Trường Hoan tự dặn lòng, không thể… Không thể để cho trái tim trầm luân trong sự dịu dàng của Giang Thiếu Huân nữa.
Sau khi rửa tay bằng nước lạnh xong thì Trường Hoan bôi thuốc trị bỏng lên vết thương, cảm giác nóng rát không còn nữa, “Anh tư, anh cùng ông nội ăn cơm đi, em lên tầng nghỉ ngơi.”
“Cùng ăn.” Giang Thiếu Huân bưng đồ ăn Trường Hoan đã làm xong đi ra ngoài, nói với ông cô là người người giúp việc là một chuyện, ăn cơm lại là một chuyện khác, sao anh có thể để cô đói bụng được.
Giang Thiếu Huân thấy cô đứng yên trong phòng bếp liền kéo cô đến bên bàn ăn, ấn cô ngồi trên ghế.
Trường Hoan như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, thấy Giang Thiếu Huân chỉ múc hai bát canh, cô đã đoán được quan hệ của Giang Thiếu Huân và ông nội anh không tốt, nhưng cô không nghĩ sẽ tệ đến mức này.
Trường Hoan khẩn trương đứng lên, vẻ mặt tươi cười đến phòng khách, đứng trước mặt ông Giang, dịu dàng khuyên ông, “Thưa ông, cơm đã chuẩn bị xong, mời ông đi dùng cơm…”
Vốn tưởng rằng ông Giang sẽ nể mặt, lại không nghĩ tới ông sẽ giở tính tình trẻ con ra trực tiếp khoát tay áo, “Không ăn.”
Thật... Thật khó hầu hạ.
Trường Hoan lấy hết vốn liếng ra, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói, “Thưa ông, vừa rồi là do cháu mải nấu nướng nên không nghe thấy chuông cửa, ông đừng giận nữa có được không? Tay nghề nấu nướng của cháu mặc dù không bằng đầu bếp nhà hàng nhưng cũng không khó ăn lắm đâu ạ. Hơn nữa, cậu chủ nhà cháu cũng nói ông vất vả đi từ xa tới đây, giờ cũng giữa trưa rồi, nếu ông không ăn sẽ bị đói mất, mà nếu ông bị đói thì cậu chủ sẽ lo lắng…”
Giang Thiếu Huân ở trong phòng ăn nghe thấy Trường Hoan đổi xưng hô với anh là “cậu chủ nhà cháu”, anh khẽ cong môi.
“Hơn nữa, ông có muốn mắng cậu chủ thì cũng phải ăn no mới có sức mắng, có đúng không ạ? Giang Thiếu Huân lập tức gõ đũa lên bàn, “Nhiếp Trường Hoan, tay em đang hướng về bên nào thế?”
Trên trán Trường Hoan toát mồ hôi lạnh, cô trốn ở trong phòng có phải đã tốt rồi không, vì sao lại chạy ra đây để bị kẹp giữa hai ông cháu nhà này rồi bây giờ vừa đắc tội với ông nội Giang Thiếu Huân, lại còn chọc giận cả Giang Thiếu Huân nữa.
Trong đầu cô khẽ lóe ra một ý tưởng, “Em hướng cánh tay về bên nào không phải đều giống nhau sao, anh và ông đều là người một nhà mà?” Bạn muốn đọc full liên hệ: [email protected]
Giang Thiếu Huân nghe đến đó, làm sao lại không đoán ra Trường Hoan muốn làm gì, ánh mắt anh hơi trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần, “Nhiếp Trường Hoan, em đừng nhiều chuyện.”
Tươi cười trên mặt Trường Hoan có chút cứng nhắc, cô cảm thấy bản thân như một tên hề.
Giả bộ như cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết thì tốt rồi, cô cần gì phải lắm miệng.
Nhưng tình huống của Giang Thiếu Huân và ông nội anh không giống tình cảnh nhà cô, cô nhìn ra Giang Thiếu Huân đã lâu lắm rồi không về nhà, cho nên ông cụ Giang mới từ xa chạy tới đây thăm anh.
Có lẽ ông cụ Giang đã dùng không đúng cách nên mới khiến cho Giang Thiếu Huân kháng cự như vậy, còn gia đình cô thì không hòa thuận vui vẻ, cho nên cô cũng không muốn nhìn thấy gia đình của những người bên cạnh cô cũng không vui vẻ như thế.
Đâu Đâu từ nhỏ đã không có tình thương của cha, cũng không có ông nội cùng bà nội, ông nội Giang Thiếu Huân còn ở bên cạnh anh, vì sao anh lại bướng bỉnh, cố chấp như vậy?
Nhiều thêm một bát canh thì có làm sao?
Ngồi ăn cùng mâm cơm thì thế nào?
Trường Hoan nhịn không được, đôi mắt có chút chua xót, cô quay đầu nhìn Giang Thiếu Huân, rõ ràng không nói lời nào, nhưng Giang Thiếu Huân lại giống như nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô.
Giang Thiếu Huân vỗ trán, thỏa hiệp nói, “Ăn cơm thôi.”
Lúc này Trường Hoan mới nở nụ cười, cô đỡ ông cụ Giang, “Thưa ông, cậu chủ gọi ông vào ăn cơm, ông nể mặt anh ấy đi.”
Sau khi rửa tay bằng nước lạnh xong thì Trường Hoan bôi thuốc trị bỏng lên vết thương, cảm giác nóng rát không còn nữa, “Anh tư, anh cùng ông nội ăn cơm đi, em lên tầng nghỉ ngơi.”
“Cùng ăn.” Giang Thiếu Huân bưng đồ ăn Trường Hoan đã làm xong đi ra ngoài, nói với ông cô là người người giúp việc là một chuyện, ăn cơm lại là một chuyện khác, sao anh có thể để cô đói bụng được.
Giang Thiếu Huân thấy cô đứng yên trong phòng bếp liền kéo cô đến bên bàn ăn, ấn cô ngồi trên ghế.
Trường Hoan như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, thấy Giang Thiếu Huân chỉ múc hai bát canh, cô đã đoán được quan hệ của Giang Thiếu Huân và ông nội anh không tốt, nhưng cô không nghĩ sẽ tệ đến mức này.
Trường Hoan khẩn trương đứng lên, vẻ mặt tươi cười đến phòng khách, đứng trước mặt ông Giang, dịu dàng khuyên ông, “Thưa ông, cơm đã chuẩn bị xong, mời ông đi dùng cơm…”
Vốn tưởng rằng ông Giang sẽ nể mặt, lại không nghĩ tới ông sẽ giở tính tình trẻ con ra trực tiếp khoát tay áo, “Không ăn.”
Thật... Thật khó hầu hạ.
Trường Hoan lấy hết vốn liếng ra, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói, “Thưa ông, vừa rồi là do cháu mải nấu nướng nên không nghe thấy chuông cửa, ông đừng giận nữa có được không? Tay nghề nấu nướng của cháu mặc dù không bằng đầu bếp nhà hàng nhưng cũng không khó ăn lắm đâu ạ. Hơn nữa, cậu chủ nhà cháu cũng nói ông vất vả đi từ xa tới đây, giờ cũng giữa trưa rồi, nếu ông không ăn sẽ bị đói mất, mà nếu ông bị đói thì cậu chủ sẽ lo lắng…”
Giang Thiếu Huân ở trong phòng ăn nghe thấy Trường Hoan đổi xưng hô với anh là “cậu chủ nhà cháu”, anh khẽ cong môi.
“Hơn nữa, ông có muốn mắng cậu chủ thì cũng phải ăn no mới có sức mắng, có đúng không ạ? Giang Thiếu Huân lập tức gõ đũa lên bàn, “Nhiếp Trường Hoan, tay em đang hướng về bên nào thế?”
Trên trán Trường Hoan toát mồ hôi lạnh, cô trốn ở trong phòng có phải đã tốt rồi không, vì sao lại chạy ra đây để bị kẹp giữa hai ông cháu nhà này rồi bây giờ vừa đắc tội với ông nội Giang Thiếu Huân, lại còn chọc giận cả Giang Thiếu Huân nữa.
Trong đầu cô khẽ lóe ra một ý tưởng, “Em hướng cánh tay về bên nào không phải đều giống nhau sao, anh và ông đều là người một nhà mà?” Bạn muốn đọc full liên hệ: [email protected]
Giang Thiếu Huân nghe đến đó, làm sao lại không đoán ra Trường Hoan muốn làm gì, ánh mắt anh hơi trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần, “Nhiếp Trường Hoan, em đừng nhiều chuyện.”
Tươi cười trên mặt Trường Hoan có chút cứng nhắc, cô cảm thấy bản thân như một tên hề.
Giả bộ như cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết thì tốt rồi, cô cần gì phải lắm miệng.
Nhưng tình huống của Giang Thiếu Huân và ông nội anh không giống tình cảnh nhà cô, cô nhìn ra Giang Thiếu Huân đã lâu lắm rồi không về nhà, cho nên ông cụ Giang mới từ xa chạy tới đây thăm anh.
Có lẽ ông cụ Giang đã dùng không đúng cách nên mới khiến cho Giang Thiếu Huân kháng cự như vậy, còn gia đình cô thì không hòa thuận vui vẻ, cho nên cô cũng không muốn nhìn thấy gia đình của những người bên cạnh cô cũng không vui vẻ như thế.
Đâu Đâu từ nhỏ đã không có tình thương của cha, cũng không có ông nội cùng bà nội, ông nội Giang Thiếu Huân còn ở bên cạnh anh, vì sao anh lại bướng bỉnh, cố chấp như vậy?
Nhiều thêm một bát canh thì có làm sao?
Ngồi ăn cùng mâm cơm thì thế nào?
Trường Hoan nhịn không được, đôi mắt có chút chua xót, cô quay đầu nhìn Giang Thiếu Huân, rõ ràng không nói lời nào, nhưng Giang Thiếu Huân lại giống như nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô.
Giang Thiếu Huân vỗ trán, thỏa hiệp nói, “Ăn cơm thôi.”
Lúc này Trường Hoan mới nở nụ cười, cô đỡ ông cụ Giang, “Thưa ông, cậu chủ gọi ông vào ăn cơm, ông nể mặt anh ấy đi.”
Danh sách chương