Ông cụ Giang hừ lạnh một tiếng, “Đừng cho là cháu trai tôi lo lắng cho cô thì tôi sẽ cho cô gả vào nhà họ Giang.”
Trường Hoan cười gượng, “Thưa ông, cháu chỉ là một người giúp việc, loại chuyện này cháu tuyệt đối không dám nghĩ tới.”
Ngay cả khi thân phận của cô không phải là người giúp việc thì chuyện cô có Đâu Đâu cũng sẽ không cho phép cô gả vào nhà giàu có.
Trường Hoan vốn không muốn cùng hai ông cháu nhà này ăn cơm, kết quả Giang Thiếu Huân ra lệnh bắt cô ngồi xuống, ông cụ Giang cũng bảo quản gia đi cùng ông ngồi xuống bên cạnh, vì thế bốn người yên lặng dùng cơm.
Trong quá trình dùng cơm, Giang Thiếu Huân cùng ông cụ Giang đều ăn rất tao nhã, ngay cả quản gia cũng không có áp lực, chỉ có Trường Hoan cảm thấy ăn một bữa cơm mà như ra chiến trường đánh trận.
Cô nghĩ, cơm trưa hôm nay nhất định sẽ khiến cô khó tiêu.
Sau khi ăn xong, ông cụ Giang uống xong ly trà mà Trường Hoan đã pha cho ông rồi mới rời đi.
Chỉ là lúc đi, ông lại chỉ trích Giang Thiếu Huân một hồi, nói anh không nên để cảnh sát bắt Cung Trạch, còn Giang Thiếu Huân thì vẫn giữ nguyên thái độ thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình.
Giang Chấn Hải cùng quản gia rời khỏi biệt thự.
Quản gia cười nói, “Ông chủ, buổi trưa hôm nay ăn hai chén cơm, là vì cô gái kia làm đồ ăn rất ngon sao?”
Ngay cả ly trà con gái nhà người ta pha, lúc đầu ra vẻ ghét bỏ, đến lúc đi cho dù có nguội lạnh cũng uống hết rồi mới đi.
Giang Chấn Hải ghét bỏ nói, “Bình thường thôi, thằng nhóc xấu xa kia làm thế nào cũng không chịu gọi ông nội, chẳng lẽ chuyện năm đó lại tổn thương thằng bé sâu như vậy?”
Quản gia cũng không dám phát biểu ý kiến gì về chuyện năm đó, chỉ có thể cười chứ không đáp lời.
Trường Hoan thu dọn bát đũa xong, thấy Giang Thiếu Huân ngồi trên sofa hút thuốc lá, thi thoảng lại nhả ra một ngụm khói, sương khói lượn lờ quanh mặt anh, đôi mắt sâu thăm thẳm không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, Giang Thiếu Huân ném thuốc lá vào gạt tàn, môi mỏng khẽ hé phát ra một tiếng “hừ”.
Đôi mắt sâu của Giang Thiếu Huân nhìn chằm chằm Trường Hoan, vẫy tay, “Lại đây!
Lòng Trường Hoan trầm xuống, có phải Giang Thiếu Huân cảm thấy hôm nay cô đã xen vào việc của anh không? Giờ là muốn trách tội cô hả? “Anh tư, em còn chưa lau bàn xong.” Trường Hoan giả vờ lau mặt bàn sáng bóng.
Giang Thiếu Huân không kiên nhẫn, cất giọng khàn khàn, “Lại đây!”
Lúc này Trường Hoan mới chậm rì rì đi đến bên người Giang Thiếu Huân, vừa mới đến trước mặt Giang Thiếu Huân, cô đã bị anh đẩy ngã trên ghế sofa.
Thân hình cao lớn của anh lập tức đè lên, da đầu Trường Hoan căng ra, nhịn không được run rẩy nói, “Anh… anh tư, có chuyện gì từ từ nói, vừa ăn no xong, không nên vận động…”
Giang Thiếu Huân khẽ cốc trán Trường Hoan, “Nghĩ cái gì thế hả, tôi hỏi em, đây là lần thứ mấy em pha trà?”
Trường Hoan ngượng ngùng xoa trán, ánh mắt xấu hổ, ai bảo anh làm ra động tác làm cô hiểu lầm mới khiến cho cô nghĩ… nghĩ lệch.
Cô cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu, “Không nhớ rõ, anh tư, anh hỏi cái này làm gì?”
“Nghĩa là em từng pha trà rất nhiều rồi?” Giang Thiếu Huân cầm bàn tay trắng nõn của Trường Hoan, vuốt ve đầu ngón tay mượt mà của cô, hỏi một câu mà cô chẳng hiểu ra sao, “Có phải em từng pha trà cho rất nhiều người đàn ông rồi không? Tôi được tính là người thứ mấy uống trà em pha?”
Tuy nói không quan tâm đến quá khứ của cô, nhưng nghĩ đến cô từng thể hiện mặt dịu dàng ngoan hiền trước mặt người đàn ông khác, Giang Thiếu Huân liền ghen tị đến phát điên, bàn tay nắm cổ tay Trường Hoan vô thức siết chặt lại.
Cổ tay trắng nõn của Trường Hoan bị Giang Thiếu Huân nắm chặt đến mức hằn lên vết hồng, rặng mây đỏ trên mặt nhạt đi, thay vào đó là nét mặt trắng xanh.
Trường Hoan cười gượng, “Thưa ông, cháu chỉ là một người giúp việc, loại chuyện này cháu tuyệt đối không dám nghĩ tới.”
Ngay cả khi thân phận của cô không phải là người giúp việc thì chuyện cô có Đâu Đâu cũng sẽ không cho phép cô gả vào nhà giàu có.
Trường Hoan vốn không muốn cùng hai ông cháu nhà này ăn cơm, kết quả Giang Thiếu Huân ra lệnh bắt cô ngồi xuống, ông cụ Giang cũng bảo quản gia đi cùng ông ngồi xuống bên cạnh, vì thế bốn người yên lặng dùng cơm.
Trong quá trình dùng cơm, Giang Thiếu Huân cùng ông cụ Giang đều ăn rất tao nhã, ngay cả quản gia cũng không có áp lực, chỉ có Trường Hoan cảm thấy ăn một bữa cơm mà như ra chiến trường đánh trận.
Cô nghĩ, cơm trưa hôm nay nhất định sẽ khiến cô khó tiêu.
Sau khi ăn xong, ông cụ Giang uống xong ly trà mà Trường Hoan đã pha cho ông rồi mới rời đi.
Chỉ là lúc đi, ông lại chỉ trích Giang Thiếu Huân một hồi, nói anh không nên để cảnh sát bắt Cung Trạch, còn Giang Thiếu Huân thì vẫn giữ nguyên thái độ thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình.
Giang Chấn Hải cùng quản gia rời khỏi biệt thự.
Quản gia cười nói, “Ông chủ, buổi trưa hôm nay ăn hai chén cơm, là vì cô gái kia làm đồ ăn rất ngon sao?”
Ngay cả ly trà con gái nhà người ta pha, lúc đầu ra vẻ ghét bỏ, đến lúc đi cho dù có nguội lạnh cũng uống hết rồi mới đi.
Giang Chấn Hải ghét bỏ nói, “Bình thường thôi, thằng nhóc xấu xa kia làm thế nào cũng không chịu gọi ông nội, chẳng lẽ chuyện năm đó lại tổn thương thằng bé sâu như vậy?”
Quản gia cũng không dám phát biểu ý kiến gì về chuyện năm đó, chỉ có thể cười chứ không đáp lời.
Trường Hoan thu dọn bát đũa xong, thấy Giang Thiếu Huân ngồi trên sofa hút thuốc lá, thi thoảng lại nhả ra một ngụm khói, sương khói lượn lờ quanh mặt anh, đôi mắt sâu thăm thẳm không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, Giang Thiếu Huân ném thuốc lá vào gạt tàn, môi mỏng khẽ hé phát ra một tiếng “hừ”.
Đôi mắt sâu của Giang Thiếu Huân nhìn chằm chằm Trường Hoan, vẫy tay, “Lại đây!
Lòng Trường Hoan trầm xuống, có phải Giang Thiếu Huân cảm thấy hôm nay cô đã xen vào việc của anh không? Giờ là muốn trách tội cô hả? “Anh tư, em còn chưa lau bàn xong.” Trường Hoan giả vờ lau mặt bàn sáng bóng.
Giang Thiếu Huân không kiên nhẫn, cất giọng khàn khàn, “Lại đây!”
Lúc này Trường Hoan mới chậm rì rì đi đến bên người Giang Thiếu Huân, vừa mới đến trước mặt Giang Thiếu Huân, cô đã bị anh đẩy ngã trên ghế sofa.
Thân hình cao lớn của anh lập tức đè lên, da đầu Trường Hoan căng ra, nhịn không được run rẩy nói, “Anh… anh tư, có chuyện gì từ từ nói, vừa ăn no xong, không nên vận động…”
Giang Thiếu Huân khẽ cốc trán Trường Hoan, “Nghĩ cái gì thế hả, tôi hỏi em, đây là lần thứ mấy em pha trà?”
Trường Hoan ngượng ngùng xoa trán, ánh mắt xấu hổ, ai bảo anh làm ra động tác làm cô hiểu lầm mới khiến cho cô nghĩ… nghĩ lệch.
Cô cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu, “Không nhớ rõ, anh tư, anh hỏi cái này làm gì?”
“Nghĩa là em từng pha trà rất nhiều rồi?” Giang Thiếu Huân cầm bàn tay trắng nõn của Trường Hoan, vuốt ve đầu ngón tay mượt mà của cô, hỏi một câu mà cô chẳng hiểu ra sao, “Có phải em từng pha trà cho rất nhiều người đàn ông rồi không? Tôi được tính là người thứ mấy uống trà em pha?”
Tuy nói không quan tâm đến quá khứ của cô, nhưng nghĩ đến cô từng thể hiện mặt dịu dàng ngoan hiền trước mặt người đàn ông khác, Giang Thiếu Huân liền ghen tị đến phát điên, bàn tay nắm cổ tay Trường Hoan vô thức siết chặt lại.
Cổ tay trắng nõn của Trường Hoan bị Giang Thiếu Huân nắm chặt đến mức hằn lên vết hồng, rặng mây đỏ trên mặt nhạt đi, thay vào đó là nét mặt trắng xanh.
Danh sách chương