đến, lúc đi còn không quên dặn người hảo hảo chiếu cố Ngữ Yên.
"Vâng, nô tỷ tuân chỉ." Phương Như Mai thối lui đến một bên, khom người cung tiễn nữ hoàng.
Nhìn bóng dáng nữ hoàng rời đi, lại xoay người nhìn công chúa trong phòng, dưới đáy lòng đồng thời cầu nguyện: hi vọng công chúa nhanh chóng hồi phục
Danh sách chương