Dưới ánh nhìn lo lắng của đại nha hoàn, Võ An Hầu lão phu nhân tươi tỉnh bước xuống xe ngựa vào phủ Võ An Hầu.
Ôn Vũ Vi đã cho người canh chừng động tĩnh ở cửa từ sáng sớm, lão phu nhân vừa trở về phải báo lại cho nàng ngay.
Người mà Ôn Vũ Vi sắp xếp thấy xe ngựa mà sáng nay lão phu nhân ngồi từ phía xa đã lập tức chạy vào báo tin cho Ôn Vũ Vi.
Xe ngựa của Võ An Hầu lão phu nhân vừa dừng trước cửa lớn hầu phủ, Ôn Vũ Vi liền chạy ra đón, đỡ lão phu nhân bước xuống xe ngựa, Ôn Vũ Vi quan tâm hỏi: "Tổ mẫu, người có khỏe không? Có mệt hay khó chịu chỗ nào không?"
Lúc Võ An Hầu lão phu nhân trở về chỉ có mỗi Ôn Vũ Vi ra đón, những vãn bối khác của hầu phủ đều mất dạng. Nhưng bà cũng không để ý chuyện này, nhìn cháu gái nhu thuận của mình, gương mặt không kiềm được ý cười, lắc lắc đầu cười: "Tổ mẫu không sao, bây giờ cả người ta tràn trề sức lực, nha đầu nhà chúng ta thật tốt số, tổ mẫu vui mừng còn không kịp, sao có thể mệt được chứ?"
"Dạ?" Ôn Vũ Vi nghi hoặc, sau khi tiến cung tổ mẫu đã gặp chuyện tốt gì mà lại cao hứng đến vậy chứ? Chẳng lẽ thái hậu nương nương và tổ mẫu bàn chuyện hôn sự cho nàng, mà đối phương cũng không tệ lắm? Nghĩ như vậy nhưng Ôn Vũ Vi cũng không có cảm giác vui mừng.
Đại nha hoàn bên cạnh Võ An Hầu lão phu nhân nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, muốn kể cho Ôn Vũ Vi những chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể tự luống cuống trong lòng.
Đoàn người còn chưa đi xa cửa lớn hầu phủ thì một gia đinh canh cửa hốt hoảng chạy vội vào.
"Xảy ra chuyện gì?" Ôn Vũ Vi gọi hắn lại hỏi.
"Người trong cung tới." Gã sai vặt vội đáp một câu rồi tiếp tục chạy đi.
Ôn Vũ Vi xoay người nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy ý cười không có gì bất ngờ của lão phu nhân, khó hiểu hỏi: "Tổ mẫu, sao lại biến thành thánh chỉ rồi?" Cho dù có là thái hậu tứ hôn cho nàng thì cũng chỉ là ý chỉ thôi, sao đột nhiên lại biến thành thánh chỉ chứ? Lão phu nhân dẫn Ôn Vũ Vi đến sảnh chính hầu phủ, vừa đi vừa kể sơ qua chuyện bà gặp Vĩnh An đế ở Từ Ninh Cung, chẳng qua bà cũng không nói đối tượng tứ hôn là ai, dù sao lát nữa tuyên chỉ thì ai cũng sẽ biết, bây giờ bà nói thì không đủ bất ngờ, Ôn Vũ Vi cũng không truy hỏi nữa.
Hai người đi vào sảnh chính của phủ Võ An Hầu, Võ An Hầu phu nhân cùng thứ muội, kế muội, thứ đệ, kế đệ của Ôn Vũ Vi đều đã nghiêm chỉnh đứng đợi ở đây, hầu phủ của bọn họ đã rất nhiều năm rồi không được nhận thánh chỉ.
Thấy lão phu nhân và Ôn Vũ Vi tiến vào, mấy huynh đệ tỷ muội này của Ôn Vũ Vi liếc mắt nhìn hai người họ một cái rồi lại quay đi.
Sau đó bởi vì ánh nhìn chằm chằm của Võ An Hầu và Võ An Hầu phu nhân mà miễn cưỡng hành lễ với lão phu nhân, hô một tiếng "tổ mẫu."
Lão phu nhân lạnh lùng thản nhiên với những tiếng chào không mấy tình nguyện kia.
Đổng thị nhìn Ôn Vũ Vi đang đứng cạnh Võ An Hầu lão phu nhân, cười mở miệng nói: "Nương, người mới từ trong cung ra, thánh chỉ đã tới nhà mình, không biết nội dung trong thánh chỉ có liên quan đến người không nhỉ?"
Võ An Hầu lão phu nhân thản nhiên nhìn Đổng thị một cái, trách mắng: "Ngươi gấp cái gì, thánh chỉ đã tới đây, nội dung là gì chẳng phải lát nữa sẽ biết sao? Lớn tuổi như thế rồi mà chẳng có tí ổn trọng nào, chẳng trách cái phủ này càng ngày càng xuống dốc." Bị Võ An Hầu lão phu nhân nhân cơ hội giáo huấn, Đổng thị đương nhiên không phục, hầu phủ càng ngày càng xuống dốc là do hậu duệ của cái phủ này không biết cố gắng, liên quan gì đến phận nữ nhân như thị chứ.
Nhưng cho dù lúc này trong đầu thị đã mắng Võ An Hầu lão phu nhân té tát thì ngoài mặt cũng chỉ có thể cười nói: "Nương giáo huấn rất phải."
Đổng thị có thể nhịn, nhưng những đứa nhỏ bị Đổng thị chiều hư thì không. Con gái lớn của Đổng thị, cũng là nhị tiểu thư hầu phủ Ôn Vũ Hà, nhìn Đổng thị nén giận, không nhịn được mà lên tiếng: "Nương hỏi vẫy cũng chỉ vì muốn chuẩn bị trước, lỡ đâu tổ mẫu ở trong cung phạm phải điều gì, Hoàng thượng cố ý hạ thánh chỉ trách cứ hoặc là trị tội hầu phủ, thì nương biết trước cũng sẽ ứng đối tốt hơn, tổ mẫu cần gì phải giãy nảy lên như vậy?"
Võ An Hầu lão phu nhân giữ chặt Ôn Vũ Vi đang run lên vì giận, tiếp tục chất vấn Đổng thị: "Đây là đứa con ngươi nuôi dạy đấy sao? Bất kính với trưởng bối, lời lẽ thì ngông cuồng?"
Đổng thị trừng mắt nhìn Ôn Vũ Hà một cái, cười theo: "Nương, người đừng nóng, đứa nhỏ này dưới tình thế cấp bách mới nói chuyện không suy nghĩ, chứ trong lòng nó vẫn rất kính trọng tổ mẫu."
Võ An Hầu thì vẫn lo lắng nhìn ra phía ngoài, căn bản chẳng quan tâm đến những chuyện đang diễn ra trong sảnh, lão phu nhân còn định răn dạy Đổng thị thêm vài câu, vẻ mặt Võ An Hầu lại đột nhiên căng thẳng hơn hẳn, bước vội về phía mọi người, nói: "Đến rồi, đến rồi, thánh chỉ đến rồi."
Võ An Hầu lão phu nhân chỉ có thể bỏ qua ý định tiếp tục dạy dỗ Đổng thị, quay ra chuẩn bị tiếp chỉ. Dù sao so với việc dạy dỗ nữ nhân này thì thánh chỉ tứ hôn cháu gái bà vẫn quan trọng hơn, chờ sau khi cháu gái bà xuất giá rồi bà lại dạy dỗ nữ nhân này cũng không muộn.
Người tới tuyên chỉ là Nguyễn Lương Anh, Nguyễn Lương Anh cầm thánh chỉ đi vào cửa rồi nhìn thoáng qua mọi người đang đứng trong sảnh, cao giọng nói: "Ôn Vũ Vi tiếp chỉ."
Ôn Vũ Vi và lão phu nhân dẫn đầu quỳ xuống, những người khác trong hầu phủ thì ngơ ngác vẫn đứng nguyên tại chỗ, sao thánh chỉ này lại cho Ôn Vũ Vi chứ? Cho dù là thánh chỉ trách cứ hầu phủ hay là thánh chỉ khác thì người tiếp chỉ cũng nên là Võ An Hầu mới đúng.
Nguyên Lương Anh nhíu mày đảo mắt nhìn những người khác trong hầu phủ, bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất chờ Nguyễn Lương Anh tuyên chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết........"
Nguyễn Lương Anh đọc xong nội dung thánh chỉ, gọi Ôn Vũ Vi một tiếng nhưng Ôn Vũ Vi không có phản ứng, vì thế Nguyễn Lương Anh lại nói thêm: "Ôn tiểu thư, tiếp chỉ đi."
Lúc này Ôn Vũ Vi mới hoàn hồn lại, "Thần nữ Ôn Vũ Vi tiếp chỉ, tạ ơn Ngô hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Ôn Vũ Vi cầm thánh chỉ trên tay, còn chưa kịp đứng dậy thì Ôn Vũ Hà quỳ đằng sau đột nhiên nhảy dựng lên, "Sao có thể chứ, nhất định là sai ở đâu rồi, tiện nhân như Ôn Vũ Vi sao mà có tư cách gả cho Tuyên Bình Hầu chứ?" Bọn họ hao hết tâm tư phá hoại hôn sự của Ôn Vũ Vi đâu phải để cho nàng ta phong quang gả vào phủ Tuyên Bình Hầu chứ?
Nguyễn Lương Anh phóng ánh mắt lạnh như băng về phía Ôn Vũ Hà, "Ôn nhị tiểu thư đây là bất mãn với ý chỉ của Hoàng thượng sao?"
Võ An Hầu và Đổng thị lúc này cũng như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể tin được, nhưng tốt xấu gì bọn họ vẫn còn một tia lý trí, một người cười nói lời hay với Nguyễn Lương Anh, người còn lại thì trừng mắt nhìn Ôn Vũ Hà, ý bảo nàng ngậm miệng lại.
Ôn Vũ Vi đã cho người canh chừng động tĩnh ở cửa từ sáng sớm, lão phu nhân vừa trở về phải báo lại cho nàng ngay.
Người mà Ôn Vũ Vi sắp xếp thấy xe ngựa mà sáng nay lão phu nhân ngồi từ phía xa đã lập tức chạy vào báo tin cho Ôn Vũ Vi.
Xe ngựa của Võ An Hầu lão phu nhân vừa dừng trước cửa lớn hầu phủ, Ôn Vũ Vi liền chạy ra đón, đỡ lão phu nhân bước xuống xe ngựa, Ôn Vũ Vi quan tâm hỏi: "Tổ mẫu, người có khỏe không? Có mệt hay khó chịu chỗ nào không?"
Lúc Võ An Hầu lão phu nhân trở về chỉ có mỗi Ôn Vũ Vi ra đón, những vãn bối khác của hầu phủ đều mất dạng. Nhưng bà cũng không để ý chuyện này, nhìn cháu gái nhu thuận của mình, gương mặt không kiềm được ý cười, lắc lắc đầu cười: "Tổ mẫu không sao, bây giờ cả người ta tràn trề sức lực, nha đầu nhà chúng ta thật tốt số, tổ mẫu vui mừng còn không kịp, sao có thể mệt được chứ?"
"Dạ?" Ôn Vũ Vi nghi hoặc, sau khi tiến cung tổ mẫu đã gặp chuyện tốt gì mà lại cao hứng đến vậy chứ? Chẳng lẽ thái hậu nương nương và tổ mẫu bàn chuyện hôn sự cho nàng, mà đối phương cũng không tệ lắm? Nghĩ như vậy nhưng Ôn Vũ Vi cũng không có cảm giác vui mừng.
Đại nha hoàn bên cạnh Võ An Hầu lão phu nhân nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, muốn kể cho Ôn Vũ Vi những chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể tự luống cuống trong lòng.
Đoàn người còn chưa đi xa cửa lớn hầu phủ thì một gia đinh canh cửa hốt hoảng chạy vội vào.
"Xảy ra chuyện gì?" Ôn Vũ Vi gọi hắn lại hỏi.
"Người trong cung tới." Gã sai vặt vội đáp một câu rồi tiếp tục chạy đi.
Ôn Vũ Vi xoay người nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy ý cười không có gì bất ngờ của lão phu nhân, khó hiểu hỏi: "Tổ mẫu, sao lại biến thành thánh chỉ rồi?" Cho dù có là thái hậu tứ hôn cho nàng thì cũng chỉ là ý chỉ thôi, sao đột nhiên lại biến thành thánh chỉ chứ? Lão phu nhân dẫn Ôn Vũ Vi đến sảnh chính hầu phủ, vừa đi vừa kể sơ qua chuyện bà gặp Vĩnh An đế ở Từ Ninh Cung, chẳng qua bà cũng không nói đối tượng tứ hôn là ai, dù sao lát nữa tuyên chỉ thì ai cũng sẽ biết, bây giờ bà nói thì không đủ bất ngờ, Ôn Vũ Vi cũng không truy hỏi nữa.
Hai người đi vào sảnh chính của phủ Võ An Hầu, Võ An Hầu phu nhân cùng thứ muội, kế muội, thứ đệ, kế đệ của Ôn Vũ Vi đều đã nghiêm chỉnh đứng đợi ở đây, hầu phủ của bọn họ đã rất nhiều năm rồi không được nhận thánh chỉ.
Thấy lão phu nhân và Ôn Vũ Vi tiến vào, mấy huynh đệ tỷ muội này của Ôn Vũ Vi liếc mắt nhìn hai người họ một cái rồi lại quay đi.
Sau đó bởi vì ánh nhìn chằm chằm của Võ An Hầu và Võ An Hầu phu nhân mà miễn cưỡng hành lễ với lão phu nhân, hô một tiếng "tổ mẫu."
Lão phu nhân lạnh lùng thản nhiên với những tiếng chào không mấy tình nguyện kia.
Đổng thị nhìn Ôn Vũ Vi đang đứng cạnh Võ An Hầu lão phu nhân, cười mở miệng nói: "Nương, người mới từ trong cung ra, thánh chỉ đã tới nhà mình, không biết nội dung trong thánh chỉ có liên quan đến người không nhỉ?"
Võ An Hầu lão phu nhân thản nhiên nhìn Đổng thị một cái, trách mắng: "Ngươi gấp cái gì, thánh chỉ đã tới đây, nội dung là gì chẳng phải lát nữa sẽ biết sao? Lớn tuổi như thế rồi mà chẳng có tí ổn trọng nào, chẳng trách cái phủ này càng ngày càng xuống dốc." Bị Võ An Hầu lão phu nhân nhân cơ hội giáo huấn, Đổng thị đương nhiên không phục, hầu phủ càng ngày càng xuống dốc là do hậu duệ của cái phủ này không biết cố gắng, liên quan gì đến phận nữ nhân như thị chứ.
Nhưng cho dù lúc này trong đầu thị đã mắng Võ An Hầu lão phu nhân té tát thì ngoài mặt cũng chỉ có thể cười nói: "Nương giáo huấn rất phải."
Đổng thị có thể nhịn, nhưng những đứa nhỏ bị Đổng thị chiều hư thì không. Con gái lớn của Đổng thị, cũng là nhị tiểu thư hầu phủ Ôn Vũ Hà, nhìn Đổng thị nén giận, không nhịn được mà lên tiếng: "Nương hỏi vẫy cũng chỉ vì muốn chuẩn bị trước, lỡ đâu tổ mẫu ở trong cung phạm phải điều gì, Hoàng thượng cố ý hạ thánh chỉ trách cứ hoặc là trị tội hầu phủ, thì nương biết trước cũng sẽ ứng đối tốt hơn, tổ mẫu cần gì phải giãy nảy lên như vậy?"
Võ An Hầu lão phu nhân giữ chặt Ôn Vũ Vi đang run lên vì giận, tiếp tục chất vấn Đổng thị: "Đây là đứa con ngươi nuôi dạy đấy sao? Bất kính với trưởng bối, lời lẽ thì ngông cuồng?"
Đổng thị trừng mắt nhìn Ôn Vũ Hà một cái, cười theo: "Nương, người đừng nóng, đứa nhỏ này dưới tình thế cấp bách mới nói chuyện không suy nghĩ, chứ trong lòng nó vẫn rất kính trọng tổ mẫu."
Võ An Hầu thì vẫn lo lắng nhìn ra phía ngoài, căn bản chẳng quan tâm đến những chuyện đang diễn ra trong sảnh, lão phu nhân còn định răn dạy Đổng thị thêm vài câu, vẻ mặt Võ An Hầu lại đột nhiên căng thẳng hơn hẳn, bước vội về phía mọi người, nói: "Đến rồi, đến rồi, thánh chỉ đến rồi."
Võ An Hầu lão phu nhân chỉ có thể bỏ qua ý định tiếp tục dạy dỗ Đổng thị, quay ra chuẩn bị tiếp chỉ. Dù sao so với việc dạy dỗ nữ nhân này thì thánh chỉ tứ hôn cháu gái bà vẫn quan trọng hơn, chờ sau khi cháu gái bà xuất giá rồi bà lại dạy dỗ nữ nhân này cũng không muộn.
Người tới tuyên chỉ là Nguyễn Lương Anh, Nguyễn Lương Anh cầm thánh chỉ đi vào cửa rồi nhìn thoáng qua mọi người đang đứng trong sảnh, cao giọng nói: "Ôn Vũ Vi tiếp chỉ."
Ôn Vũ Vi và lão phu nhân dẫn đầu quỳ xuống, những người khác trong hầu phủ thì ngơ ngác vẫn đứng nguyên tại chỗ, sao thánh chỉ này lại cho Ôn Vũ Vi chứ? Cho dù là thánh chỉ trách cứ hầu phủ hay là thánh chỉ khác thì người tiếp chỉ cũng nên là Võ An Hầu mới đúng.
Nguyên Lương Anh nhíu mày đảo mắt nhìn những người khác trong hầu phủ, bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất chờ Nguyễn Lương Anh tuyên chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết........"
Nguyễn Lương Anh đọc xong nội dung thánh chỉ, gọi Ôn Vũ Vi một tiếng nhưng Ôn Vũ Vi không có phản ứng, vì thế Nguyễn Lương Anh lại nói thêm: "Ôn tiểu thư, tiếp chỉ đi."
Lúc này Ôn Vũ Vi mới hoàn hồn lại, "Thần nữ Ôn Vũ Vi tiếp chỉ, tạ ơn Ngô hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Ôn Vũ Vi cầm thánh chỉ trên tay, còn chưa kịp đứng dậy thì Ôn Vũ Hà quỳ đằng sau đột nhiên nhảy dựng lên, "Sao có thể chứ, nhất định là sai ở đâu rồi, tiện nhân như Ôn Vũ Vi sao mà có tư cách gả cho Tuyên Bình Hầu chứ?" Bọn họ hao hết tâm tư phá hoại hôn sự của Ôn Vũ Vi đâu phải để cho nàng ta phong quang gả vào phủ Tuyên Bình Hầu chứ?
Nguyễn Lương Anh phóng ánh mắt lạnh như băng về phía Ôn Vũ Hà, "Ôn nhị tiểu thư đây là bất mãn với ý chỉ của Hoàng thượng sao?"
Võ An Hầu và Đổng thị lúc này cũng như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể tin được, nhưng tốt xấu gì bọn họ vẫn còn một tia lý trí, một người cười nói lời hay với Nguyễn Lương Anh, người còn lại thì trừng mắt nhìn Ôn Vũ Hà, ý bảo nàng ngậm miệng lại.
Danh sách chương