Úc Noãn đã xin phép Giang Ngọc Mỹ đi về trước.

Bà có chút tiếc nuối nhưng cũng không giữ cô lại quá lâu.

Sợ sẽ làm phiền tới cô.
Bà cho người chở cô về, mới đầu cô chút ngại không muốn.

Nhưng vì sức ép quan tâm của bà, nên cô đành nhờ vả bà ấy.
Khi về đến nhà, cảm thấy không gian thân thuộc.

Tức thì cô trở nên thoải mái cực kỳ.

Đi lên phòng của mình, ngồi vào bàn làm việc.

Vô lấy ra từ trong túi của mình là cuốn nhật ký của “Giang Úc Noãn”.
Nhớ lại lúc nãy, cô thế mà lại vô thức cầm lấy đi cuốn nhật ký này.

Bây giờ ở đây chỉ còn có mỗi mình cô, nếu cô có mở thì sẽ chẳng bị ai phát hiện đâu nhỉ.
Bởi cái tính tọc mạch của mình, cô chắp tay lại cầu nguyện rồi xin lỗi “Giang Úc Noãn”.

Sau đó bản thân mở từ từ cuốn nhật ký ra.
Cô đưa mắt nhìn vào trang đâu tiên.

Thấy ghi khoảng thời gian là năm cô ấy 16 tuổi.
[ Ngày Xx, tháng Xx, năm Xx.

Giang Úc Noãn tôi năm nay vừa tròn 16 tuổi.

Tôi nhận ra bản thân của mình đã biết yêu thật rồi.

Đã thế người mà tôi yêu lại chính là CHA của tôi - Giang Mạc.
Dù ông ấy chỉ là cha nuôi, nhưng tôi biết tình cảm này không nên có.

Nói đúng hơn là tuyệt đối cấm kỵ.
Tôi chỉ dám đứng ở phía sau, làm thật tốt vai trò con gái nuôi với ông ấy mà thôi…]
Đọc đến đây không hiểu sao Úc Noãn cô có chút buồn buồn.

Cô cảm thấy quả thật cái tình yêu này vốn không nên tồn tại.

Chính bởi nó đã khiến cho bản thân của “Giang Úc Noãn” phải rơi vào tận cùng của sự đau thương.

Cô ấy còn phải đánh đổi đi cả mạng sống của mình cũng chỉ vì cái tình cảm sai trái này.
Nhưng cô rất hiểu cảm giác của cô ấy.

Bởi khi đã yêu, nào ai có thể ngăn cản được cảm xúc ấy của bản thân.

Nó xuất hiện rất bất chợt, và nó cũng kéo dài rất là lâu…
Úc Noãn tiếp tục lật sang trang khác.

Những trang kế tiếp cũng chỉ toàn nói về cuộc sống học đường của cô.

Lâu lâu thì xen vào là cảm xúc khi cô ấy gặp mặt Giang Mạc.
Tuy cả hai chung nhà, nhưng lại rất ít khi gặp mặt.

Vì công ty của hắn vốn luôn bận rộn, hắn cả ngày trăm công nghìn việc.

Bận tối mày tối mặt, nào có thời gian để mà gặp mặt, hay thậm chí là ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm.
Theo những gì được ghi trong cuốn nhật ký.

Cô dường như cảm nhận được cảm xúc của “Giang Úc Noãn” đã thật sự chạm vào tim của cô.
Những lời lẽ diễn tả sự xôn xao, thổn thức rồi lại bối rối khi cô ấy đứng trước mặt hắn.

Úc Noãn đọc được những lời tâm sự ấy, bất giác lại nở một nụ cười đầy chua chát.
…---------------------------…
Tiếp tục lật thêm vài trang nữa.

Là năm cô ấy 18 tuổi.
[ Ngày Yy, tháng Yy, năm Yy.
Sắp tới tôi sẽ thành một cô gái trưởng thành, với độ tuổi đẹp đẽ nhất.

Tôi sẽ có một độ tuổi 18 đầy vui vẻ, trẻ trung.
Sau bao tháng ngày đắn đo suy nghĩ, tôi đã quyết định lúc ông bà nội tổ chức lễ trưởng thành cho tôi.

Tôi sẽ nói ra hết cảm xúc của mình với cha nuôi.]
Úc Noãn lúc này cảm thấy cô gái này cũng rất là táo bạo, thẳng thắn.

Cô ấy dám yêu dám nói và dám làm.


Thật là một cô gái mạnh mẽ.

Nhưng cô biết, sự mạnh mẽ ấy là chẳng hề được đền đáp.

Bởi nếu có thì bây giờ Úc Noãn cô đây sẽ chẳng ở thế giới này làm gì.
Cô lật thêm vài trang nữa, lúc này cô thấy trang giấy này có chút đặc biệt.

Ở phía góc dưới của trang giấy có chút loang màu.

Có lẽ là do… nước mắt của cô ấy.
[ Ngày Zz, tháng Yy, năm Yy.
Giang Úc Noãn tôi thật là một kẻ thất bại mà.

Còn chưa kịp nói ra lời yêu của bản thân, thì tôi phát hiện cha nuôi đã yêu người con gái khác.
Cô gái này tên Trịnh Thảo Thanh, dáng người rất đẹp, mảnh mai.

Khí chất lại thanh thuần, đơn giản.
Vào cái đêm tổ chức buổi lễ trưởng thành của tôi.

Cha nuôi đã dẫn thêm một cô gái xa lạ đến và nói trước mặt tôi, ông bà nội rằng, đây là cô gái mà cha nuôi yêu.
Nghe được lời nói ấy, tim tôi đau nhói cả lên.

Sắc mặt liền trở nên trắng bệt ra.

Ông ba nội vì lo lắng, sợ tôi không khoẻ nên đã đưa tôi về phòng nghỉ ngơi trước.
Một mình tôi trong phòng nhận thấy được một sự cô đơn, lạnh lẽo đến lạ thường.

Tim của tôi đau đớn, tôi thầm nghĩ chắc do bản thân mình đã chậm chạp.

Đáng lý hai năm trước tôi phải nói ra cảm xúc của mình với cha nuôi.
Đợi tới bây giờ thì thật là đã quá trễ rồi.]
Đọc đến đây, chẳng hiểu sao mắt của Úc Noãn có chút ươn ướt.

Cô cũng cảm thấy đau buồn cho cái đoạn tình cảm này của cô ấy.
Hoá ra cái tình yêu đầy sự ngang trái với cha nuôi của mình, lại được chớm nở ở cái độ tuổi 16 đơn thuần.

Nhưng rồi lại kết thúc nhanh chóng ở cái độ tuổi 18 vốn tưởng chừng đẹp đẽ.
Cứ nghĩ rằng tình yêu sâu đậm này sẽ được một kết thúc hạnh phúc, nhưng chẳng ngờ ông trời lại chẳng hề thương xót cho cô ấy.
Úc Noãn đọc ở những trang sau, đều là sự đau buồn khi tận mắt chứng kiến Giang Mạc và Thảo Thanh bên nhau.
Đã thế khi cô ấy biết Thảo Thanh đã ngủ với những tên đàn ông khác.

Cô ấy vô cùng tức giận, nhưng tức nhất vẫn chính là Giang Mạc biết lại không thèm để tâm.
Nghĩ tới điều đó, cô ấy liền cảm thấy người phụ nữ Trịnh Thảo Thanh này không hề tầm thường như dáng vẻ ngoài của cô ta.

Ngược lại cảm thấy cô ta rất là hai mặt, sau lưng một đằng ngoài mặt một nẻo.
Để vạch mặt cái bộ mặt dối trá ấy của cô ta.

“Giang Úc Noãn” đã không biết bao lần lên kế hoạch vạch trần cô ta.

Chỉ có điều luôn bị thất bại, không những thế tự tay cô ấy đã khiến cho Giang Mạc trở nên càng lúc càng căm ghét bản thân cô ấy hơn.
Bị người mà mình yêu căm ghét tất nhiên ai có thể chịu nổi được.


Và rồi cuối cùng vì bản thân quá yêu hắn, cô ấy đã làm ra một việc hết sức nông nỗi.
Chính là việc lập bẫy dụ dỗ hắn lên giường.

Lúc nhìn lại “Giang Úc Noãn” còn tự cảm thấy bản thân thật chẳng khác gì những con Đ.I.Ế.M ở ngoài.

Và cũng không khác gì là kẻ hai mặt, dối trá như Thảo Thanh kia.
Cuốn nhật ký chẳng còn ghi thêm gì nữa.

Dòng chữ, trang giấy cuối cùng chỉ toàn là màu lem của mực, màu loang của nước mắt tạo ra.

Kết thúc cuốn nhật ký là sự dừng lại ở khoảng thời gian “Giang Úc Noãn” đang mang bầu.
Úc Noãn cô lúc này cũng tự nhận biết, về sau cô ấy sẽ gặp những chuyện gì…
Đóng cuốn nhật ký cũ lại.

Cô thở dài ra một tiếng.

Đưa tay lên quệt một chút nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt.
Cảm giác trong lòng có chút gì đó còn đọng lại.

Có vẻ là sự xôn xao khó tả.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của mình.

Rồi như nhớ ra gì đó.

Cô vội lấy túi xách của mình và lục kiếm bức ảnh cũ mà đã bị rơi ra từ cuốn nhật ký này.
Khi cầm bức ảnh lên xem, cô cứ cảm giác như đã thấy những người này rồi.

Trông họ vô cùng thân thuộc.

Nhưng mà bản thân cô lúc này như con cá vàng vậy.

Thật chẳng thể nào nhớ ra được.
Đang cố gắng suy nghĩ về nó, thì cô nghe được có tiếng chuông nhà kêu lên.

Có người tới, nên cô vội vàng kẹp bức ảnh vào trong cuốn nhật ký.

Sau đó bản thân nhanh chóng chạy xuống nhà.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện