Những chuyện xảy ra tối hôm qua giống như một cơn ác mộng, hai tay cô đặt ở trước mắt mình, đôi mắt khô khốc, muốn khóc nhưng không tài nào khóc được. Đúng là khi đau lòng đến cực hạn thì đến cả nước mắt cũng chẳng thể rơi xuống.
Trường Hoan tự an ủi mình một hồi lâu, cho dù vừa khổ vừa mệt vừa đau lòng thì sao? Đây là con đường mà cô đã chọn.
Cô hít sâu một hơi, có hai ngày nghỉ, cô muốn trở về với mẹ và Đâu Đâu.
Trường Hoan đứng dậy, nhìn thấy vết máu trên giường, mày nhíu lại, bảo sao lại đau như vậy, chắc là bị rách rồi… Cô vào phòng tắm, tắm rửa xong thay quần áo, sau đó giặt sạch khăn trải giường rồi đem phơi nắng ngoài sân thượng.
Ra khỏi phòng tắm nhìn thấy đống quần áo rơi đầy đất, có thể thấy được tối hôm qua kịch liệt biết bao nhiêu, Trường Hoan cười chua xót, khom lưng nhặt đống quần áo cho vào máy giặt.
Làm xong mọi thứ, Trường Hoan đeo túi xách, rời khỏi biệt thự.
Trên đường đi về huyện thành, Trường Hoan nhìn thấy tin tức Nhiếp Trường Tình bị cảnh sát đưa vào đồn trên hot search, nguyên nhân là do cô ta đột nhập vào nhà người khác trộm đồ.
Trường Hoan có chút không thể tin nổi, lúc ấy cô báo cảnh sát chỉ là hù dọa Nhiếp Trường Tình, cũng không thật sự báo cảnh sát, chẳng lẽ… Là anh tư làm? Trường Hoan gọi điện cho chị Triệu.
“Trường Hoan à? Em đang ở đâu đấy?”
“Em chuẩn bị về nhà một chuyến.”
“À, chị báo với em một việc, công ty đã mời cho em một vũ sư, đợi em nghỉ xong quay lại công ty thì có thể bắt đầu học khiêu vũ rồi.”
Trường Hoan nghe chị Triệu nói, chợt thấy khó chịu vô cùng, cô cắn môi, ngày hôm qua khăng khăng đòi tự mình dạy khiêu vũ cho cô, vậy mà bởi vì vết sẹo trên bụng cô, liền thay đổi.
Rõ ràng kết quả này là cô muốn, nhưng hiện tại Trường Hoan cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu như thế.
“Đúng rồi, em đọc tin về Nhiếp Trường Tình chưa?”
Trường Hoan cố nén cảm giác khó chịu trong lòng mình, nhẹ giọng trả lời, “Rồi chị.”
“Chị cười đến đau cả bụng, không biết vì sao mà người ta tìm được đoạn video quay lại cảnh Nhiếp Trường Tình lẻn vào chung cư của em rồi tung lên mạng, còn báo cảnh sát nữa. Nhưng em yên tâm đi, công ty sợ em bị ảnh hưởng lên đã thay đổi thông tin về căn chung cư em ở rồi, người ta chỉ biết chủ của nó là một người khác thôi.”
Xem ra, vẫn là Giang Thiếu Huân xử lý chuyện này, mặc kệ như thế nào, thật ra anh vẫn luôn yên lặng giúp cô xử lý một ít phiền toái, có lẽ, đây là giao dịch, đây là hợp đồng, đây là những ưu đãi cô được hưởng khi làm tình nhân của anh.
“Còn nữa, người tặng hoa cho em mấy ngày này là…” Chị Triệu còn chưa nói xong thì đầu bên kia liền truyền đến một giọng nam, giọng nói của chị ấy có chút khẩn trương, “Nói chuyện sau nhé, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Trường Hoan nhíu mày, là cái gì?
Ở bên kia, chị Triệu vội vàng cúp điện thoại, vẻ mặt vô tội nhìn gương mặt không biểu tình của Tống Hằng, “Buổi sáng tốt lành! Anh trợ lý.”
Tống Hằng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Bây giờ là 11 giờ 23 phút 34 giây, đã là giữa trưa.”
Chị Triệu giật giật khóe miệng, đúng là đồ chưa già mà tim đã già mà, cũ kỹ, nghiêm khắc như thế làm gì.
“Cô định nói cho cô Nhiếp chuyện ông chủ là người tặng hoa sao?”
Chị Triệu lắc đầu, “Đâu mà, làm gì có.”
“Nếu cô Nhiếp không thích hoa thì cô không cần phải nói chuyện này, hôm nay tâm tình ông chủ không tốt, cô đừng tự tìm đường chết.”
Trường Hoan tự an ủi mình một hồi lâu, cho dù vừa khổ vừa mệt vừa đau lòng thì sao? Đây là con đường mà cô đã chọn.
Cô hít sâu một hơi, có hai ngày nghỉ, cô muốn trở về với mẹ và Đâu Đâu.
Trường Hoan đứng dậy, nhìn thấy vết máu trên giường, mày nhíu lại, bảo sao lại đau như vậy, chắc là bị rách rồi… Cô vào phòng tắm, tắm rửa xong thay quần áo, sau đó giặt sạch khăn trải giường rồi đem phơi nắng ngoài sân thượng.
Ra khỏi phòng tắm nhìn thấy đống quần áo rơi đầy đất, có thể thấy được tối hôm qua kịch liệt biết bao nhiêu, Trường Hoan cười chua xót, khom lưng nhặt đống quần áo cho vào máy giặt.
Làm xong mọi thứ, Trường Hoan đeo túi xách, rời khỏi biệt thự.
Trên đường đi về huyện thành, Trường Hoan nhìn thấy tin tức Nhiếp Trường Tình bị cảnh sát đưa vào đồn trên hot search, nguyên nhân là do cô ta đột nhập vào nhà người khác trộm đồ.
Trường Hoan có chút không thể tin nổi, lúc ấy cô báo cảnh sát chỉ là hù dọa Nhiếp Trường Tình, cũng không thật sự báo cảnh sát, chẳng lẽ… Là anh tư làm? Trường Hoan gọi điện cho chị Triệu.
“Trường Hoan à? Em đang ở đâu đấy?”
“Em chuẩn bị về nhà một chuyến.”
“À, chị báo với em một việc, công ty đã mời cho em một vũ sư, đợi em nghỉ xong quay lại công ty thì có thể bắt đầu học khiêu vũ rồi.”
Trường Hoan nghe chị Triệu nói, chợt thấy khó chịu vô cùng, cô cắn môi, ngày hôm qua khăng khăng đòi tự mình dạy khiêu vũ cho cô, vậy mà bởi vì vết sẹo trên bụng cô, liền thay đổi.
Rõ ràng kết quả này là cô muốn, nhưng hiện tại Trường Hoan cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu như thế.
“Đúng rồi, em đọc tin về Nhiếp Trường Tình chưa?”
Trường Hoan cố nén cảm giác khó chịu trong lòng mình, nhẹ giọng trả lời, “Rồi chị.”
“Chị cười đến đau cả bụng, không biết vì sao mà người ta tìm được đoạn video quay lại cảnh Nhiếp Trường Tình lẻn vào chung cư của em rồi tung lên mạng, còn báo cảnh sát nữa. Nhưng em yên tâm đi, công ty sợ em bị ảnh hưởng lên đã thay đổi thông tin về căn chung cư em ở rồi, người ta chỉ biết chủ của nó là một người khác thôi.”
Xem ra, vẫn là Giang Thiếu Huân xử lý chuyện này, mặc kệ như thế nào, thật ra anh vẫn luôn yên lặng giúp cô xử lý một ít phiền toái, có lẽ, đây là giao dịch, đây là hợp đồng, đây là những ưu đãi cô được hưởng khi làm tình nhân của anh.
“Còn nữa, người tặng hoa cho em mấy ngày này là…” Chị Triệu còn chưa nói xong thì đầu bên kia liền truyền đến một giọng nam, giọng nói của chị ấy có chút khẩn trương, “Nói chuyện sau nhé, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Trường Hoan nhíu mày, là cái gì?
Ở bên kia, chị Triệu vội vàng cúp điện thoại, vẻ mặt vô tội nhìn gương mặt không biểu tình của Tống Hằng, “Buổi sáng tốt lành! Anh trợ lý.”
Tống Hằng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Bây giờ là 11 giờ 23 phút 34 giây, đã là giữa trưa.”
Chị Triệu giật giật khóe miệng, đúng là đồ chưa già mà tim đã già mà, cũ kỹ, nghiêm khắc như thế làm gì.
“Cô định nói cho cô Nhiếp chuyện ông chủ là người tặng hoa sao?”
Chị Triệu lắc đầu, “Đâu mà, làm gì có.”
“Nếu cô Nhiếp không thích hoa thì cô không cần phải nói chuyện này, hôm nay tâm tình ông chủ không tốt, cô đừng tự tìm đường chết.”
Danh sách chương