"Có đổi ý cũng muộn rồi."
Mãi đến buổi tối lúc đã nằm trên giường, nghĩ đến những lời này của Mạc Dịch Trình, lỗ tai Nguyện Tác vẫn còn nong nóng.
"Gừ gừ ——" Kẹo Bông lại đang nằm mơ, bốn cái chân ngắn của cu cậu quơ quào trong không khí, cái mõm động đậy, để lộ một đoạn đầu lưỡi be bé.
"Kẹo Bông?" Nguyện Tác ló đầu ra khỏi chăn.
"Gừ ——"
Chỉ nhận được mấy tiếng khò khè của Kẹo Bông đang nửa mơ nửa tỉnh làm lời đáp lại, Nguyện Tác thở dài khe khẽ, nhìn lên trần nhà, "Kẹo Bông nè, Mạc Dịch Trình bảo sau này ảnh là của một mình tao thôi, liệu có thật không?"
Cậu im lặng một lát tự dưng lại nhớ đến chuyện nọ, môi mím lại, mặt đỏ lên, vội vàng lấy chăn che mặt mình lại, lát sau, một giọng nói lí nhí ấp úng vang lên từ trong chăn: "Tao nghĩ là thật đó, Mạc Dịch Trình đã nói thì sẽ giữ lời mà, sau này ảnh chính là của một mình tao rồi."
"Gâu!"
Hở? Kẹo Bông dậy rồi kìa. Nguyện Tác nghe thấy tiếng sủa của Kẹo Bông bèn chui ra khỏi chăn, có lẽ do bị bí hơi lâu quá, lúc chui ra ngoài cậu cũng mơ mơ màng màng, thấy Kẹo Bông chạy đến bên giường bèn tiện thể ôm lên, "Nhóc cũng biết Mạc Dịch Trình là của tao đúng hông, nhưng mà ảnh cũng chẳng nói gì... rõ ràng lắm, bọn tao... rốt cuộc có phải là... như kia..." Nguyện Tác chẳng tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung cả.
"Gâu!"
"Nhóc cũng nghĩ là phải đúng hông?" Nguyện Tác gõ gõ vào cái mũi nhỏ ướt nhẹp của Kẹo Bông.
"Phải." Bỗng nhiên có giọng nói vang lên từ màn hình sau lưng làm Nguyện Tác hết hồn, ôm chặt Kẹo Bông.
Nguyện Tác quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Dịch Trình trên màn hình trông rất ung dung thoải mái, chỉ trách sao không thể đào một cái khe chui xuống —— Vì vậy cậu bèn chui vào trong chăn thật, Kẹo Bông lại còn tưởng đang chơi trốn tìm nên ngoan ngoãn núp trong lòng Nguyện Tác lè lưỡi thở phì phì.
Mạc Dịch Trình không ngờ bé con sẽ phản ứng như thế, hơi bất ngờ, hắn cười ra tiếng.
Nguyện Tác nghe thấy Mạc Dịch Trình cười thì uất ức bảo, "Mạc Dịch Trình đã hứa là sau này không dùng chức năng ẩn thân nữa rồi mà."
Giọng nói trong chăn vốn đã mềm mại, cách một lớp chăn nghe lại càng đáng yêu hơn, Mạc Dịch Trình thấy mình hơi hơi chịu không nổi, "Lần này không dùng ẩn thân."
Không... có hở?
"Vậy thì sao em không phát hiện chứ?"
Mạc Dịch Trình cười nhếch khóe môi: "Có lẽ là vì em nhớ tôi chăm chú quá đấy."
"..."
Lần này, Nguyện Tác lại càng củng cố ý định không thèm chui ra khỏi chăn nữa. Có điều... hồi nãy hình như Mạc Dịch Trình trả lời câu hỏi của mình đúng hông, ảnh có nói phải, nhưng mà phải cái gì mới được chứ?
Dường như Mạc Dịch Trình đoán được tâm tư bé nhỏ của Nguyện Tác, hắn chọn lấy vật phẩm, lấy cái chăn "vỏ ốc" ra, Nguyện Tác không tránh được đường nào chỉ biết cuộn mình ôm Kẹo Bông gảy gảy mép gối.
Mạc Dịch Trình nhìn giờ trên di động, thấy đã qua 10 giờ rồi bèn tiện miệng bảo: "Nếu em cảm thấy mới hôn một cái vẫn chưa thể chứng minh được chúng ta đang yêu nhau, vậy thì đợi thêm hai tiếng nữa, ra đây hôn thêm vài cái thì tự khắc sẽ thông suốt thôi."
Đến cổ Nguyện Tác cũng nhiễm màu đỏ ửng, cậu bèn vội vàng lắc đầu, "Không... không cần đâu." Khóe miệng khuất trong bóng tối cong cong như một vầng trăng non.
"Thật không?"
"Vâng."
"Không bằng cứ chờ thêm hai tiếng nữa rồi xác nhận lại vẫn tốt hơn đấy."
"Không... không cần mà."
Kẹo Bông rốt cuộc cũng hết hứng thú với trò "trốn tìm" này, nó chui ra khỏi lồng ngực Nguyện Tác, vui vẻ chạy lại gần màn hình vẫy đuôi với Mạc Dịch Trình. Mạc Dịch Trình đành phải ném vào cho nó một miếng khô bò nho nhỏ để xua nó đi chỗ khác. Quay đầu lại chỉ thấy Nguyện Tác đã ngồi dậy, im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt to trong suốt mặc dù vẫn còn thoáng e lệ, nhưng lần này sự mừng rỡ và kiên định lại chiếm phần nhiều hơn.
Hai người đều không nói gì nữa.
Mạc Dịch Trình trả chăn về, đắp lên lại cho Nguyện Tác, lúc bốn mắt chạm nhau dường như có thể trông thấy cả nơi mềm mại nhất đâu đó dưới đáy lòng nhau.
oOo
Rất nhanh sau đó, Nguyện Tác phải chuẩn bị cho kì thi cuối học kì.
Cũng may mấy môn mà cậu chọn đều có hình thức kiểm tra khá linh hoạt, lớp Diễn xuất yêu cầu các tổ nhỏ biểu diễn một tác phẩm hoàn chỉnh, lớp Nấu nướng yêu cầu hoàn thành một món ngọt ngay tại chỗ, còn Mỹ thuật lại chính là sở trường của Nguyện Tác, cả kiến thức lí luận lẫn tác phẩm đều không thành vấn đề. Nhưng nói gì thì đây cũng là lần đầu tiên Nguyện Tác thi cuối kì ở trong học viện trò chơi, có căng thẳng cũng không thể tránh khỏi. Cũng may là quá trình diễn ra suôn sẻ, cuối cùng cũng chỉ cần chờ đợi đến lúc công bố thành tích sau cùng.
Trên chuyến xe trường cuối cùng của học kì đưa các tinh linh nhỏ trở về nơi ở của mình.
Gần đây Tố Y mới đào thêm một cái hố "Ảnh đế tà mị nhẹ nhàng thôi" kể về chuyện yêu hận tình thù giữa một vị ảnh đế tài sản thương mại lên đến trăm tỷ được người người săn đón và một nhóc đáng thương phải thay cha trả nợ.
Ngày nào Nguyện Tác cũng truy tiểu thuyết, đối với cậu, nội dung cốt truyện trập trùng lên xuống, li kì xúc động, hơn nữa ảnh đế trong truyện cũng mang họ Mạc, chỉ có điều ảnh đế trong đó thỉnh thoảng hơi hung dữ, không giống Mạc Dịch Trình một tí nào hết.
"Tố Y ơi, hôm qua tui thấy dưới khu bình luận truyện có người hỏi tiểu thụ có sinh tử không, vậy nghĩa là sao?" Tự dưng Nguyện Tác quay đầu lại hỏi Tố Y.
Trường Cung ngồi cạnh đang nửa mê nửa tỉnh tức thì trợn mắt to như cái bóng đèn.
"Khụ... khụ khụ khụ..." Tố Y bối rối bị sặc nước miếng của chính mình, cô xấu hổ quay qua cười cười với người ngồi bên cạnh, sau đó hạ thấp giọng, "Bé con, không phải chị đã bảo là nhóc không được đọc tiểu thuyết của chị rồi sao?"
Vẻ mặt Nguyện Tác vô tội, "Thì đúng rồi, Tố Y nói tiểu thuyết cao siêu quá, tui đọc không hiểu đâu, nhưng tui vẫn đọc hiểu hết mà, chỉ... là..." Chỉ là có nhiều chỗ...
"Khụ khụ khụ..." Tố Y bị sặc lần hai, "Nhóc... nhóc không hiểu thì đi gõ Baidu (*) đi." Có nhiều vấn đề khó mà giải thích được lắm!
(Baidu là một trình duyệt tìm kiếm phổ biến ở Trung Quốc, giống như Google của mình vậy)
Nguyện Tác gãi đầu khó hiểu, cậu nói: "Tui tra rồi, mọi người bảo nghĩa là sinh con, nhưng mà nhân vật trong truyện chẳng phải đều là con trai hết sao? Đàn ông cũng có thể sinh con à? Chẳng lẽ... đàn ông con trai ở thế giới này sinh con được ư?" Nguyện Tác vô thức đưa tay chạm vào bụng mình.
Trường Cung ngồi bên cạnh thật sự không thể nào nghe lọt tai nữa, "Đô Đô, nếu nhóc muốn tiếp tục lớn lên khỏe mạnh, tốt nhất là không nên đọc mấy thứ linh tinh của con khùng này nữa."
Nguyện Tác lại mang vẻ mặt nghi hoặc, còn Tố Y đã nhào tới bấu cổ Trường Cung.
Lúc này, xe trường đã đến trạm đầu tiên.
Phách Phi đứng dậy từ hàng sau cùng, bước xuống xe, lúc cậu ta đi ngang qua, Tố Y không khỏi che mũi, tay cũng ngừng lại. Khi cậu đã xuống khỏi xe rồi, Tố Y mới hỏi: "Hai cậu có ngửi thấy mùi trên người cậu ta không?"
"Gì cơ?" Trường Cung xoa cổ, nhe răng trợn mắt hỏi.
Tố Y vỗ vào đầu cậu, "Cậu là chó đó! Ngay cả chút xíu bản năng nghề nghiệp cũng không có là sao?"
Trường Cung khịt khịt mũi, cẩn thận ngửi thử, "Hình như có loáng thoáng mùi rượu?"
Tố Y nói: "Đâu chỉ một chút mùi rượu thôi, còn có mùi thuốc lá nữa." Tố Y không nói câu tiếp theo, quần áo trên người Phách Phi cũng có mùi chua chua hôi thối hơi gay mũi.
Nguyện Tác vội quay đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, chỉ nhìn thấy một Phách Phi lưng đeo cặp chéo càng ngày càng xa mất, cậu ta đang đứng trước một quầy bán bánh chiên của NPC, cũng không có động tác mua, chẳng biết là đang nghĩ gì.
"Bọn mình không giúp cậu ấy được sao?" Lúc Nguyện Tác hỏi câu này, trong xe tức thì trở nên yên tĩnh.
Qua một lát sau, Trường Cung mới nói: "Nghe nói trước đây đã có tiền bối thử rồi, chuyện phức tạp lắm."
Tố Y cũng thở dài, "Có rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là làm được."
Nguyện Tác tiếc nuối lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài xe, thế nhưng bấy giờ xe đã đi xa, bóng dáng Phách Phi đã dần biến mất.
Ba ngày sau, kết quả thi cuối kì của Nguyện Tác được gửi vào hộp thư.
Nguyện Tác vào hộp thư, lại ngần ngừ không dám click mở.
Mạc Dịch Trình đứng sau lưng cậu, giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm vành tai mềm mại của Nguyện Tác, dịu giọng bảo: "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ là tin tốt mà."
Nguyện Tác vẫn chưa hoàn toàn quen với những động tác quá mức thân thiết của Mạc Dịch Trình như vầy, thế nhưng trong lòng cũng không thấy khó chịu, vậy nên chỉ rụt rụt cổ, tay nắm con chuột thật chặt.
Khóe môi Mạc Dịch Trình hơi cong lên, hắn cúi người, một tay như động viên phủ lên mu bàn tay đang nắm chuột của Nguyện Tác, Nguyện Tác được khích lệ, click mở thư ra.
Ba môn học trên bảng thống kê đều qua được học phần với thành tích loại ưu. Nói cách khác, Nguyện Tác nhận được điểm tích lũy từ ba môn học, tổng cộng là 9 điểm, vượt trên mức đạt yêu cầu 3 điểm!
"Em qua rồi!" Nguyện Tác phấn khích thiếu chút nhảy dựng lên.
Mạc Dịch Trình xoa mái tóc mềm của Nguyện Tác, sự tự hào trong đáy mắt bộc lộ rõ ràng, thay hẳn cho lời nói.
"Tốt quá rồi! Vượt qua kì thi cuối kì em sẽ lên cấp 25, thời gian ở bên ngoài trò chơi sẽ lên thành 10 tiếng!" Nguyện Tác ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Mạc Dịch Trình bằng đôi mắt sáng long lanh, ngập tràn vui sướng.
Vậy ra vui vẻ thế này là vì có thêm thời gian ở bên cạnh mình sao? Trong lòng Mạc Dịch Trình ấm áp từng hồi, hắn nhịn không được cúi đầu, nắm lấy cằm bé con, nhẹ nhàng hôn xuống.
"Ưm... Mạc... Mạc..."
"Tập trung nào." Mạc Dịch Trình thêm chút lực trên ngón tay đang nắm cằm bé con, Nguyện Tác vô thức há miệng ra thêm chút nữa.
Mạc Dịch Trình thừa dịp xông lên, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt, gần như vây lấy toàn bộ trái tim Nguyện Tác. Đôi môi nghiền ép, cọ xát vào nhau, nóng tựa như dung nham, nóng ran cả lồng ngực. Mạc Dịch Trình nhận thấy trước ngực có sự chống cự yếu ớt, hắn chẳng những không buông mà trái lại còn tiếp tục hôn sâu hơn nữa.
Lúc tách nhau ra tiếng hít thở của cả hai đều hơi nặng, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến giờ phút này càng trở nên thiếu chân thật hơn.
Mạc Dịch Trình ôm người vào lòng, vỗ về từng cái trên lưng cậu.
Cũng cùng lúc đó, thông báo từ trò chơi vang lên: thành tích thi cuối kì của tiểu tinh linh Đô Đô đạt yêu cầu, thăng lên cấp 25, mở khóa các quyền hạn tương ứng: thời gian ở ngoài trò chơi 8 tiếng đồng hồ; khu vực hoạt động mở thêm thư viện; số lượng ảnh lưu trữ trong album 30; đồng thời mở khóa tên họ thật và thân phận:
Hồ sơ tinh linh:
Họ tên: Nguyện Tác
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Đến từ: khu thứ chín không gian tinh tế
Tính cách: đơn thuần, nhát gan, chấp nhất
Cấp: 25
So với hồ sơ trước đây của Nguyện Tác, lần này không chỉ mở khóa họ tên và nguyên quán, bé con còn... lớn thêm một tuổi, hơn nữa trong mục tính cách còn có thêm "chấp nhất".
"Nguyện Tác." Mạc Dịch Trình đọc tên Nguyện Tác lên.
Đây là lần đầu tiên Nguyện Tác được nghe Mạc Dịch Trình gọi tên khai sinh của mình, Mạc Dịch Trình gọi rất nghiêm túc, giọng nói dịu dàng, Nguyện Tác trả lời, "Vâng." Có cảm giác trong phút chốc này khoảng cách giữa hai người gần hơn đến vô hạn.
Công khai tên và thân phận có nghĩa là tinh linh được quyền lựa chọn có cho người chơi biết về quá khứ của mình hay không. Vì vậy đêm nay, hai người ngồi dựa vào nhau trên ghế salon, Nguyện Tác kể lại cho Mạc Dịch Trình nghe về thế giới của mình, chỉ có điều cậu đã tỉnh lược đi rất nhiều kí ức mà mình không muốn nhớ lại.
Đó là một thời đại mà sự tồn tại của Trái Đất chỉ còn là lịch sử. Tranh đoạt tài nguyên trong vũ trụ, chiến tranh giữa các vì sao, loài người tiến hóa với chỉ số thông minh cao ngất ngưởng...
Mãi cho đến lúc Nguyện Tác dùng hết thời gian, về lại trò chơi, Mạc Dịch Trình vẫn còn đang tiếp thu tất cả những gì mình vừa nghe được.
Nhìn Nguyện Tác trong trò chơi đã say ngủ, Mạc Dịch Trình nhăn mày.
Nguyện Tác không nói, hắn vẫn tưởng tượng được ở cái thế giới lạnh lẽo và quỷ quyệt như thế, hoàn cảnh của một bé con đơn thuần như cậu khốn khổ đến mức nào.
Mạc Dịch Trình nói khẽ, "Yên tâm nhé, từ giờ sẽ không như vậy nữa đâu."
Hết Chương 52
oOo
Mãi đến buổi tối lúc đã nằm trên giường, nghĩ đến những lời này của Mạc Dịch Trình, lỗ tai Nguyện Tác vẫn còn nong nóng.
"Gừ gừ ——" Kẹo Bông lại đang nằm mơ, bốn cái chân ngắn của cu cậu quơ quào trong không khí, cái mõm động đậy, để lộ một đoạn đầu lưỡi be bé.
"Kẹo Bông?" Nguyện Tác ló đầu ra khỏi chăn.
"Gừ ——"
Chỉ nhận được mấy tiếng khò khè của Kẹo Bông đang nửa mơ nửa tỉnh làm lời đáp lại, Nguyện Tác thở dài khe khẽ, nhìn lên trần nhà, "Kẹo Bông nè, Mạc Dịch Trình bảo sau này ảnh là của một mình tao thôi, liệu có thật không?"
Cậu im lặng một lát tự dưng lại nhớ đến chuyện nọ, môi mím lại, mặt đỏ lên, vội vàng lấy chăn che mặt mình lại, lát sau, một giọng nói lí nhí ấp úng vang lên từ trong chăn: "Tao nghĩ là thật đó, Mạc Dịch Trình đã nói thì sẽ giữ lời mà, sau này ảnh chính là của một mình tao rồi."
"Gâu!"
Hở? Kẹo Bông dậy rồi kìa. Nguyện Tác nghe thấy tiếng sủa của Kẹo Bông bèn chui ra khỏi chăn, có lẽ do bị bí hơi lâu quá, lúc chui ra ngoài cậu cũng mơ mơ màng màng, thấy Kẹo Bông chạy đến bên giường bèn tiện thể ôm lên, "Nhóc cũng biết Mạc Dịch Trình là của tao đúng hông, nhưng mà ảnh cũng chẳng nói gì... rõ ràng lắm, bọn tao... rốt cuộc có phải là... như kia..." Nguyện Tác chẳng tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung cả.
"Gâu!"
"Nhóc cũng nghĩ là phải đúng hông?" Nguyện Tác gõ gõ vào cái mũi nhỏ ướt nhẹp của Kẹo Bông.
"Phải." Bỗng nhiên có giọng nói vang lên từ màn hình sau lưng làm Nguyện Tác hết hồn, ôm chặt Kẹo Bông.
Nguyện Tác quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Dịch Trình trên màn hình trông rất ung dung thoải mái, chỉ trách sao không thể đào một cái khe chui xuống —— Vì vậy cậu bèn chui vào trong chăn thật, Kẹo Bông lại còn tưởng đang chơi trốn tìm nên ngoan ngoãn núp trong lòng Nguyện Tác lè lưỡi thở phì phì.
Mạc Dịch Trình không ngờ bé con sẽ phản ứng như thế, hơi bất ngờ, hắn cười ra tiếng.
Nguyện Tác nghe thấy Mạc Dịch Trình cười thì uất ức bảo, "Mạc Dịch Trình đã hứa là sau này không dùng chức năng ẩn thân nữa rồi mà."
Giọng nói trong chăn vốn đã mềm mại, cách một lớp chăn nghe lại càng đáng yêu hơn, Mạc Dịch Trình thấy mình hơi hơi chịu không nổi, "Lần này không dùng ẩn thân."
Không... có hở?
"Vậy thì sao em không phát hiện chứ?"
Mạc Dịch Trình cười nhếch khóe môi: "Có lẽ là vì em nhớ tôi chăm chú quá đấy."
"..."
Lần này, Nguyện Tác lại càng củng cố ý định không thèm chui ra khỏi chăn nữa. Có điều... hồi nãy hình như Mạc Dịch Trình trả lời câu hỏi của mình đúng hông, ảnh có nói phải, nhưng mà phải cái gì mới được chứ?
Dường như Mạc Dịch Trình đoán được tâm tư bé nhỏ của Nguyện Tác, hắn chọn lấy vật phẩm, lấy cái chăn "vỏ ốc" ra, Nguyện Tác không tránh được đường nào chỉ biết cuộn mình ôm Kẹo Bông gảy gảy mép gối.
Mạc Dịch Trình nhìn giờ trên di động, thấy đã qua 10 giờ rồi bèn tiện miệng bảo: "Nếu em cảm thấy mới hôn một cái vẫn chưa thể chứng minh được chúng ta đang yêu nhau, vậy thì đợi thêm hai tiếng nữa, ra đây hôn thêm vài cái thì tự khắc sẽ thông suốt thôi."
Đến cổ Nguyện Tác cũng nhiễm màu đỏ ửng, cậu bèn vội vàng lắc đầu, "Không... không cần đâu." Khóe miệng khuất trong bóng tối cong cong như một vầng trăng non.
"Thật không?"
"Vâng."
"Không bằng cứ chờ thêm hai tiếng nữa rồi xác nhận lại vẫn tốt hơn đấy."
"Không... không cần mà."
Kẹo Bông rốt cuộc cũng hết hứng thú với trò "trốn tìm" này, nó chui ra khỏi lồng ngực Nguyện Tác, vui vẻ chạy lại gần màn hình vẫy đuôi với Mạc Dịch Trình. Mạc Dịch Trình đành phải ném vào cho nó một miếng khô bò nho nhỏ để xua nó đi chỗ khác. Quay đầu lại chỉ thấy Nguyện Tác đã ngồi dậy, im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt to trong suốt mặc dù vẫn còn thoáng e lệ, nhưng lần này sự mừng rỡ và kiên định lại chiếm phần nhiều hơn.
Hai người đều không nói gì nữa.
Mạc Dịch Trình trả chăn về, đắp lên lại cho Nguyện Tác, lúc bốn mắt chạm nhau dường như có thể trông thấy cả nơi mềm mại nhất đâu đó dưới đáy lòng nhau.
oOo
Rất nhanh sau đó, Nguyện Tác phải chuẩn bị cho kì thi cuối học kì.
Cũng may mấy môn mà cậu chọn đều có hình thức kiểm tra khá linh hoạt, lớp Diễn xuất yêu cầu các tổ nhỏ biểu diễn một tác phẩm hoàn chỉnh, lớp Nấu nướng yêu cầu hoàn thành một món ngọt ngay tại chỗ, còn Mỹ thuật lại chính là sở trường của Nguyện Tác, cả kiến thức lí luận lẫn tác phẩm đều không thành vấn đề. Nhưng nói gì thì đây cũng là lần đầu tiên Nguyện Tác thi cuối kì ở trong học viện trò chơi, có căng thẳng cũng không thể tránh khỏi. Cũng may là quá trình diễn ra suôn sẻ, cuối cùng cũng chỉ cần chờ đợi đến lúc công bố thành tích sau cùng.
Trên chuyến xe trường cuối cùng của học kì đưa các tinh linh nhỏ trở về nơi ở của mình.
Gần đây Tố Y mới đào thêm một cái hố "Ảnh đế tà mị nhẹ nhàng thôi" kể về chuyện yêu hận tình thù giữa một vị ảnh đế tài sản thương mại lên đến trăm tỷ được người người săn đón và một nhóc đáng thương phải thay cha trả nợ.
Ngày nào Nguyện Tác cũng truy tiểu thuyết, đối với cậu, nội dung cốt truyện trập trùng lên xuống, li kì xúc động, hơn nữa ảnh đế trong truyện cũng mang họ Mạc, chỉ có điều ảnh đế trong đó thỉnh thoảng hơi hung dữ, không giống Mạc Dịch Trình một tí nào hết.
"Tố Y ơi, hôm qua tui thấy dưới khu bình luận truyện có người hỏi tiểu thụ có sinh tử không, vậy nghĩa là sao?" Tự dưng Nguyện Tác quay đầu lại hỏi Tố Y.
Trường Cung ngồi cạnh đang nửa mê nửa tỉnh tức thì trợn mắt to như cái bóng đèn.
"Khụ... khụ khụ khụ..." Tố Y bối rối bị sặc nước miếng của chính mình, cô xấu hổ quay qua cười cười với người ngồi bên cạnh, sau đó hạ thấp giọng, "Bé con, không phải chị đã bảo là nhóc không được đọc tiểu thuyết của chị rồi sao?"
Vẻ mặt Nguyện Tác vô tội, "Thì đúng rồi, Tố Y nói tiểu thuyết cao siêu quá, tui đọc không hiểu đâu, nhưng tui vẫn đọc hiểu hết mà, chỉ... là..." Chỉ là có nhiều chỗ...
"Khụ khụ khụ..." Tố Y bị sặc lần hai, "Nhóc... nhóc không hiểu thì đi gõ Baidu (*) đi." Có nhiều vấn đề khó mà giải thích được lắm!
(Baidu là một trình duyệt tìm kiếm phổ biến ở Trung Quốc, giống như Google của mình vậy)
Nguyện Tác gãi đầu khó hiểu, cậu nói: "Tui tra rồi, mọi người bảo nghĩa là sinh con, nhưng mà nhân vật trong truyện chẳng phải đều là con trai hết sao? Đàn ông cũng có thể sinh con à? Chẳng lẽ... đàn ông con trai ở thế giới này sinh con được ư?" Nguyện Tác vô thức đưa tay chạm vào bụng mình.
Trường Cung ngồi bên cạnh thật sự không thể nào nghe lọt tai nữa, "Đô Đô, nếu nhóc muốn tiếp tục lớn lên khỏe mạnh, tốt nhất là không nên đọc mấy thứ linh tinh của con khùng này nữa."
Nguyện Tác lại mang vẻ mặt nghi hoặc, còn Tố Y đã nhào tới bấu cổ Trường Cung.
Lúc này, xe trường đã đến trạm đầu tiên.
Phách Phi đứng dậy từ hàng sau cùng, bước xuống xe, lúc cậu ta đi ngang qua, Tố Y không khỏi che mũi, tay cũng ngừng lại. Khi cậu đã xuống khỏi xe rồi, Tố Y mới hỏi: "Hai cậu có ngửi thấy mùi trên người cậu ta không?"
"Gì cơ?" Trường Cung xoa cổ, nhe răng trợn mắt hỏi.
Tố Y vỗ vào đầu cậu, "Cậu là chó đó! Ngay cả chút xíu bản năng nghề nghiệp cũng không có là sao?"
Trường Cung khịt khịt mũi, cẩn thận ngửi thử, "Hình như có loáng thoáng mùi rượu?"
Tố Y nói: "Đâu chỉ một chút mùi rượu thôi, còn có mùi thuốc lá nữa." Tố Y không nói câu tiếp theo, quần áo trên người Phách Phi cũng có mùi chua chua hôi thối hơi gay mũi.
Nguyện Tác vội quay đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, chỉ nhìn thấy một Phách Phi lưng đeo cặp chéo càng ngày càng xa mất, cậu ta đang đứng trước một quầy bán bánh chiên của NPC, cũng không có động tác mua, chẳng biết là đang nghĩ gì.
"Bọn mình không giúp cậu ấy được sao?" Lúc Nguyện Tác hỏi câu này, trong xe tức thì trở nên yên tĩnh.
Qua một lát sau, Trường Cung mới nói: "Nghe nói trước đây đã có tiền bối thử rồi, chuyện phức tạp lắm."
Tố Y cũng thở dài, "Có rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là làm được."
Nguyện Tác tiếc nuối lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài xe, thế nhưng bấy giờ xe đã đi xa, bóng dáng Phách Phi đã dần biến mất.
Ba ngày sau, kết quả thi cuối kì của Nguyện Tác được gửi vào hộp thư.
Nguyện Tác vào hộp thư, lại ngần ngừ không dám click mở.
Mạc Dịch Trình đứng sau lưng cậu, giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm vành tai mềm mại của Nguyện Tác, dịu giọng bảo: "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ là tin tốt mà."
Nguyện Tác vẫn chưa hoàn toàn quen với những động tác quá mức thân thiết của Mạc Dịch Trình như vầy, thế nhưng trong lòng cũng không thấy khó chịu, vậy nên chỉ rụt rụt cổ, tay nắm con chuột thật chặt.
Khóe môi Mạc Dịch Trình hơi cong lên, hắn cúi người, một tay như động viên phủ lên mu bàn tay đang nắm chuột của Nguyện Tác, Nguyện Tác được khích lệ, click mở thư ra.
Ba môn học trên bảng thống kê đều qua được học phần với thành tích loại ưu. Nói cách khác, Nguyện Tác nhận được điểm tích lũy từ ba môn học, tổng cộng là 9 điểm, vượt trên mức đạt yêu cầu 3 điểm!
"Em qua rồi!" Nguyện Tác phấn khích thiếu chút nhảy dựng lên.
Mạc Dịch Trình xoa mái tóc mềm của Nguyện Tác, sự tự hào trong đáy mắt bộc lộ rõ ràng, thay hẳn cho lời nói.
"Tốt quá rồi! Vượt qua kì thi cuối kì em sẽ lên cấp 25, thời gian ở bên ngoài trò chơi sẽ lên thành 10 tiếng!" Nguyện Tác ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Mạc Dịch Trình bằng đôi mắt sáng long lanh, ngập tràn vui sướng.
Vậy ra vui vẻ thế này là vì có thêm thời gian ở bên cạnh mình sao? Trong lòng Mạc Dịch Trình ấm áp từng hồi, hắn nhịn không được cúi đầu, nắm lấy cằm bé con, nhẹ nhàng hôn xuống.
"Ưm... Mạc... Mạc..."
"Tập trung nào." Mạc Dịch Trình thêm chút lực trên ngón tay đang nắm cằm bé con, Nguyện Tác vô thức há miệng ra thêm chút nữa.
Mạc Dịch Trình thừa dịp xông lên, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt, gần như vây lấy toàn bộ trái tim Nguyện Tác. Đôi môi nghiền ép, cọ xát vào nhau, nóng tựa như dung nham, nóng ran cả lồng ngực. Mạc Dịch Trình nhận thấy trước ngực có sự chống cự yếu ớt, hắn chẳng những không buông mà trái lại còn tiếp tục hôn sâu hơn nữa.
Lúc tách nhau ra tiếng hít thở của cả hai đều hơi nặng, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến giờ phút này càng trở nên thiếu chân thật hơn.
Mạc Dịch Trình ôm người vào lòng, vỗ về từng cái trên lưng cậu.
Cũng cùng lúc đó, thông báo từ trò chơi vang lên: thành tích thi cuối kì của tiểu tinh linh Đô Đô đạt yêu cầu, thăng lên cấp 25, mở khóa các quyền hạn tương ứng: thời gian ở ngoài trò chơi 8 tiếng đồng hồ; khu vực hoạt động mở thêm thư viện; số lượng ảnh lưu trữ trong album 30; đồng thời mở khóa tên họ thật và thân phận:
Hồ sơ tinh linh:
Họ tên: Nguyện Tác
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Đến từ: khu thứ chín không gian tinh tế
Tính cách: đơn thuần, nhát gan, chấp nhất
Cấp: 25
So với hồ sơ trước đây của Nguyện Tác, lần này không chỉ mở khóa họ tên và nguyên quán, bé con còn... lớn thêm một tuổi, hơn nữa trong mục tính cách còn có thêm "chấp nhất".
"Nguyện Tác." Mạc Dịch Trình đọc tên Nguyện Tác lên.
Đây là lần đầu tiên Nguyện Tác được nghe Mạc Dịch Trình gọi tên khai sinh của mình, Mạc Dịch Trình gọi rất nghiêm túc, giọng nói dịu dàng, Nguyện Tác trả lời, "Vâng." Có cảm giác trong phút chốc này khoảng cách giữa hai người gần hơn đến vô hạn.
Công khai tên và thân phận có nghĩa là tinh linh được quyền lựa chọn có cho người chơi biết về quá khứ của mình hay không. Vì vậy đêm nay, hai người ngồi dựa vào nhau trên ghế salon, Nguyện Tác kể lại cho Mạc Dịch Trình nghe về thế giới của mình, chỉ có điều cậu đã tỉnh lược đi rất nhiều kí ức mà mình không muốn nhớ lại.
Đó là một thời đại mà sự tồn tại của Trái Đất chỉ còn là lịch sử. Tranh đoạt tài nguyên trong vũ trụ, chiến tranh giữa các vì sao, loài người tiến hóa với chỉ số thông minh cao ngất ngưởng...
Mãi cho đến lúc Nguyện Tác dùng hết thời gian, về lại trò chơi, Mạc Dịch Trình vẫn còn đang tiếp thu tất cả những gì mình vừa nghe được.
Nhìn Nguyện Tác trong trò chơi đã say ngủ, Mạc Dịch Trình nhăn mày.
Nguyện Tác không nói, hắn vẫn tưởng tượng được ở cái thế giới lạnh lẽo và quỷ quyệt như thế, hoàn cảnh của một bé con đơn thuần như cậu khốn khổ đến mức nào.
Mạc Dịch Trình nói khẽ, "Yên tâm nhé, từ giờ sẽ không như vậy nữa đâu."
Hết Chương 52
oOo
Danh sách chương