Những nơi mà Giang Thiếu Huân chạm vào đều nóng ran ngứa ngáy, Trường Hoan rùng mình, Giang Thiếu Huân không trực tiếp làm bước tiếp theo mà đưa cô vào phòng tắm.

Đèn phòng tắm sáng lên, khiến Trường Hoan híp mắt lại vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng, Giang Thiếu Huân bắt đầu xoa nắn, vuốt ve khắp người cô, mặc dù anh không dùng sức quá lớn nhưng vì da Trường Hoan vốn trắng nõn non mịn nên những nơi anh chạm tới đều để lại dấu vết, cực kỳ rõ ràng.

Bàn tay Giang Thiếu Huân dừng trên bụng Trường Hoan, bỗng nhiên ngón tay anh cứng lại, anh cúi đầu, thấy vết sẹo vô cùng bắt mắt trên bụng Trường Hoan.

Lần trước ở bệnh viện bác sĩ làm kiểm tra cho Trường Hoan, Giang Thiếu Huân đã thấy vết sẹo này, anh mím môi, nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo dài.

Trường Hoan chợt mở bừng hai mắt, nét hồng trên mặt dần dần biến mất, khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch, ngón tay cũng trở nên lạnh băng. Vết sẹo này do sinh Đâu Đâu để lại, chưa từng có ai biết về nó, nhưng hiện tại bàn tay Giang Thiếu Huân đang đặt trên chứng cứ lúc sinh Đâu Đâu của cô.

Nhiếp Trường Hoan còn đang suy nghĩ xem phải tìm lý do nào để giải thích với anh, Giang Thiếu Huân đã trầm giọng hỏi cô, “Sao lại có vết sẹo này?”

Trường Hoan không nói gì, ánh mắt mê ly, giả vờ say, cô đã ký hiệp nghị bảo mật, mặc kệ là ai, cô cũng sẽ không nói bí mật này ra.

Giang Thiếu Huân nhớ tới đứa bé bên cạnh cô, hình như tên là Đâu Đâu, ánh mắt anh chợt lạnh đi, “Có phải em đã từng sinh con hay không? Chẳng phải em nói Đâu Đâu không phải con của em sao?”

Trường Hoan giật mình, không tiếp tục giả vờ say nữa, cô đỏ mắt lắc đầu, nước mắt sắp trào ra, đừng ép hỏi cô những việc này được không, cô không muốn nhớ lại, thực sự không muốn nhớ lại.

Giang Thiếu Huân chỉ cảm thấy ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt khắp người mình, anh mặc kệ Trường Hoan đã chuẩn bị tốt hay chưa mà đè cô lên vách tường phòng tắm, trực tiếp xông vào…

Trường Hoan kêu lên vì đau, đầu ngón chân co lại, đau quá, thật sự rất đau… đau như cả người bị xé rách vậy, nhưng anh lại không hề có chút thương tiếc nào đối với cô.

Đúng vậy, người đàn ông như anh, loại phụ nữ gì mà không có, lại tìm một người phụ nữ đã từng sinh con để làm tình nhân, sao anh lại không tức giận chứ? Từ phòng tắm đến giường ngủ, ánh mắt Trường Hoan dần dần mơ màng, tiếng thở dốc của người đàn ông cũng trở nên mơ hồ, không biết qua bao lâu, Giang Thiếu Huân vẫn không có ý định kết thúc, Trường Hoan bị đau đến hôn mê bất tỉnh…

Giang Thiếu Huân nhìn vết máu trên khăn trải giường, lại nhìn vết sẹo trên bụng Trường Hoan, anh và cô làm chuyện này đã hai lần, cô luôn biểu hiện như là tay mới, nếu cô thật sự đã sinh con thì anh chỉ có thể nói kỹ thuật diễn của cô quá tốt.

Cũng đúng thôi, làm diễn viên mà, kỹ thuật diễn phải tốt chứ.

Giang Thiếu Huân đứng dậy đi phòng tắm, tắm xong anh khoác áo tắm đi ra ban công hút thuốc, một lát sau anh vào phòng, thân hình cao to đứng ở mép giường, cặp mắt thâm thúy phản chiếu hình ảnh đôi chân thon dài trắng nõn của Trường Hoan, vòng eo mảnh khảnh một tay là có thể ôm hết, cùng với những dấu vết loang lổ mà anh lưu lại trên thân hình trắng như tuyết kia.

Trong trí nhớ của anh hình như cũng có hình ảnh như vậy… Giang Thiếu Huân chợt cười, sao anh lại cảm thấy Trường Hoan có nét tương tự với người phụ nữ mà anh không thể nhớ nổi xưa kia chứ, anh đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng, không quay lại nữa.

Ngày hôm sau.

Trường Hoan tỉnh lại vì đau, cả người như bị xe cán qua vậy, cô vừa cử động một chút thì cảm giác đau đớn xé rách kia liền ập đến, khiến cô nhịn không được mà đỏ hai mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện