Song Song bị kẻ kia tát một cái rõ mạnh, liền bị đau mà tỉnh dậy. Cô liếc mắt qua, chỉ nhận được một câu ra lệnh:

"- Uống."

Hắn ta chỉ ngón tay xuống bát nước ở bên cạnh. Cô ú ớ mấy câu không rõ, hắn bị ngu sao, đưa nước mà không mở băng keo?

Hắn ta nhìn phản ứng tức giận của Song Song, liền gãi gãi đầu:

"- Tôi quên."

Băng keo trên miệng liền được mở ra. Hắn ta đặt bát nước lên miệng cô rồi khinh bỉ nói:

"- Nữ nhân ngu ngốc, động đến Sở phu nhân tương lai, bị lão đại giáo huấn là phải."

"- Vậy sao?" - Song Song uống một ngụm nước rồi nhàn nhạt đáp lại. Với cô, Vân Thanh còn không có tư cách làm người!

Chưa kịp nói tiếp, cô liền mơ hồ ngất đi. Còn nghe loáng thoáng tiếng nói của tên kia:

"- Lão đại thật không lưu tình."

* * *

Tín hiệu trên đồng hồ Ưu Lục không ngừng nhấp nháy, báo vị trí của Song Song đang rất gần. Nhưng thời điểm này không thể đến cứu cô được. Ưu Lục cho Lữ Hiên đi dò tìm liền phát hiện xung quanh nơi cô bị giam giữ có rất nhiều bom hẹn giờ, nên không thể liều mạng mà xông vào.

Ưu Lục biết hiện giờ Song Song đang trong tình thế nguy hiểm, nhưng nếu như anh tuỳ tiện cứu cô thì cũng tiến thoái lưỡng nan. Mặc dù trong lòng muốn cứu cô, nhưng phải có kế hoạch, để có thể tránh khỏi vụ nổ lớn từ những quả bom hẹn giờ này.

* * *

Đường Vân Thanh, sau vụ bị bốn tên vốn là người của mình "chơi" cho đến kiệt sức, lại không biết gì cả. Nhưng Sở Thiết Lãnh vốn theo dõi nhất cử nhất động của cô ta, đem lòng hận thù Song Song và Ưu Lục.

*Gay cấn, gay cấn!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện