Ôn Vũ Hà hơi rụt cổ lại, ậm ừ nói: "Thần nữ... thần nữ không dám."
Nguyễn Lương Anh thu hồi tầm mắt, nói: "Hầu gia phải quản giáo bọn trẻ trong nhà thật tốt mới được, bằng không... "
Nguyễn Lương Anh lắc lắc đầu, bằng không cái gì thì hắn không nói, nhưng nụ cười lạnh trên khuôn mặt hắn đã đủ để làm Võ An Hầu khiếp đảm.
Võ An Hầu lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Đa tạ công công đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, công công, ngài nói xem... chuyện này chắc sẽ không quấy rầy đến Hoàng thượng nhỉ?"
Đổng thị thấy Ôn Vũ Hà đã chịu ngoan ngoãn lại, cũng vội chạy lại lấy một cái hà bao nhét vào trong tay Nguyễn Lương Anh, nhịn đau nói: "Phải, phải, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ nha đầu kia thật tốt, vất vả cho công công phải đi một chuyến rồi, đây là chút tâm ý của nhà chúng ta, công công xin đừng chê."
Nguyễn Lương Anh ước lượng chiếc hà bao trong tay, vừa lòng gật đầu: "Ôn nhị tiểu thư còn nhỏ tuổi, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không so đo mấy lời vô tư của nàng đâu. Nhưng một lần còn có thể nói là vô tư, hai lần thì lại khác, ngài nói xem có phải không, hầu gia?"
Võ An Hầu gật đầu lia lịa, "Công công nói phải, công công cứ yên tâm, tuyệt đối không có lần thứ hai, quay đầu lại ta nhất định sẽ dậy dỗ nha đầu chết tiệt kia thật tốt, dạy nó lời gì nên nói lời gì không."
Nguyễn Lương Anh lắc lắc đầu, "Võ An Hầu hiểu sai ý của ta rồi, ta không chỉ muốn nói đến Ôn nhị tiểu thư, hôn sự này là do Hoàng thượng ban cho, chứng tỏ Hoàng thượng cảm thấy Ôn tiểu thư xứng đôi với Tuyên Bình Hầu, nếu trước khi bọn họ cử hành hôn lễ mà gia đình các người phạm phải sai lầm gì khiến hôn lễ bị trì hoãn, vậy..."
Nguyễn Lương Anh dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Hoàng thượng có thể nghĩ rằng Võ An Hầu phủ bất mãn với hôn sự mà người đã an bài, mà đến lúc đó Hoàng thượng lại liên tưởng đến lời hôm nay Ôn nhị tiểu thư đã nói, lúc đó Võ An Hầu cũng đừng trách chúng ta không nói đỡ cho ông."
Võ An Hầu liên miệng nói: "Đa tạ công công nhắc nhở, Hoàng thượng tứ hôn cho tiểu nữ là phúc khí của hầu phủ ta, cả hầu phủ này đều rất vừa lòng với mối hôn sự này, tuyệt đối sẽ không để hôn sự này xảy ra vấn đề gì."
"Vậy thì tốt." Nguyễn Lương Anh cười cười, trợn mắt nói dối: "Vậy ta xin cáo từ trước, hầu phủ vừa được một mối tối, chắc hẳn cũng phải ăn mừng một phen, ta không chậm trễ thời gian của mọi người nữa."
"Công công đi thong thả."
Võ An Hầu nhìn đoàn người của Nguyễn Lương Anh rời đi, lại quay người nhìn Ôn Vũ Vi đang cầm thánh chỉ vẫn còn thừ người ra đó, tâm tình thập phần phức tạp. Ông ta thật sự không ngờ rằng đứa con ông chưa từng để vào trong mắt lại tốt số đến như vậy.
Tuyên Bình Hầu, tân quý trong triều, tuổi còn trẻ đã lập chiến công được phong tước, là đại ca của Khương Chiêu viện, là cữu cữu của Nhị Hoàng tử, chuyện tốt như vậy sao lại rơi trúng đứa con gái của ông chứ? Nếu...
Nếu người Hoàng thượng ban hôn là đứa con gái khác của ông, có lẽ lúc này ông thật sự như những gì công công tới truyền chỉ nói, ăn mừng một phen thật lớn, dù sao dựa được vào Tuyên Bình Hầu, Võ An Hầu phủ có lẽ sẽ có thể trở về những ngày tháng vinh quang như trước. Nhưng cố tình người mà Hoàng thượng chọn lại là đứa con gái lớn mà ông chẳng thân thiết chút nào.
Lấy quan hệ của ông và con gái lớn bây giờ mà nói, đứa con này của ông sau khi gả vào phủ Tuyên Bình Hầu không quay lại tìm người cha này gây phiền toái đã là tốt lắm rồi, sao có thể trông cậy nó giúp đỡ phủ Võ An Hầu được chứ, đó là chuyện không thể nào. Võ An Hầu lắc lắc đầu, sớm biết đứa con gái này của ông sẽ có ngày hôm nay, mấy năm này ông nhất định sẽ không để Đổng thị quậy phá như thế này.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Võ An Hầu nhìn về phía Đổng thị liền lộ ra chút oán tức, đều tại Đổng thị, nếu không phải do bà ta thì nha đầu Ôn Vũ Vi cũng sẽ không xa cách với ông như bây giờ.
Vốn dĩ lúc này Đổng thị đã thấy khó chịu trong lòng, những chuyện bà đã sắp xếp lâu như vậy cuối cùng lại bị một đạo thánh chỉ làm đảo loạn tất cả, lại gặp ánh mắt đầy oán khí của Võ An Hầu, Đổng thị nhịn không được mà khinh thường. Bà thừa nhận là bà quả thật nhằm vào Ôn Vũ Vi, nhưng bản thân ông ta yếu đuối nhu nhược không biết bảo vệ con gái mình,bây giờ quay sang trách bà thì được tích sự gì chứ?
Ôn Vũ Vi vẫn cầm thánh chỉ ngốc tại chỗ, mãi mới hồi thần, cẩn thận mở thánh chỉ ra nhìn thoáng qua, chờ khi thấy rõ nội dung trên thánh chỉ, nàng lại quay sang lão phu nhân xác nhận lại: "Tổ mẫu, cháu gái không nằm mơ chứ? Hoàng thượng tứ hôn cho cháu gái và Tuyên Bình Hầu thật sao?"
Lão phu nhân quét mắt nhìn những người còn lại trong hầu phủ, nhất là Đổng thị, không giấu được niềm vui, nở nụ cười nói: "Đương nhiên, chẳng phải thánh chỉ đang trong tay cháu đấy sao? Thánh chỉ còn có thể là giả à?"
Ôn Vũ Vi lại cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay mình, tự lẩm bẩm: "Cứ cảm giác không được chân thật lắm."
Võ An Hầu lão phu nhân nghĩ thầm, lúc ta vừa nghe được tin này cũng có cảm giác chẳng khác gì cháu cả.
Võ An Hầu nghe hai người nói chuyện mới nhớ đến hôm nay lão phu nhân có tiến cung, mà chân trước lão phu nhân vừa về đến nhà, chân sau đã có thánh chỉ tứ hôn được đưa tới, chẳng lẽ mối hôn sự này có liên quan đến lão phu nhân sao?
Võ An Hầu đi đến trước mặt lão phu nhân, hỏi: "Nương, thánh chỉ tứ hôn này là người cầu Hoàng thượng sao?"
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Võ An Hầu một cái, hừ lạnh: "Ta là một bà già sắp xuống mồ đến nơi rồi, nếu có bản lĩnh này thì chỉ e nha đầu Vũ Vi đã lập gia đình từ sớm. Ngay cả chuyện gả nha đầu Vũ Vi vào phủ Khang Lạc Bá ta còn làm không được, thì bản lĩnh đâu ra để gả nó cho Tuyên Bình Hầu?"
Nói tới đây, lão phu nhân lại nhìn Đổng thị và Ôn Vũ Hà, vừa nói vừa cười lớn: "Nhưng cũng may là vận khí của nha đầu Vũ Vi không tồi, chuyện kết thân với phủ Khang Lạc Bá và Trung Nghĩa Hầu đều không thành, bằng không làm sao có cơ hội được gả cho Tuyên Bình Hầu chứ? Cái này cũng là phúc khí của nha đầu Vũ Vi, sau khi gả qua đó nó chính là phu nhân hầu phủ, hơn nữa bên trên cũng không có mẹ chồng làm khó, tự mình làm đương gia chủ mẫu, đúng là một mối trăm năm khó gặp mà! Các ngươi nói có phải không?"
Hôn sự này đối với Ôn Vũ Vi mà nói quả thật là mối tốt có đốt đèn cũng khó mà kiếm được, chỉ là đối với những người khác trong hầu phủ mà nói thì không phải như vậy, nhưng Võ An Hầu cũng không thể nói thẳng mặt như thế, đây là hôn sự do Hoàng thượng đứng ra làm chủ, ông chỉ có thể miễn cưỡng cười hùa theo: "Nương nói rất phải."
Đổng thị nghe những lời của lão phu nhân nói như những nhát dao đâm xuyên tim bà, trên mặt trắng nhợt hẳn đi, nếu sớm biết ngăn Ôn Vũ Vi gả vào phủ Khang Lạc Bá hay Trung Dũng hầu sẽ để nàng ta có cơ hội gả cho Tuyên Bình Hầu, trở thành phu nhân hầu phủ ngang hàng với bà, thì lúc đó bà cũng sẽ không phí tâm tư đi phá hoại chuyện hôn sự của Ôn Vũ Vi.
Mà lúc này Ôn Vũ Hà cướp được mối hôn sự với cháu ruột của phủ Khang Lạc Bá sắc mặt lại vô cùng khó coi. Vốn nàng thập phần đắc ý vì chiếm được hôn sự của Ôn Vũ Vi, Ôn Vũ Vi là trưởng nữ thì có sao chứ, còn không phải chỉ có thể đi theo bà lão kia sống khổ sống sở thôi sao? Hôn sự bà lão kia vất vả lắm mới kiếm được cho Ôn Vũ Vi cuối cùng không phải vẫn rơi vào tay nàng sao?
Nguyễn Lương Anh thu hồi tầm mắt, nói: "Hầu gia phải quản giáo bọn trẻ trong nhà thật tốt mới được, bằng không... "
Nguyễn Lương Anh lắc lắc đầu, bằng không cái gì thì hắn không nói, nhưng nụ cười lạnh trên khuôn mặt hắn đã đủ để làm Võ An Hầu khiếp đảm.
Võ An Hầu lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Đa tạ công công đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, công công, ngài nói xem... chuyện này chắc sẽ không quấy rầy đến Hoàng thượng nhỉ?"
Đổng thị thấy Ôn Vũ Hà đã chịu ngoan ngoãn lại, cũng vội chạy lại lấy một cái hà bao nhét vào trong tay Nguyễn Lương Anh, nhịn đau nói: "Phải, phải, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ nha đầu kia thật tốt, vất vả cho công công phải đi một chuyến rồi, đây là chút tâm ý của nhà chúng ta, công công xin đừng chê."
Nguyễn Lương Anh ước lượng chiếc hà bao trong tay, vừa lòng gật đầu: "Ôn nhị tiểu thư còn nhỏ tuổi, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không so đo mấy lời vô tư của nàng đâu. Nhưng một lần còn có thể nói là vô tư, hai lần thì lại khác, ngài nói xem có phải không, hầu gia?"
Võ An Hầu gật đầu lia lịa, "Công công nói phải, công công cứ yên tâm, tuyệt đối không có lần thứ hai, quay đầu lại ta nhất định sẽ dậy dỗ nha đầu chết tiệt kia thật tốt, dạy nó lời gì nên nói lời gì không."
Nguyễn Lương Anh lắc lắc đầu, "Võ An Hầu hiểu sai ý của ta rồi, ta không chỉ muốn nói đến Ôn nhị tiểu thư, hôn sự này là do Hoàng thượng ban cho, chứng tỏ Hoàng thượng cảm thấy Ôn tiểu thư xứng đôi với Tuyên Bình Hầu, nếu trước khi bọn họ cử hành hôn lễ mà gia đình các người phạm phải sai lầm gì khiến hôn lễ bị trì hoãn, vậy..."
Nguyễn Lương Anh dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Hoàng thượng có thể nghĩ rằng Võ An Hầu phủ bất mãn với hôn sự mà người đã an bài, mà đến lúc đó Hoàng thượng lại liên tưởng đến lời hôm nay Ôn nhị tiểu thư đã nói, lúc đó Võ An Hầu cũng đừng trách chúng ta không nói đỡ cho ông."
Võ An Hầu liên miệng nói: "Đa tạ công công nhắc nhở, Hoàng thượng tứ hôn cho tiểu nữ là phúc khí của hầu phủ ta, cả hầu phủ này đều rất vừa lòng với mối hôn sự này, tuyệt đối sẽ không để hôn sự này xảy ra vấn đề gì."
"Vậy thì tốt." Nguyễn Lương Anh cười cười, trợn mắt nói dối: "Vậy ta xin cáo từ trước, hầu phủ vừa được một mối tối, chắc hẳn cũng phải ăn mừng một phen, ta không chậm trễ thời gian của mọi người nữa."
"Công công đi thong thả."
Võ An Hầu nhìn đoàn người của Nguyễn Lương Anh rời đi, lại quay người nhìn Ôn Vũ Vi đang cầm thánh chỉ vẫn còn thừ người ra đó, tâm tình thập phần phức tạp. Ông ta thật sự không ngờ rằng đứa con ông chưa từng để vào trong mắt lại tốt số đến như vậy.
Tuyên Bình Hầu, tân quý trong triều, tuổi còn trẻ đã lập chiến công được phong tước, là đại ca của Khương Chiêu viện, là cữu cữu của Nhị Hoàng tử, chuyện tốt như vậy sao lại rơi trúng đứa con gái của ông chứ? Nếu...
Nếu người Hoàng thượng ban hôn là đứa con gái khác của ông, có lẽ lúc này ông thật sự như những gì công công tới truyền chỉ nói, ăn mừng một phen thật lớn, dù sao dựa được vào Tuyên Bình Hầu, Võ An Hầu phủ có lẽ sẽ có thể trở về những ngày tháng vinh quang như trước. Nhưng cố tình người mà Hoàng thượng chọn lại là đứa con gái lớn mà ông chẳng thân thiết chút nào.
Lấy quan hệ của ông và con gái lớn bây giờ mà nói, đứa con này của ông sau khi gả vào phủ Tuyên Bình Hầu không quay lại tìm người cha này gây phiền toái đã là tốt lắm rồi, sao có thể trông cậy nó giúp đỡ phủ Võ An Hầu được chứ, đó là chuyện không thể nào. Võ An Hầu lắc lắc đầu, sớm biết đứa con gái này của ông sẽ có ngày hôm nay, mấy năm này ông nhất định sẽ không để Đổng thị quậy phá như thế này.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Võ An Hầu nhìn về phía Đổng thị liền lộ ra chút oán tức, đều tại Đổng thị, nếu không phải do bà ta thì nha đầu Ôn Vũ Vi cũng sẽ không xa cách với ông như bây giờ.
Vốn dĩ lúc này Đổng thị đã thấy khó chịu trong lòng, những chuyện bà đã sắp xếp lâu như vậy cuối cùng lại bị một đạo thánh chỉ làm đảo loạn tất cả, lại gặp ánh mắt đầy oán khí của Võ An Hầu, Đổng thị nhịn không được mà khinh thường. Bà thừa nhận là bà quả thật nhằm vào Ôn Vũ Vi, nhưng bản thân ông ta yếu đuối nhu nhược không biết bảo vệ con gái mình,bây giờ quay sang trách bà thì được tích sự gì chứ?
Ôn Vũ Vi vẫn cầm thánh chỉ ngốc tại chỗ, mãi mới hồi thần, cẩn thận mở thánh chỉ ra nhìn thoáng qua, chờ khi thấy rõ nội dung trên thánh chỉ, nàng lại quay sang lão phu nhân xác nhận lại: "Tổ mẫu, cháu gái không nằm mơ chứ? Hoàng thượng tứ hôn cho cháu gái và Tuyên Bình Hầu thật sao?"
Lão phu nhân quét mắt nhìn những người còn lại trong hầu phủ, nhất là Đổng thị, không giấu được niềm vui, nở nụ cười nói: "Đương nhiên, chẳng phải thánh chỉ đang trong tay cháu đấy sao? Thánh chỉ còn có thể là giả à?"
Ôn Vũ Vi lại cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay mình, tự lẩm bẩm: "Cứ cảm giác không được chân thật lắm."
Võ An Hầu lão phu nhân nghĩ thầm, lúc ta vừa nghe được tin này cũng có cảm giác chẳng khác gì cháu cả.
Võ An Hầu nghe hai người nói chuyện mới nhớ đến hôm nay lão phu nhân có tiến cung, mà chân trước lão phu nhân vừa về đến nhà, chân sau đã có thánh chỉ tứ hôn được đưa tới, chẳng lẽ mối hôn sự này có liên quan đến lão phu nhân sao?
Võ An Hầu đi đến trước mặt lão phu nhân, hỏi: "Nương, thánh chỉ tứ hôn này là người cầu Hoàng thượng sao?"
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Võ An Hầu một cái, hừ lạnh: "Ta là một bà già sắp xuống mồ đến nơi rồi, nếu có bản lĩnh này thì chỉ e nha đầu Vũ Vi đã lập gia đình từ sớm. Ngay cả chuyện gả nha đầu Vũ Vi vào phủ Khang Lạc Bá ta còn làm không được, thì bản lĩnh đâu ra để gả nó cho Tuyên Bình Hầu?"
Nói tới đây, lão phu nhân lại nhìn Đổng thị và Ôn Vũ Hà, vừa nói vừa cười lớn: "Nhưng cũng may là vận khí của nha đầu Vũ Vi không tồi, chuyện kết thân với phủ Khang Lạc Bá và Trung Nghĩa Hầu đều không thành, bằng không làm sao có cơ hội được gả cho Tuyên Bình Hầu chứ? Cái này cũng là phúc khí của nha đầu Vũ Vi, sau khi gả qua đó nó chính là phu nhân hầu phủ, hơn nữa bên trên cũng không có mẹ chồng làm khó, tự mình làm đương gia chủ mẫu, đúng là một mối trăm năm khó gặp mà! Các ngươi nói có phải không?"
Hôn sự này đối với Ôn Vũ Vi mà nói quả thật là mối tốt có đốt đèn cũng khó mà kiếm được, chỉ là đối với những người khác trong hầu phủ mà nói thì không phải như vậy, nhưng Võ An Hầu cũng không thể nói thẳng mặt như thế, đây là hôn sự do Hoàng thượng đứng ra làm chủ, ông chỉ có thể miễn cưỡng cười hùa theo: "Nương nói rất phải."
Đổng thị nghe những lời của lão phu nhân nói như những nhát dao đâm xuyên tim bà, trên mặt trắng nhợt hẳn đi, nếu sớm biết ngăn Ôn Vũ Vi gả vào phủ Khang Lạc Bá hay Trung Dũng hầu sẽ để nàng ta có cơ hội gả cho Tuyên Bình Hầu, trở thành phu nhân hầu phủ ngang hàng với bà, thì lúc đó bà cũng sẽ không phí tâm tư đi phá hoại chuyện hôn sự của Ôn Vũ Vi.
Mà lúc này Ôn Vũ Hà cướp được mối hôn sự với cháu ruột của phủ Khang Lạc Bá sắc mặt lại vô cùng khó coi. Vốn nàng thập phần đắc ý vì chiếm được hôn sự của Ôn Vũ Vi, Ôn Vũ Vi là trưởng nữ thì có sao chứ, còn không phải chỉ có thể đi theo bà lão kia sống khổ sống sở thôi sao? Hôn sự bà lão kia vất vả lắm mới kiếm được cho Ôn Vũ Vi cuối cùng không phải vẫn rơi vào tay nàng sao?
Danh sách chương