Võ An Hầu lão phu nhân nhìn Ôn Vũ Vi lúc thì đỏ mặt lúc thì nhíu mày, trong lòng cũng được an ủi hơn nhiều. Trước đó mỗi lần nhắc đến hôn sự của mình nha đầu này luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, chẳng có tí cảm giác thiếu nữ thẹn thùng gì, bây giờ nhắc đến Tuyên Bình Hầu cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng thiếu nữ hoài xuân, xem ra đứa cháu này của bà cũng rất hài lòng với hôn sự này.

Như vậy thì tốt, chờ cháu gái lập gia đình rồi, nỗi băn khoăn của bà cũng coi như được giải quyết.

Hôn sự của Ôn ũ Vi và Khương Lãng đã được quyết định, Khương Mạn cũng không lo lắng đến chuyện này nữa, chuyên tâm ở Vân Hoa Cung dưỡng thai.

Sáng sớm mùng một tháng tư, Khương Mạn mới ăn được mấy miếng, đột nhiên bụng truyền đến một cơn đau nhẹ. Bởi vì Khương Mạn đã gần tới ngày dự sinh, Liễm Thu và Vãn Đông không dám làm bừa, vội cho người đi tìm bà đỡ và Vân thái y.

Bà đỡ ở ngay trong Vân Hoa Cung nên tối rất nhanh, sau khi hỏi Khương Mạn vài câu, hai bà đỡ nói: "Nương nương mới bắt đầu đau bụng chuyển dạ thôi, có lẽ cách giờ sinh vẫn còn sớm, lúc này nương nương nên ăn ít đồ trước để lấy sức đi." Tuy không thể một chốc là sinh ngay, nhưng việc này cũng không thể xác định chính xác được, lỡ đâu lát nữa em bé muốn ra thì vẫn phải ăn no mới có sức.

Khương Mạn đã sinh một lần, đương nhiên biết lúc sinh nếu không đủ sức thì rất nguy hiểm, thừa dịp lúc này chưa quá đau, Khương Mạn vội tranh thủ thời gian dùng hết bữa sáng còn đang dang dở.

Lúc Khương Mạn đang ăn thì Vân thái y chạy tới, chờ Khương Mạn dùng bữa xong, Vân thái y lại bắt mạch cho Khương Mạn, kết quả cũng giống như hai bà đỡ đã nói, cách thời gian sinh vẫn còn dài.

Sự thật quả nhiên như Vân thái y và bà đỡ dự liệu, sau một cơn đau bụng ban đầu thì về sau Khương Mạn chẳng còn phản ứng gì nữa.

Sau khi hạ triều Vĩnh An đế nghe Khương Mạn chuyển dạ thì long bào cũng chưa kịp thay mà vội vàng chạy đến Vân Hoa Cung.

Lúc Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung, Khương Mạn đang được Vãn Đông dìu đi dạo quanh sân.

Cước bộ của Vĩnh An đế chậm lại, đám người Triệu Toàn Phúc phải chạy chậm theo sau Vĩnh An đế thấy thế cũng hít thở sâu vài hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Khương Mạn thấy Vĩnh An đế, tiến lên đón hắn như mọi lần, cười nói với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng hạ triều rồi sao?"

"Ừm." Vĩnh An đế đáp, ôn nhu hỏi: "Không phải nói nàng chuyển dạ sao?"

Khương Mạn có chút ngượng ngùng, nói: "Lúc ấy bị đau bụng một lần, thần thiếp nghĩ phải sinh rồi, ai ngờ sau đó lại chẳng có động tĩnh gì nữa, bà đỡ và Vân thái y đều nói vẫn còn sớm, nhưng cùng lắm cũng chỉ chậm một hai ngày nữa là sẽ sinh."

Sau khi nói xong, Khương Mạn nhìn long bào trên người Vĩnh An đế, nói: "Bây giờ thần thiếp không sao, Hoàng thượng đi thay quần áo trước đi."

Gần một năm này nếu Vĩnh An đế ngủ lại hậu cung thì chắc chắn là ở Vân Hoa Cung, đồ dùng hàng ngày hay thường phục của Vĩnh An đế đương nhiên chỗ của Khương Mạn cũng có.

Vĩnh An đế thay một bộ thường phục màu xanh đen dưới sự hầu hạ của Triệu Toàn Phúc.

Vĩnh An đế thay đồ xong, Khương Mạn vẫn đang chậm rãi đi vòng vòng trong sân, bà mụ nói lúc này nên đi lại nhiều một chút, lúc sinh cũng sẽ thuận lợi hơn.

Vĩnh An đế đi qua, cho Vãn Đông lui xuống, tự mình dìu Khương Mạn đi dạo quanh sân, vừa đi vừa nói chuyện phiếm: "Mấy ngày nay trẫm nghĩ ra hai cái tên, ái phi nghe thử xem thế nào?"

"Hoàng thượng nghĩ ra tên gì?" Khương Mạn hiếu kỳ.

"Minh Thiều, Hi Dao." Vĩnh An đế nói: "Nếu là hoàng tử thì gọi là Minh Thiều, nếu là công chúa thì gọi là Hi Dao."

Cảnh Minh Thiều, Cảnh Hi Dao, Khương Mạn lẩm nhẩm hai cái tên này trong miệng vài lần, gật đầu nói: "Rất hay."

Thiều là ngọc quý, mà Dao mang nghĩa tốt đẹp, không chỉ nghe hay, mà ý nghĩa của tên cũng rất dụng tâm.

Vĩnh An đế dìu Khương Mạn đi dạo trong sân một lát, đến buổi trưa bụng Khương Mạn lại bắt đầu đau.

Mà sau khi dùng xong bữa trưa, khoảng cách giữa các cơ đau càng ngày càng ngắn, đến giờ Dậu, Khương Mạn thấy bên dưới có máu, bà đỡ xem thử cũng xác nhận sắp sinh rồi, nhưng tử cung vẫn chưa mở, có lẽ đợi thêm phải mấy canh giờ.

Nhị Hoàng tử đã được đưa đến Từ Ninh Cung từ sớm, tối nay sẽ ngủ lại Từ Ninh Cung, Vĩnh An đế vẫn ở bên cạnh Khương Mạn. Đến giờ Hợi, sau khi Khương Mạn vào phòng sinh, Triệu Toàn Phúc khuyên Vĩnh An đế đi nghỉ ngơi trước nhưng hắn không đồng ý, chờ ngay ngoài cửa phòng sinh.

Tuy lần sinh này của Khương Mạn cũng tính là thuận lợi, nhưng so với khi sinh Nhị Hoàng tử cũng không đỡ hơn là bao, mãi đến giờ Mão ngày hôm sau, Vĩnh An đế lo lắng chờ đợi ngoài cửa mới nghe được tiếng trẻ con khóc.

Rất nhanh đã có người ra báo tin vui với Vĩnh An đế: "Chúc mừng Hoàng thượng, nương nương sinh được một tiểu hoàng tử khỏe mạnh."

Vĩnh An đế gật đầu, sau đó hỏi: "Khương Chiêu viện sao rồi?"

Bà mụ tới báo tin cười nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương tốt lắm, mẫu tử bình an."

"Tốt." Vĩnh An đế thở phào nhẹ nhõm, cao hứng nói: "Thưởng."

Trong phòng sinh, một bà đỡ khác bế đứa nhỏ lên cho Khương Mạn nhìn, ngữ khí vui vẻ nói: "Chúc mừng nương nương sinh được một tiểu hoàng tử khỏe mạnh."

Vậy mà lại là tiểu hoàng tử, Khương Mạn có hơi thất vọng, những y phục đồ chơi xinh xắn đáng yêu nàng chuẩn bị lại không có đất dụng võ rồi. Nhưng mặc kệ là con trai hay con gái, đều do nàng vất vả mang thai mười tháng sinh ra, trong lòng vẫn rất yêu thương.

Khương Mạn nhìn tiểu Minh Thiều trong lòng bà đỡ đang híp híp mắt, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, lại hỏi Vãn Đông: "Hoàng thượng còn chờ bên ngoài không? Đã cho người báo tin vui với Hoàng thượng chưa?"

Vãn Đông nói: "Hoàng thượng ở bên ngoài chờ chủ tử cả đêm, đã có người đi báo tin cho Hoàng thượng rồi, nương nương cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Khương Mạn gật gật đầu, lại để cho Vãn Đông và Liễm Thu thu thập đơn giản một chút mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Vĩnh An đế chờ bên trong thu dọn thỏa đáng, đi vào thăm Khương Mạn và Tam Hoàng tử mới chào đời, sau đó mới vội vàng thay long bào lên buổi chầu sớm.

Tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng lúc này tinh thần của Vĩnh An đế lại tốt vô cùng, chẳng có chút dáng vẻ nào của người cả đêm không ngủ.

Lúc lên triều có một quan viên phạm phải sai lầm không lớn không nhỏ, Vĩnh An đế cũng chỉ răn dạy vài ba câu, nếu là ngày thường có người phạm phải sai lầm như vậy thì ít cũng bị mắng cho một trận tơi bời, sau đó phạt bổng lộc nửa năm.

Quan viên kia còn cảm thấy vận khí của mình thật tốt, đồng thời cũng tò mò sao hôm nay Vĩnh An đế lại dễ nói chuyện như vậy? Sau khi tan triều, quan viên này cảm khái vận khí mình thật tốt với những đồng liêu thân quen, lại hiếu kỳ hỏi thăm rốt cuộc là chuyện gì khiến tâm tình của Vĩnh An đế tốt như thế.

Đồng liêu của hắn khẽ đánh mắt về phía Khương Lãng đứng phía trước và Quý Dụ, phụ thân của Quý Chiêu dung đứng cách đó không xa, hạ giọng nói: "Ta nghe nói hôm qua Khương Chiêu viện chuyển dạ, hôm nay lúc lâm triều Hoàng thượng đến muộn, tâm tình lại tốt như thế, rất có thể là Khương Chiêu viện đã sinh rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện