Cặp mắt thâm thúy của Giang Thiếu Huân híp lại, nhưng chỉ trong mấy giây lại bình thường như cũ.
Anh nhếch môi cười, không trả lời vấn đề này, mà nói, “Con gái nhà người ta cực cực khổ khổ pha trà cho ông, ông lại để đến nguội lạnh cũng không uống.”
Lúc này Giang Chấn Hải mới nhìn về phía ly trà thơm ngát trên mặt bàn, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Hoan không kiêu ngạo không nịnh nọt lúc cúi đầu chào ông, ông nói, “Cháu ở bên ngoài chơi đùa thế nào ông không can thiệp, nhưng người như cô ta, ông không cho phép cháu đưa về nhà đâu.”
Giang Thiếu Huân chỉ cười lạnh, một câu cũng không nói.
Tiếng nói chuyện trong phòng khách truyền vào tai Trường Hoan, cô cười chua xót, cô tự nhắc bản thân phải tỉnh táo lại, dù sao cô vốn không phải người sẽ gả cho Giang Thiếu Huân, chuyện này không có gì đáng để đau lòng.
Nhưng nghĩ đến về sau sẽ có người vì Giang Thiếu Huân mà rửa tay nấu canh, sinh con cho anh, cùng anh dẫn đứa bé đến khu vui chơi, trong lòng Trường Hoan lại không nhịn được có chút đau đớn.
Bát canh bưng trong tay không chắc, “choang” một tiếng liền rơi xuống vỡ nát trên mặt đất, nước canh nóng bắn lên mu bàn tay Trường Hoan, trong nháy mắt, làn da nơi đó đỏ hồng lên.
Trường Hoan chẳng quan tâm đau đớn khi bị bỏng, chỉ luống cuống tay chân thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất.
Giang Thiếu Huân bỏ lại ly trà trực tiếp chạy vào phòng bếp, “Sao thế này? Có bị thương ở đâu không?”
Trường Hoan thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô có chút tủi thân, không cần đối xử tốt với cô như vậy, chẳng may cô hãm sâu vào trong vòng tay dịu dàng của anh không dứt ra được, đến ngày nào đó biết anh đang ở bên một người con gái khác, cô sẽ phải làm sao? Cô sẽ phải làm sao bây giờ…
Trường Hoan chợt ngẩn ra, cô lo được lo mất như thế này giống như bản thân cô đã thích Giang Thiếu Huân vậy?
Không… Không phải, chắc chắn là do anh đã giúp cô rất nhiều, giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, vì vậy cô mới nhận lầm lòng biết ơn thành yêu thích.
Giờ đây, cô chẳng dám thích ai nữa, mà cô cũng không muốn thích ai cả.
Bàn tay to lớn giữ chặt lấy tay Trường Hoan, cô ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Thiếu Huân nắm lấy tay cô đặt dưới vòi nước, sau đó mở vòi, để cho nước lạnh xả vào nơi cô bị bỏng, cảm giác nóng rát ở mu bàn tay lập tức dịu đi không ít.
“Em bị ngốc à? Đã bị bỏng rồi còn đi thu dọn những thứ này làm gì, nếu trên mu bàn tay để lại sẹo thì phải làm sao? Em không đau lòng nhưng tôi sẽ đau lòng.”
Trường Hoan cúi đầu, lời trách cứ của anh giống như như sự quan tâm của một người chồng dành cho vợ mình.
Giang Thiếu Huân có lẽ đã nói ra những lời này trong vô thức, lời anh nói có thể chỉ là thuận miệng, nhưng đối với cô lại mang ý nghĩa khác, khiến cho cô không nhịn được mà nghĩ vẩn vơ.
“Chẳng phải em đã hứa với tôi sẽ không để mình bị thương nữa sao?” Giang Thiếu Huân đau lòng nhìn mu bàn tay đỏ bừng của cô, “Thôi, về sau đừng chạm vào những thứ này nữa, để cho người giúp việc nấu cơm đi.”
Đôi mắt trong trẻo của Trường Hoan khẽ thay đổi, cô cười khẽ, “Em không phải người giúp việc sao?”
Giang Thiếu Huân vươn ngón tay khẽ búng trán Trường Hoan, “Thích ăn đòn hả?”
Trường Hoan ôm trán, rõ ràng chính anh đã nói vậy mà.
Rút bàn tay bị xả nước lạnh về, cô thấy Giang Thiếu Huân quỳ gối, giúp cô thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, cô vội vàng nói, “Anh tư, anh để em làm cho, anh ra ngoài đi… nói chuyện với ông anh, ông ấy vẫn còn đang ở bên ngoài.”
Một “người giúp việc” như cô ở cùng anh trong phòng bếp, ông cụ Giang nhất định sẽ nghĩ nhiều.
“Ngoan ngoãn đứng yên ở đấy cho tôi.”
Giang Thiếu Huân trừng mắt nhìn cô, anh không chỉ thu dọn mảnh vỡ ném vào trong thùng rác mà còn lau sạch nước canh bị bắn tung tóe trên sàn nhà.
Trường Hoan cho rằng một cậu ấm như Giang Thiếu Huân sẽ không làm những việc này, nhưng giờ phút này anh lại đang làm, chuyện này khiến cho hình tượng vốn có của anh vỡ một chút…
Cô tự dặn lòng, không thể… Không thể để cho trái tim trầm luân trong sự dịu dàng của Giang Thiếu Huân nữa.
Anh nhếch môi cười, không trả lời vấn đề này, mà nói, “Con gái nhà người ta cực cực khổ khổ pha trà cho ông, ông lại để đến nguội lạnh cũng không uống.”
Lúc này Giang Chấn Hải mới nhìn về phía ly trà thơm ngát trên mặt bàn, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Hoan không kiêu ngạo không nịnh nọt lúc cúi đầu chào ông, ông nói, “Cháu ở bên ngoài chơi đùa thế nào ông không can thiệp, nhưng người như cô ta, ông không cho phép cháu đưa về nhà đâu.”
Giang Thiếu Huân chỉ cười lạnh, một câu cũng không nói.
Tiếng nói chuyện trong phòng khách truyền vào tai Trường Hoan, cô cười chua xót, cô tự nhắc bản thân phải tỉnh táo lại, dù sao cô vốn không phải người sẽ gả cho Giang Thiếu Huân, chuyện này không có gì đáng để đau lòng.
Nhưng nghĩ đến về sau sẽ có người vì Giang Thiếu Huân mà rửa tay nấu canh, sinh con cho anh, cùng anh dẫn đứa bé đến khu vui chơi, trong lòng Trường Hoan lại không nhịn được có chút đau đớn.
Bát canh bưng trong tay không chắc, “choang” một tiếng liền rơi xuống vỡ nát trên mặt đất, nước canh nóng bắn lên mu bàn tay Trường Hoan, trong nháy mắt, làn da nơi đó đỏ hồng lên.
Trường Hoan chẳng quan tâm đau đớn khi bị bỏng, chỉ luống cuống tay chân thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất.
Giang Thiếu Huân bỏ lại ly trà trực tiếp chạy vào phòng bếp, “Sao thế này? Có bị thương ở đâu không?”
Trường Hoan thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô có chút tủi thân, không cần đối xử tốt với cô như vậy, chẳng may cô hãm sâu vào trong vòng tay dịu dàng của anh không dứt ra được, đến ngày nào đó biết anh đang ở bên một người con gái khác, cô sẽ phải làm sao? Cô sẽ phải làm sao bây giờ…
Trường Hoan chợt ngẩn ra, cô lo được lo mất như thế này giống như bản thân cô đã thích Giang Thiếu Huân vậy?
Không… Không phải, chắc chắn là do anh đã giúp cô rất nhiều, giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, vì vậy cô mới nhận lầm lòng biết ơn thành yêu thích.
Giờ đây, cô chẳng dám thích ai nữa, mà cô cũng không muốn thích ai cả.
Bàn tay to lớn giữ chặt lấy tay Trường Hoan, cô ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Thiếu Huân nắm lấy tay cô đặt dưới vòi nước, sau đó mở vòi, để cho nước lạnh xả vào nơi cô bị bỏng, cảm giác nóng rát ở mu bàn tay lập tức dịu đi không ít.
“Em bị ngốc à? Đã bị bỏng rồi còn đi thu dọn những thứ này làm gì, nếu trên mu bàn tay để lại sẹo thì phải làm sao? Em không đau lòng nhưng tôi sẽ đau lòng.”
Trường Hoan cúi đầu, lời trách cứ của anh giống như như sự quan tâm của một người chồng dành cho vợ mình.
Giang Thiếu Huân có lẽ đã nói ra những lời này trong vô thức, lời anh nói có thể chỉ là thuận miệng, nhưng đối với cô lại mang ý nghĩa khác, khiến cho cô không nhịn được mà nghĩ vẩn vơ.
“Chẳng phải em đã hứa với tôi sẽ không để mình bị thương nữa sao?” Giang Thiếu Huân đau lòng nhìn mu bàn tay đỏ bừng của cô, “Thôi, về sau đừng chạm vào những thứ này nữa, để cho người giúp việc nấu cơm đi.”
Đôi mắt trong trẻo của Trường Hoan khẽ thay đổi, cô cười khẽ, “Em không phải người giúp việc sao?”
Giang Thiếu Huân vươn ngón tay khẽ búng trán Trường Hoan, “Thích ăn đòn hả?”
Trường Hoan ôm trán, rõ ràng chính anh đã nói vậy mà.
Rút bàn tay bị xả nước lạnh về, cô thấy Giang Thiếu Huân quỳ gối, giúp cô thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, cô vội vàng nói, “Anh tư, anh để em làm cho, anh ra ngoài đi… nói chuyện với ông anh, ông ấy vẫn còn đang ở bên ngoài.”
Một “người giúp việc” như cô ở cùng anh trong phòng bếp, ông cụ Giang nhất định sẽ nghĩ nhiều.
“Ngoan ngoãn đứng yên ở đấy cho tôi.”
Giang Thiếu Huân trừng mắt nhìn cô, anh không chỉ thu dọn mảnh vỡ ném vào trong thùng rác mà còn lau sạch nước canh bị bắn tung tóe trên sàn nhà.
Trường Hoan cho rằng một cậu ấm như Giang Thiếu Huân sẽ không làm những việc này, nhưng giờ phút này anh lại đang làm, chuyện này khiến cho hình tượng vốn có của anh vỡ một chút…
Cô tự dặn lòng, không thể… Không thể để cho trái tim trầm luân trong sự dịu dàng của Giang Thiếu Huân nữa.
Danh sách chương