Trên đường về nhà, Nguyện Tác đã trở vào trò chơi, soạn xong đồ đạc cần thiết khi đến trường thì ngồi trên giường cầm "Túp lều bác Tom" đọc trước khi đi ngủ.
Trải qua mấy ngày đọc sách, Nguyện Tác đã phát hiện mình có thể tìm hiểu rõ hơn về thế giới này thông qua sách vở, chẳng những vậy còn mở rộng tầm mắt, cung cấp thêm rất nhiều cảm hứng cho việc sáng tác truyện tranh. Đương nhiên cho đến tận bây giờ, vẫn là quyển "Tổng tài bá đạo và bé thỏ nhỏ" của Tố Y là để lại ấn tượng sâu đậm nhất, chỉ có điều lần nào Nguyện Tác cũng phải đọc lén, chọn mấy đoạn mà mình thích nhất xem đi xem lại, còn vẽ cả truyện tranh đồng nhân, lúc đăng lên diễn đàn được không ít người yêu thích.
Điện thoại của Mạc Dịch Trình đột nhiên vang lên.
Nhìn thoáng qua dãy số, Mạc Dịch Trình nhíu mày, vội bấm nghe.
"Anh ba." Bên kia điện thoại là tiếng của Mạc Dịch Húc.
Mạc Dịch Trình hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Nếu không có chuyện gì đặc biệt, chắc hẳn Mạc Dịch Húc sẽ không tự nhiên gọi đến thế này.
Cũng ngay lúc này, Mạc Dịch Húc đang đứng ở hàng lang bệnh viện, mặt mày uể oải, "Anh ba à, chuyện là thế này, mấy hôm trước anh hai đến Pháp bàn chuyện làm ăn, anh có biết không?"
Mạc Dịch Trình sốt ruột hỏi: "Anh cũng không rõ lắm, sao rồi, anh hai gặp chuyện gì rồi ư?"
"Bây giờ đã không sao rồi." Sợ Mạc Dịch Trình lo lắng quá độ, Mạc Dịch Húc báo bình an trước, sau đó mới thuật lại từ đầu, "Anh hai bàn chuyện làm ăn bên này xong thì qua thăm em, vốn chẳng có gì, thế nhưng hôm qua bọn em ăn cơm tối xong, lúc anh hai chuẩn bị ra sân bay thì bỗng nhiên lại té xỉu."
Mạc Dịch Trình siết bàn tay cầm điện thoại thật chặt, "Bác sĩ nói thế nào?"
Mạc Dịch Húc thở dài, "Bên này họ chưa gặp qua ca bệnh giống của ảnh, nhưng em đã nhờ bạn tìm được bác sĩ khoa thần kinh chuyên nghiệp rồi, về cơ bản báo cáo bệnh tình không khác mấy lúc trước, nhưng mà bọn họ bảo tình trạng bệnh của ảnh có thể sẽ ngày càng nghiêm trọng, nếu như không tìm được căn nguyên bệnh, thêm vài năm nữa, chỉ sợ đến người nhà cũng nhận không ra."
Thật ra Mạc Dịch Trình đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, lúc điều tra về "người chơi" ở nước Anh có tiếp xúc với một vài bác sĩ thần kinh, Mạc Dịch Nghiêm đã được hội chẩn, kết quả chính là dựa theo tốc độ chuyển biến xấu của bệnh, có lẽ tầm hai ba năm nữa, Mạc Dịch Nghiêm sẽ hoàn toàn mất khả năng nhận diện người khác, nói theo cách thông thường thì chính là "chứng mù mặt".
"Anh ba, tất cả là tại em..." Giọng Mạc Dịch Húc bỗng trở nên nghẹn ngào.
"Dịch Húc, năm ấy chú còn nhỏ, chỉ là sai lầm vô ý thôi, hơn nữa anh hai trước giờ không hề trách chú." Mạc Dịch Trình an ủi em trai, nhưng tâm trạng thì lại tệ đến không thể tệ hơn được nữa.
Mạc Dịch Húc dùng sức đấm vào tường một đấm, "Đều tại em, đều tại em hết anh à!" Đã nhiều năm qua rồi, chuyện năm đó lại mãi treo trong đầu Mạc Dịch Húc, không thể phai đi. Mấy năm trước lúc Mạc Dịch Húc còn đang học sơ trung, tuổi trẻ nhiệt huyết, lúc đang leo núi, cậy mạnh nên không may xảy ra sự cố. Vì cứu cậu, Mạc Dịch Nghiêm té bị thương ở đầu, hôn mê trong bệnh viện suốt một năm, sau khi tỉnh lại thì dần dần mất đi khả năng phân biệt gương mặt.
"Dịch Húc..." Giọng Mạc Dịch Trình cũng dần dần trầm xuống, về chuyện này, nhà họ Mạc vẫn giữ kín bí mật với bên ngoài, trong khoảng thời gian rất lâu, mọi người đều cố không động vào vết thương kia nữa.
"Anh ba, lỡ như có một ngày nào đó anh hai thật sự... hoàn toàn không thể nhận ra người khác, vậy thì anh ấy phải sống kiểu gì?" Giọng Mạc Dịch Húc run run, cố kiềm nén, rõ ràng cậu đang cố làm mình bình tĩnh lại, nhưng dù gì cậu vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Mạc Dịch Trình im lặng một lúc lâu, ngoài cửa sổ, cảnh đường xá dần lùi lại sau lưng, hắn lại không thể mở miệng.
Đáp án tàn nhẫn.
Sau khi bị thương ở đầu, Mạc Dịch Nghiêm vẫn hôn mê mãi, mấy năm trước đột nhiên lại tỉnh dậy, cả nhà ai cũng mừng rỡ, bác sĩ cũng chẩn đoán là không để lại bất kì di chứng gì.
Thế nhưng thời gian trôi đi, Mạc Dịch Nghiêm bắt đầu quên mất dáng vẻ của người khác, ban đầu chỉ là người ít tiếp xúc, sau lại thăng cấp lên đến đối thủ cạnh tranh, rồi đến bạn bè thân thuộc. Căn bệnh này gần như phá hủy hoàn toàn cuộc sống của Mạc Dịch Nghiêm, phá hủy sự nghiệp của hắn, thử nghĩ xem một kẻ không cách nào nhớ nổi mặt người khác, vậy thì làm sao lăn lộn nổi giữa chốn thương trường biến hóa khôn lường đây?
Thế nhưng nhờ sự thông minh và nghị lực của mình, Mạc Dịch Nghiêm đã gắng gượng "số liệu hóa" gương mặt của một vài nhân vật quan trọng, học thuộc đường nét đại khái, đặc thù ngũ quan, cử chỉ hình thái, âm thanh, thậm chí là mùi của bọn họ. Cho nên khi đối mặt với người khác, hắn có thể phán đoán thông qua nhiều phương diện để biết được thân phận của đối phương rồi đưa ra câu trả lời tương ứng, thế nhưng kiểu hồi đáp này lại càng giống như vận hành theo trình tự, không hề chứa chút tình cảm con người nào...
Vậy nên đại thiếu nhà họ Mạc ngày càng trở nên trầm lặng ít nói, khí chất ngày càng nặng nề lạnh lẽo, khiến người khác không dám lại gần.
"Loại trừ tổn thương não, loại trừ khả năng tranh chấp nhân sự trước đó ra, căn nguyên bệnh tình của anh hai rốt cuộc là gì?" Mạc Dịch Húc cứ như rơi sâu vào tuyệt vọng, tự lẩm bẩm.
Mạc Dịch Trình rốt cuộc cũng lên tiếng lần nữa: "Dịch Húc, chú cứ ở bên đó trông nom anh hai, anh sẽ tiếp tục phái người đi tìm thêm bác sĩ giỏi trên thế giới về." Về phần căn nguyên... sợ là chỉ có một mình Mạc Dịch Nghiêm mới biết được.
oOo
Mấy ngày sau, món tiền nhuận bút đầu tiên của Nguyện Tác cuối cùng cũng về, biên tập chuyển khoản 820 tệ, gửi vào tài khoản của Mạc Dịch Trình, đầu tiên Mạc Dịch Trình chuyển tiếp tin nhắn thông báo cho Nguyện Tác.
Nguyện Tác đang ngồi trên xe trường, sung sướng đếm đầu ngón tay, "8200... 82000 tệ! Là... là thật sao?" Tính ra được con số cuối cùng, cậu kinh ngạc mở to hai mắt.
"Đang tính cái gì thế?" Trường Cung hỏi.
Nguyện Tác trả lời: "Đang tính tiền nhuận bút đó!"
"Chà, rốt cuộc Đô Đô cũng kiếm được tiền rồi, chúc mừng nhé!" Trường Cung tỏ ý chúc mừng.
"Vâng!" Có được điều này còn phải cảm ơn sự tin tưởng và tôn trọng mà Mạc Dịch Trình dành cho mình nữa.
Trường Cung lại hỏi: "Vậy kiếm được bao nhiêu?"
"Đến 82000 đồng vàng lận!" Nguyện Tác tự hào công khai số tiền mình kiếm được.
"Phụt..." Trường Cung kinh ngạc mở to hai mắt, "Gì cơ?"
"Hơ..." Tính sai rồi à? Nguyện Tác nhanh chóng nhẩm tính lại trong đầu, không sai mà, hồi trước Mạc Dịch Trình nói tiền vàng trong trò chơi và thế giới thực có tỉ giá là 100:1, 820 tệ đổi xong sẽ thành 82000 chứ gì nữa!
Được Trường Cung giải thích cho nghe, Nguyện Tác mới kinh ngạc nhận ra tỉ giá giữa tiền vàng trong trò chơi và nhân dân tệ chính là 1:1.
"Vậy ra trước giờ nhóc vẫn không biết hả?" Trường Cung hỏi.
Giờ phút này trong lòng Nguyện Tác đủ vị pha nhau, chỉ gật đầu theo bản năng, "Người chơi... người chơi nói là 1 tệ có thể đổi thành 100 đồng vàng."
Các tiểu tinh linh khác trong xe đều liếc mắt nhìn, mắt ai nấy đầy vẻ hâm mộ. Phách Phi ngồi ở sau cùng ép chặt chiếc mũ lưỡi trai của mình xuống, quay đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh trên gương mặt gầy gò trông đầy mịt mù và tăm tối.
Nguyện Tác về đến nhà, trò chơi đang mở, Mạc Dịch Trình thì đang đọc kịch bản, vì đang nhập vai nên sắc mặt lạnh như sương, một tay hắn chống trên mặt, ngón trỏ nhịp nhịp vào huyệt thái dương.
Nguyện Tác sợ quấy rầy đến Mạc Dịch Trình nên không bắt chuyện, thả cặp sách xuống là đi thay quần áo luôn.
Mạc Dịch Trình nghiền ngẫm xong một đoạn thoại, nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay mới nhận ra đã qua giờ Nguyện Tác tan học rồi, hắn mở màn hình lên, quả nhiên trong trò chơi, bé con đã về nhà được một lúc, giờ đang ngồi ôm Kẹo Bông và máy tính bảng trên ghế salon, không rõ đang xem cái gì.
"Đô Đô, sao về rồi mà không nói gì vậy?"
"Hở... Mạc Dịch Trình đang học thoại mà, Đô Đô sợ sẽ làm phiền."
Mạc Dịch Trình cười cười, "Không sao mà."
Cơm tối đã chuẩn bị xong, Nguyện Tác ra khỏi trò chơi, giúp Mạc Dịch Trình dọn chén đũa rồi ngồi xuống bàn ăn.
Trước lúc ăn, Mạc Dịch Trình đẩy một phong bì nho nhỏ đến trước mặt Nguyện Tác.
"Đây là gì?"
Mạc Dịch Trình trả lời: "Là tiền lương của em đấy." Thì ra Mạc Dịch Trình đã rút tiền nhuận bút của Nguyện Tác ra thành tiền mặt rồi.
Nhìn phong bì trước mặt mình, Nguyện Tác không nhận ngay mà chỉ nhếch môi, "Mạc Dịch Trình, em hỏi một chuyện được không?"
Mạc Dịch Trình hơi bất ngờ, trước nay bé con vẫn chưa từng nói chuyện một cách trang trọng với mình như thế bao giờ.
"Được chứ, Đô Đô hỏi đi."
Nguyện Tác hít sâu một hơi, "Chuyện tỉ giá của tiền vàng trong trò chơi và tiền ở thế giới thực, có phải là Mạc Dịch Trình... nói dối không?"
Thì ra... là chuyện này.
"Đúng thế." Mạc Dịch Trình kiên nhẫn giải thích, "Thật ra không phải tôi cố ý gạt Đô Đô, chỉ vì sợ em sẽ lo nghĩ đến chỗ tiền đã tiêu mà thôi, thật ra có là 1:1 thì tôi vẫn hoàn toàn nuôi được em, đương nhiên bây giờ em cũng tự kiếm được tiền rồi, sau này em cũng có thể..."
Mạc Dịch Trình nói chưa dứt lời đã bị thiếu niên nhào trọn vào lòng.
"... Đô Đô."
Nguyện Tác ôm siết lấy hông Mạc Dịch Trình, đôi mắt to tròn hồng hồng, nước mắt đong đầy trên viền mắt, giọng cậu mềm mại, còn pha lẫn sự nức nở, "Đô Đô biết hết mà. Cảm ơn anh, Mạc Dịch Trình."
Mãi một lúc Mạc Dịch Trình mới lấy lại tinh thần, hắn chậm rãi buông cánh tay khựng giữa không trung của mình xuống tấm lưng của Nguyện Tác.
"Được rồi, nín khóc nào."
Nguyện Tác khụt khịt, ngẩng đầu lên, chóp mũi vểnh vểnh đỏ bừng, khóe mắt cũng nhiễm màu hồng phấn, "Sau này em cũng sẽ thật cố gắng học tập và làm việc, giống như Trường Cung vậy."
Mạc Dịch Trình lau khô nước mắt cho Nguyện Tác, "Tốt lắm."
"Kiếm thật nhiều tiền nuôi Kẹo Bông."
"Ừm."
"Còn... có thể... nuôi được Mạc Dịch Trình nữa."
Ý cười loan ra từ đáy mắt Mạc Dịch Trình, "Đô Đô muốn nuôi tôi à?"
"Vâng!" Nguyện Tác gật đầu kiên định, "Đô Đô biết Mạc Dịch Trình... ừm... không dễ nuôi, nhưng mà nhất định sẽ cố gắng!"
Mạc Dịch Trình lặng ngắm người trong ngực mình, tất cả những nghi hoặc và giãy dụa vương mãi trong lòng suốt mấy ngày nay rốt cuộc đã hoàn toàn sụp đổ, hắn hiểu mình thật sự muốn điều gì, đã biết được người trong ngực này đối với mình quan trọng đến bao nhiêu.
Thứ tình cảm này hắn chưa từng trải qua, thế nhưng khi nó buông xuống, đó lại chính là thời khắc tuyệt diệu nhất trên thế giới này.
"Đô Đô này."
"Vâng."
"Sau này Mạc Dịch Trình chính là của một mình em rồi." Đây là lời hứa hẹn chân thành nhất mà Mạc Dịch Trình có thể trao.
Nguyện Tác sửng sốt, não chạy loanh quanh vài vòng rồi mới hiểu được ý nghĩa bên trong lời nói của Mạc Dịch Trình, nước mắt tràn mi, tuôn ra ào ào như đê vỡ.
Viền mắt của Mạc Dịch Trình cũng nong nóng, "Đô Đô có bằng lòng nhận không?"
Hai mắt Nguyện Tác nhòa lệ, cậu dốc sức gật đầu, "Nhận! Đô Đô muốn! Muốn Mạc Dịch Trình!"
Mạc Dịch Trình ôm chặt người vào lòng tựa như đang ôm lấy cả thế giới.
Đầu Nguyện Tác dựa vào ngực Mạc Dịch Trình, xúc động run lên khe khẽ, lắng nghe tiếng tim đập rõ nhịp của Mạc Dịch Trình bên tai.
Nước mắt của Nguyện Tác thấm ướt áo sơmi của Mạc Dịch Trình, cậu thút thít nấc mãi mà vẫn không chịu ngẩng đầu.
Cuối cùng Mạc Dịch Trình phải rút người mình ra như củ cải, cúi đầu nhìn mới phát hiện mặt mày cậu đã nhòe nhoẹt, Nguyện Tác ngại ngùng quay đầu đi, "Em, em muốn vào nhà vệ sinh một chút." Nhìn mình bây giờ chắc chắn là xấu lắm, chưa biết chừng Mạc Dịch Trình nhìn rồi sẽ không thích nữa mất.
"Không cần đâu."
"Hở?"
Mạc Dịch Trình nhắc lại, "Không cần đi đâu hết, em có ra sao thì trông vẫn rất đẹp."
"Hưm..." Nguyện Tác hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì đã cảm nhận được môi mình nóng lên, đúng là Mạc Dịch Trình hôn xuống. Nụ hôn này thật nhẹ nhàng, hệt như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước, cũng lướt qua dây cung trong lòng hai người, mạch nước ngầm bên dưới mặt hồ yên ả đã xao động, cuộn trào lên gần như muốn nuốt chửng lấy cả người!
Thấy Nguyện Tác lại sắp rơi nước mắt, Mạc Dịch Trình giả bộ nhướng mày, "Đô Đô muốn đổi ý à?"
"Không, không đổi ý." Nguyện Tác vội trả lời.
Mạc Dịch Trình cười, "Dù có đổi ý thì cũng muộn rồi."
Hết Chương 50
oOo
Tui đọc qua đoạn này đến mấy lần còn chả nhớ là có hôn, không ngờ lại bị các cô đoán trúng rồi (" _├┬┴┬┴
Trải qua mấy ngày đọc sách, Nguyện Tác đã phát hiện mình có thể tìm hiểu rõ hơn về thế giới này thông qua sách vở, chẳng những vậy còn mở rộng tầm mắt, cung cấp thêm rất nhiều cảm hứng cho việc sáng tác truyện tranh. Đương nhiên cho đến tận bây giờ, vẫn là quyển "Tổng tài bá đạo và bé thỏ nhỏ" của Tố Y là để lại ấn tượng sâu đậm nhất, chỉ có điều lần nào Nguyện Tác cũng phải đọc lén, chọn mấy đoạn mà mình thích nhất xem đi xem lại, còn vẽ cả truyện tranh đồng nhân, lúc đăng lên diễn đàn được không ít người yêu thích.
Điện thoại của Mạc Dịch Trình đột nhiên vang lên.
Nhìn thoáng qua dãy số, Mạc Dịch Trình nhíu mày, vội bấm nghe.
"Anh ba." Bên kia điện thoại là tiếng của Mạc Dịch Húc.
Mạc Dịch Trình hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Nếu không có chuyện gì đặc biệt, chắc hẳn Mạc Dịch Húc sẽ không tự nhiên gọi đến thế này.
Cũng ngay lúc này, Mạc Dịch Húc đang đứng ở hàng lang bệnh viện, mặt mày uể oải, "Anh ba à, chuyện là thế này, mấy hôm trước anh hai đến Pháp bàn chuyện làm ăn, anh có biết không?"
Mạc Dịch Trình sốt ruột hỏi: "Anh cũng không rõ lắm, sao rồi, anh hai gặp chuyện gì rồi ư?"
"Bây giờ đã không sao rồi." Sợ Mạc Dịch Trình lo lắng quá độ, Mạc Dịch Húc báo bình an trước, sau đó mới thuật lại từ đầu, "Anh hai bàn chuyện làm ăn bên này xong thì qua thăm em, vốn chẳng có gì, thế nhưng hôm qua bọn em ăn cơm tối xong, lúc anh hai chuẩn bị ra sân bay thì bỗng nhiên lại té xỉu."
Mạc Dịch Trình siết bàn tay cầm điện thoại thật chặt, "Bác sĩ nói thế nào?"
Mạc Dịch Húc thở dài, "Bên này họ chưa gặp qua ca bệnh giống của ảnh, nhưng em đã nhờ bạn tìm được bác sĩ khoa thần kinh chuyên nghiệp rồi, về cơ bản báo cáo bệnh tình không khác mấy lúc trước, nhưng mà bọn họ bảo tình trạng bệnh của ảnh có thể sẽ ngày càng nghiêm trọng, nếu như không tìm được căn nguyên bệnh, thêm vài năm nữa, chỉ sợ đến người nhà cũng nhận không ra."
Thật ra Mạc Dịch Trình đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, lúc điều tra về "người chơi" ở nước Anh có tiếp xúc với một vài bác sĩ thần kinh, Mạc Dịch Nghiêm đã được hội chẩn, kết quả chính là dựa theo tốc độ chuyển biến xấu của bệnh, có lẽ tầm hai ba năm nữa, Mạc Dịch Nghiêm sẽ hoàn toàn mất khả năng nhận diện người khác, nói theo cách thông thường thì chính là "chứng mù mặt".
"Anh ba, tất cả là tại em..." Giọng Mạc Dịch Húc bỗng trở nên nghẹn ngào.
"Dịch Húc, năm ấy chú còn nhỏ, chỉ là sai lầm vô ý thôi, hơn nữa anh hai trước giờ không hề trách chú." Mạc Dịch Trình an ủi em trai, nhưng tâm trạng thì lại tệ đến không thể tệ hơn được nữa.
Mạc Dịch Húc dùng sức đấm vào tường một đấm, "Đều tại em, đều tại em hết anh à!" Đã nhiều năm qua rồi, chuyện năm đó lại mãi treo trong đầu Mạc Dịch Húc, không thể phai đi. Mấy năm trước lúc Mạc Dịch Húc còn đang học sơ trung, tuổi trẻ nhiệt huyết, lúc đang leo núi, cậy mạnh nên không may xảy ra sự cố. Vì cứu cậu, Mạc Dịch Nghiêm té bị thương ở đầu, hôn mê trong bệnh viện suốt một năm, sau khi tỉnh lại thì dần dần mất đi khả năng phân biệt gương mặt.
"Dịch Húc..." Giọng Mạc Dịch Trình cũng dần dần trầm xuống, về chuyện này, nhà họ Mạc vẫn giữ kín bí mật với bên ngoài, trong khoảng thời gian rất lâu, mọi người đều cố không động vào vết thương kia nữa.
"Anh ba, lỡ như có một ngày nào đó anh hai thật sự... hoàn toàn không thể nhận ra người khác, vậy thì anh ấy phải sống kiểu gì?" Giọng Mạc Dịch Húc run run, cố kiềm nén, rõ ràng cậu đang cố làm mình bình tĩnh lại, nhưng dù gì cậu vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Mạc Dịch Trình im lặng một lúc lâu, ngoài cửa sổ, cảnh đường xá dần lùi lại sau lưng, hắn lại không thể mở miệng.
Đáp án tàn nhẫn.
Sau khi bị thương ở đầu, Mạc Dịch Nghiêm vẫn hôn mê mãi, mấy năm trước đột nhiên lại tỉnh dậy, cả nhà ai cũng mừng rỡ, bác sĩ cũng chẩn đoán là không để lại bất kì di chứng gì.
Thế nhưng thời gian trôi đi, Mạc Dịch Nghiêm bắt đầu quên mất dáng vẻ của người khác, ban đầu chỉ là người ít tiếp xúc, sau lại thăng cấp lên đến đối thủ cạnh tranh, rồi đến bạn bè thân thuộc. Căn bệnh này gần như phá hủy hoàn toàn cuộc sống của Mạc Dịch Nghiêm, phá hủy sự nghiệp của hắn, thử nghĩ xem một kẻ không cách nào nhớ nổi mặt người khác, vậy thì làm sao lăn lộn nổi giữa chốn thương trường biến hóa khôn lường đây?
Thế nhưng nhờ sự thông minh và nghị lực của mình, Mạc Dịch Nghiêm đã gắng gượng "số liệu hóa" gương mặt của một vài nhân vật quan trọng, học thuộc đường nét đại khái, đặc thù ngũ quan, cử chỉ hình thái, âm thanh, thậm chí là mùi của bọn họ. Cho nên khi đối mặt với người khác, hắn có thể phán đoán thông qua nhiều phương diện để biết được thân phận của đối phương rồi đưa ra câu trả lời tương ứng, thế nhưng kiểu hồi đáp này lại càng giống như vận hành theo trình tự, không hề chứa chút tình cảm con người nào...
Vậy nên đại thiếu nhà họ Mạc ngày càng trở nên trầm lặng ít nói, khí chất ngày càng nặng nề lạnh lẽo, khiến người khác không dám lại gần.
"Loại trừ tổn thương não, loại trừ khả năng tranh chấp nhân sự trước đó ra, căn nguyên bệnh tình của anh hai rốt cuộc là gì?" Mạc Dịch Húc cứ như rơi sâu vào tuyệt vọng, tự lẩm bẩm.
Mạc Dịch Trình rốt cuộc cũng lên tiếng lần nữa: "Dịch Húc, chú cứ ở bên đó trông nom anh hai, anh sẽ tiếp tục phái người đi tìm thêm bác sĩ giỏi trên thế giới về." Về phần căn nguyên... sợ là chỉ có một mình Mạc Dịch Nghiêm mới biết được.
oOo
Mấy ngày sau, món tiền nhuận bút đầu tiên của Nguyện Tác cuối cùng cũng về, biên tập chuyển khoản 820 tệ, gửi vào tài khoản của Mạc Dịch Trình, đầu tiên Mạc Dịch Trình chuyển tiếp tin nhắn thông báo cho Nguyện Tác.
Nguyện Tác đang ngồi trên xe trường, sung sướng đếm đầu ngón tay, "8200... 82000 tệ! Là... là thật sao?" Tính ra được con số cuối cùng, cậu kinh ngạc mở to hai mắt.
"Đang tính cái gì thế?" Trường Cung hỏi.
Nguyện Tác trả lời: "Đang tính tiền nhuận bút đó!"
"Chà, rốt cuộc Đô Đô cũng kiếm được tiền rồi, chúc mừng nhé!" Trường Cung tỏ ý chúc mừng.
"Vâng!" Có được điều này còn phải cảm ơn sự tin tưởng và tôn trọng mà Mạc Dịch Trình dành cho mình nữa.
Trường Cung lại hỏi: "Vậy kiếm được bao nhiêu?"
"Đến 82000 đồng vàng lận!" Nguyện Tác tự hào công khai số tiền mình kiếm được.
"Phụt..." Trường Cung kinh ngạc mở to hai mắt, "Gì cơ?"
"Hơ..." Tính sai rồi à? Nguyện Tác nhanh chóng nhẩm tính lại trong đầu, không sai mà, hồi trước Mạc Dịch Trình nói tiền vàng trong trò chơi và thế giới thực có tỉ giá là 100:1, 820 tệ đổi xong sẽ thành 82000 chứ gì nữa!
Được Trường Cung giải thích cho nghe, Nguyện Tác mới kinh ngạc nhận ra tỉ giá giữa tiền vàng trong trò chơi và nhân dân tệ chính là 1:1.
"Vậy ra trước giờ nhóc vẫn không biết hả?" Trường Cung hỏi.
Giờ phút này trong lòng Nguyện Tác đủ vị pha nhau, chỉ gật đầu theo bản năng, "Người chơi... người chơi nói là 1 tệ có thể đổi thành 100 đồng vàng."
Các tiểu tinh linh khác trong xe đều liếc mắt nhìn, mắt ai nấy đầy vẻ hâm mộ. Phách Phi ngồi ở sau cùng ép chặt chiếc mũ lưỡi trai của mình xuống, quay đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh trên gương mặt gầy gò trông đầy mịt mù và tăm tối.
Nguyện Tác về đến nhà, trò chơi đang mở, Mạc Dịch Trình thì đang đọc kịch bản, vì đang nhập vai nên sắc mặt lạnh như sương, một tay hắn chống trên mặt, ngón trỏ nhịp nhịp vào huyệt thái dương.
Nguyện Tác sợ quấy rầy đến Mạc Dịch Trình nên không bắt chuyện, thả cặp sách xuống là đi thay quần áo luôn.
Mạc Dịch Trình nghiền ngẫm xong một đoạn thoại, nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay mới nhận ra đã qua giờ Nguyện Tác tan học rồi, hắn mở màn hình lên, quả nhiên trong trò chơi, bé con đã về nhà được một lúc, giờ đang ngồi ôm Kẹo Bông và máy tính bảng trên ghế salon, không rõ đang xem cái gì.
"Đô Đô, sao về rồi mà không nói gì vậy?"
"Hở... Mạc Dịch Trình đang học thoại mà, Đô Đô sợ sẽ làm phiền."
Mạc Dịch Trình cười cười, "Không sao mà."
Cơm tối đã chuẩn bị xong, Nguyện Tác ra khỏi trò chơi, giúp Mạc Dịch Trình dọn chén đũa rồi ngồi xuống bàn ăn.
Trước lúc ăn, Mạc Dịch Trình đẩy một phong bì nho nhỏ đến trước mặt Nguyện Tác.
"Đây là gì?"
Mạc Dịch Trình trả lời: "Là tiền lương của em đấy." Thì ra Mạc Dịch Trình đã rút tiền nhuận bút của Nguyện Tác ra thành tiền mặt rồi.
Nhìn phong bì trước mặt mình, Nguyện Tác không nhận ngay mà chỉ nhếch môi, "Mạc Dịch Trình, em hỏi một chuyện được không?"
Mạc Dịch Trình hơi bất ngờ, trước nay bé con vẫn chưa từng nói chuyện một cách trang trọng với mình như thế bao giờ.
"Được chứ, Đô Đô hỏi đi."
Nguyện Tác hít sâu một hơi, "Chuyện tỉ giá của tiền vàng trong trò chơi và tiền ở thế giới thực, có phải là Mạc Dịch Trình... nói dối không?"
Thì ra... là chuyện này.
"Đúng thế." Mạc Dịch Trình kiên nhẫn giải thích, "Thật ra không phải tôi cố ý gạt Đô Đô, chỉ vì sợ em sẽ lo nghĩ đến chỗ tiền đã tiêu mà thôi, thật ra có là 1:1 thì tôi vẫn hoàn toàn nuôi được em, đương nhiên bây giờ em cũng tự kiếm được tiền rồi, sau này em cũng có thể..."
Mạc Dịch Trình nói chưa dứt lời đã bị thiếu niên nhào trọn vào lòng.
"... Đô Đô."
Nguyện Tác ôm siết lấy hông Mạc Dịch Trình, đôi mắt to tròn hồng hồng, nước mắt đong đầy trên viền mắt, giọng cậu mềm mại, còn pha lẫn sự nức nở, "Đô Đô biết hết mà. Cảm ơn anh, Mạc Dịch Trình."
Mãi một lúc Mạc Dịch Trình mới lấy lại tinh thần, hắn chậm rãi buông cánh tay khựng giữa không trung của mình xuống tấm lưng của Nguyện Tác.
"Được rồi, nín khóc nào."
Nguyện Tác khụt khịt, ngẩng đầu lên, chóp mũi vểnh vểnh đỏ bừng, khóe mắt cũng nhiễm màu hồng phấn, "Sau này em cũng sẽ thật cố gắng học tập và làm việc, giống như Trường Cung vậy."
Mạc Dịch Trình lau khô nước mắt cho Nguyện Tác, "Tốt lắm."
"Kiếm thật nhiều tiền nuôi Kẹo Bông."
"Ừm."
"Còn... có thể... nuôi được Mạc Dịch Trình nữa."
Ý cười loan ra từ đáy mắt Mạc Dịch Trình, "Đô Đô muốn nuôi tôi à?"
"Vâng!" Nguyện Tác gật đầu kiên định, "Đô Đô biết Mạc Dịch Trình... ừm... không dễ nuôi, nhưng mà nhất định sẽ cố gắng!"
Mạc Dịch Trình lặng ngắm người trong ngực mình, tất cả những nghi hoặc và giãy dụa vương mãi trong lòng suốt mấy ngày nay rốt cuộc đã hoàn toàn sụp đổ, hắn hiểu mình thật sự muốn điều gì, đã biết được người trong ngực này đối với mình quan trọng đến bao nhiêu.
Thứ tình cảm này hắn chưa từng trải qua, thế nhưng khi nó buông xuống, đó lại chính là thời khắc tuyệt diệu nhất trên thế giới này.
"Đô Đô này."
"Vâng."
"Sau này Mạc Dịch Trình chính là của một mình em rồi." Đây là lời hứa hẹn chân thành nhất mà Mạc Dịch Trình có thể trao.
Nguyện Tác sửng sốt, não chạy loanh quanh vài vòng rồi mới hiểu được ý nghĩa bên trong lời nói của Mạc Dịch Trình, nước mắt tràn mi, tuôn ra ào ào như đê vỡ.
Viền mắt của Mạc Dịch Trình cũng nong nóng, "Đô Đô có bằng lòng nhận không?"
Hai mắt Nguyện Tác nhòa lệ, cậu dốc sức gật đầu, "Nhận! Đô Đô muốn! Muốn Mạc Dịch Trình!"
Mạc Dịch Trình ôm chặt người vào lòng tựa như đang ôm lấy cả thế giới.
Đầu Nguyện Tác dựa vào ngực Mạc Dịch Trình, xúc động run lên khe khẽ, lắng nghe tiếng tim đập rõ nhịp của Mạc Dịch Trình bên tai.
Nước mắt của Nguyện Tác thấm ướt áo sơmi của Mạc Dịch Trình, cậu thút thít nấc mãi mà vẫn không chịu ngẩng đầu.
Cuối cùng Mạc Dịch Trình phải rút người mình ra như củ cải, cúi đầu nhìn mới phát hiện mặt mày cậu đã nhòe nhoẹt, Nguyện Tác ngại ngùng quay đầu đi, "Em, em muốn vào nhà vệ sinh một chút." Nhìn mình bây giờ chắc chắn là xấu lắm, chưa biết chừng Mạc Dịch Trình nhìn rồi sẽ không thích nữa mất.
"Không cần đâu."
"Hở?"
Mạc Dịch Trình nhắc lại, "Không cần đi đâu hết, em có ra sao thì trông vẫn rất đẹp."
"Hưm..." Nguyện Tác hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì đã cảm nhận được môi mình nóng lên, đúng là Mạc Dịch Trình hôn xuống. Nụ hôn này thật nhẹ nhàng, hệt như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước, cũng lướt qua dây cung trong lòng hai người, mạch nước ngầm bên dưới mặt hồ yên ả đã xao động, cuộn trào lên gần như muốn nuốt chửng lấy cả người!
Thấy Nguyện Tác lại sắp rơi nước mắt, Mạc Dịch Trình giả bộ nhướng mày, "Đô Đô muốn đổi ý à?"
"Không, không đổi ý." Nguyện Tác vội trả lời.
Mạc Dịch Trình cười, "Dù có đổi ý thì cũng muộn rồi."
Hết Chương 50
oOo
Tui đọc qua đoạn này đến mấy lần còn chả nhớ là có hôn, không ngờ lại bị các cô đoán trúng rồi (" _├┬┴┬┴
Danh sách chương