Ôn Vũ Hà bất đắc dĩ bị Đổng thị đuổi về phòng.

Đổng thị cũng coi như hiểu rõ đứa con gái này của mình, từ bé đứa nhỏ này đã cố chấp, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, chỉ bằng mấy câu bà nói chắc chắn sẽ không làm nó từ bỏ ý định, vì vậy sau khi đuổi Ôn Vũ Hà về phòng, bà lại gọi người hầu của Ôn Vũ Hà đến, bảo bọn họ quan sát từng động tĩnh của Ôn Vũ Hà, nếu có hành động gì nhất định phải báo cho bà đầu tiên.

Dặn đi dặn lại người hầu của Ôn Vũ Hà mấy lần, Đổng thị mới yên tâm hơn một chút.

Nhưng tưởng tượng đến cảnh con tiện tì Ôn Vũ Vi kia sẽ gả cho Tuyên Bình Hầu, Đổng thị lại cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, liệu có cách nào hủy hôn sự này nhưng không làm Hoàng thượng tức giận không? Đổng thị trằn trọc suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra một ý, nếu bản thân Tuyên Bình Hầu không muốn mối hôn sự này thì sao?

Nếu Tuyên Bình Hầu không vừa lòng với hôn sự này, vậy Hoàng thượng cũng không thể tính tội lên đầu Võ An Hầu phủ.

Còn về làm sao để Tuyên Bình Hầu chán ghét hôn sự này, cũng không phải là thị không có cách. Nam nhân ấy mà, đều là phường háo sắc, tuy Ôn Vũ Vi lớn lên trông cũng không tồi, nhưng so với loại nữ nhân chuyên lấy sắc mua vui mà nói thì Ôn Vũ Vi vẫn kém hơn một bậc. Trước đó vừa hay bà mới tìm được một người tài nghệ song toàn, lại vô cùng xinh đẹp, vốn bà tìm người này cho cháu trai mình, bây giờ lại thành hời cho Tuyên Bình Hầu.

Thị cũng chẳng sợ cô gái kia không đồng ý, nếu biết bản thân có cơ hội đi hầu hạ Tuyên Bình Hầu, người ta vui còn chưa hết, nói gì đến chuyện từ chối.

Chỉ cần nàng ta tiếp cận được Tuyên Bình Hầu thì nhất định sẽ xuất hết chiêu để Tuyên Bình Hầu mê mệt nàng ta, kết quả tốt nhất là Tuyên Bình Hầu xúc động, vì nàng ta mà từ chối hôn sự này.

Cho dù đến lúc đó Tuyên Bình Hầu vẫn giữ được lý trí, không muốn vì nữ tử kia mà phạm phải thánh ý, nhưng chỉ cần nàng ta nắm được trái tim của Tuyên Bình Hầu thì cuộc sống của Ôn Vũ Vi sau khi gả qua đó cũng sẽ không mấy thoải mái.

Ôn Vũ Vi không rõ những suy nghĩ độc ác của Đổng thị với mình, lúc này nàng mới tỉnh lại sau cú sốc thánh chỉ tứ hôn.

Nàng nhớ lại hai lần mình tiến cung, rốt cuộc cũng hiểu những lời Khương Chiêu viện hỏi nàng là có ý gì, nhưng nàng vẫn không thể hiểu nổi sao Khương Chiêu viện lại nhìn trúng nàng chứ?

Nếu nàng gặp Tuyên Bình Hầu trước khi tiến cung thì nàng còn có thể tự luyến một chút, nghĩ rằng có phải Tuyên Bình Hầu nhìn trúng mình, mới kể chuyện này cho Khương Chiêu viện. Nhưng nàng là gặp Khương Chiêu viện xong mới gặp Tuyên Bình Hầu, điều này chứng tỏ trước đó Khương Chiêu viện đã có ý muốn gả nàng cho Tuyên Bình Hầu.

Nhưng Ôn Vũ Vi nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc vì sao Khương Mạn lại nhìn trúng nàng.

Võ An Hầu lão phu nhân khuyên Ôn Vũ Vi: "Mặc kệ vì sao Khương Chiêu viện nhìn trúng con, hiện giờ thánh chỉ tứ hôn đã ban, chuyện con gả cho Tuyên Bình Hầu đã là chuyện ván đóng thành thuyền. Con đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ nên bắt đầu thêu đồ cưới đi, cháu gái của ta tốt như vậy, đến lúc đó cũng không sợ Tuyên Bình Hầu sẽ không thích con."

Ôn Vũ Vi nghe vậy bất giác đỏ mặt, Tuyên Bình Hầu thật sự sẽ thích mình sao?

Nhớ tới những lời trước đó mình nói với Khương Chiêu viện, Ôn Vũ Vi không khỏi hối hận, cũng không biết Khương Chiêu viện có kể lại những lời đó cho Tuyên Bình Hầu nghe không. Sớm biết thế này thì lúc đó nàng đã nói thật với Khương Chiêu viện, tuy nàng thích cưỡi ngựa, đọc sách giải trí, nhưng thật ra lục nghệ của nàng cũng không tồi, nhất là chơi đàn và tính toán sổ sách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện