Ban đêm.

Trong nơi đóng quân đốt nhiều đám lửa trại, mùi thịt bay khắp nơi.

Lăng Kỳ Yến ngồi ở khoảng đất trống ngoài lều chủ soái, một tay chống đầu ngắm bầu trời đêm, tay còn lại cầm bầu rượu, thỉnh thoảng rót vào miệng một ngụm, vô cùng thích ý.

Ôn Doanh ngồi cạnh y, tự tay nướng thịt cho y.

“Uống ít rượu thôi, ăn thịt lót bụng trước.”

Ôn Doanh đưa miếng thịt qua, Lăng Kỳ Yến nhìn hắn, cười: “Những người khác không uống rượu, ta lại có, đây có được tính là phạm vào quân quy không?”

“Ở đây lời của ta chính là quân quy.” Ôn Doanh không để ý lắm, cầm dao găm xiên miếng thịt lên đưa đến bên miệng y.

Lăng Kỳ Yến để hắn đút, ý cười trong mắt chợt đậm hơn: “Lưu Vương điện hạ bá đạo thế.”

Lời của ta chính là quân quy, y thích nghe câu này.

Ôn Doanh vẫn trưng vẻ mặt nhạt nhẽo kia, bị trêu cũng không cười: “Mùi vị ra sao?”

Lăng Kỳ Yến chẹp miệng: “Cũng được.”

Y cầm đĩa thức ăn lên, ăn từng miếng một.

Ôn Doanh cũng nhấc bầu rượu rót vào miệng, lại múc thêm hai bát canh thịt dê nóng hổi. Lăng Kỳ Yến nhận lấy rồi nếm thử, giơ ngón tay cái lên với hắn.

Ôn Doanh gật đầu: “Ngươi ăn nhiều một chút.”

Lăng Kỳ Yến cười cười đụng vào cánh tay hắn: “Tú tài nghèo này, ngươi đừng im lìm như thế, trò chuyện với ta chút đi. Trước đây lúc ngươi tòng quân, trên chiến trường cũng có mấy thứ này để ăn sao?”

“Lúc đánh trận thì có, giết địch nhiều thì cũng được chia cho rượu thịt nhiều, mỗi lần ta về đều được nhận phần to nhất.” Quả thật Ôn Doanh đã nói thêm vài câu, giọng điệu bình thản, rõ là khoe khoang, nhưng lời từ miệng hắn thốt ra lại tựa như lẽ thường tình.

“Vậy ngươi cũng tài thật đó, lúc làm lính nhỏ đã tài rồi, làm tướng quân còn tài hơn. Sau này làm hoàng đế, chắc chắn là tài giỏi nhất.”

Lăng Kỳ Yến thổi phồng hắn không kiêng nể gì. Cặp mắt hoa đào đẹp đẽ như chứa đựng tia sáng nhỏ vụn bên trong. Nụ cười y sáng rỡ, còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời đêm.

Ôn Doanh nhìn y, yết hầu khẽ nhúc nhích, ngửa đầu rót rượu vào miệng, uống một ngụm lớn.

Lăng Kỳ Yến ghé sát vào, tiếp tục thầm trêu hắn.

Hai người bọn họ nói chuyện một lúc, Ôn Thanh và Trịnh Mộc cũng lại đây, ngồi xuống bên đống lửa. Ôn Doanh ra hiệu cho họ cứ tự nhiên nên bọn họ cũng không giữ kẽ nữa, uống ngụm rượu rồi ăn thức ăn.

Trịnh Mộc ực mạnh một hớp rượu, lau miệng rồi bẩm báo với Ôn Doanh, nói những con dân Đại Thành được cứu ra kia đã tạm thời được trấn an, quân y được điều đi khám bệnh cho họ rồi, cũng đưa cơm và thức ăn nóng qua: “Nhưng mà không biết sau này phải thu xếp cho họ thế nào?”

“Để bọn họ đến từ đâu thì về đó đi, bảo quan chức địa phương dàn xếp ổn thỏa cho họ. Nếu không muốn về quê thì bảo Trương phó soái thu xếp ở khu vực gần đây, nhớ sàng lọc lại cẩn thận, đừng để cá lọt lưới trà trộn vào.”

Trịnh Mộc nhận lệnh.

Thấy Ôn Thanh cúi đầu im lặng ăn đồ ăn, Lăng Kỳ Yến chống tay lên đầu, cười hỏi cậu: ” Sao thằng nhóc ngươi không nói lời nào thế, ngươi gan dạ lắm đấy, lần đầu ra trận đã dám xông lên dẫn đầu, thể hiện rất tốt, lúc đầu điện hạ còn nói phải thăng quan cho ngươi.”

Ôn Doanh nhìn Lăng Kỳ Yến một cái, không vạch trần y. Hắn vốn chẳng nói tới việc thăng quan cho Ôn Thanh, rõ ràng là Lăng Kỳ Yến cố ý nói chuyện này, đòi giúp một chức quan cho thằng nhóc.

Trước khi tới nơi này, Ôn Thanh vô cùng hăm hở chủ động xin đi giết giặc, muốn tự thân ra trận. Ôn Doanh để cậu vào quân tiên phong, lúc bấy giờ đã tóm được bộ lạc Lạc Tháp, thằng nhóc này lại hơi buồn bã không vui, không mở miệng nói lời nào.

Im lặng một hồi, Ôn Thanh mới thấp giọng: “Đệ không giết lính Lạc Tháp, chỉ toàn giết dân thường, không nên kể công.”

Nghe là biết ngay tên nhóc này đang dỗi, Lăng Kỳ Yến dạy cậu: “Giết dân thường thì sao, trong tay mỗi một người bọn chúng đều nhuốm máu con dân Đại Thành, không một ai vô tội. Ngươi đi hỏi những người Đại Thành được cứu ra thử xem, xem có bao nhiêu người trong số họ bị đám Lạc Tháp giết hết cả nhà. Ngươi nói bọn chúng là dân thường, thế có từng áy náy với bọn họ hay không? Cần gì phải cảm thông cho chúng.”

Ôn Thanh cúi thấp đầu: “Đệ không có cảm thông cho chúng, mà là đệ…”

“Là cái gì? Thấy nhiều người chết quá nên khó chịu à?”

Ôn Thanh ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa. Ôn Doanh thấp giọng nói: “Trên chiến trường chết mấy vạn, mười mấy vạn người cũng không thấm vào đâu. Ngươi theo ta thì phải quen với việc này.”

Ôn Thanh ừ ờ đáp lại: “Đệ biết rồi, sau này sẽ không như thế nữa.”

“Từ mai trở đi, ngươi nhậm chức Tiểu kỳ, không phải chức quan võ chính thức nhưng cũng có mười thủ hạ dưới trướng, sau này từ từ tiến lên.”

Ôn Thanh nghe thế thì cảm kích trong lòng, vội vàng cảm ơn Ôn Doanh.

Lăng Kỳ Yến cười khẽ, thôi, Tiểu kỳ thì Tiểu kỳ vậy.

Mọi người tiếp tục ăn đồ nhắm uống rượu. Có lẽ là thấy bầu không khí giữ Ôn Doanh và Lăng Kỳ Yến quá kỳ lạ, Trịnh Mộc và Ôn Thanh có hơi xoắn xuýt, không ngồi được lâu đã kiếm cớ đi chỗ khác, chỗ này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lăng Kỳ Yến nhấp một hớp rượu, nhìn về phía bóng lưng của Ôn Thanh rồi chép miệng, tiện mồm nói với Ôn Doanh: “Đệ đệ này của ngươi trông cao to rắn rỏi, nhưng trong lòng lại từ bi, không giống ngươi chút nào. Rõ ràng là lớn lên cùng nhau mà sao chênh lệch lại lớn như thế, may mà ngươi cũng quen đọc sách Thánh hiền đấy.”

Thế này là y đã uống nhiều rồi, bắt đầu ăn nói linh tinh.

Ôn Doanh xoa gò má đỏ hây hây của Lăng Kỳ Yến, con ngươi hơi tối lại: “Ngươi thấy ta tàn nhẫn?”

Lăng Kỳ Yến lắc đầu: “Sau này ngươi phải làm hoàng đế, tàn nhẫn mới tốt.”

Y vừa nói vừa đưa tay ra chỉ vào ngực mình, lầu bầu: “Dáng vẻ lúc giết người của ngươi đẹp lắm, chỗ này của ta cứ đập loạn xạ hết cả lên, kỳ lạ quá.”

Ôn Doanh im lặng nhìn y, trong ánh mắt là thứ cảm xúc gì đó được giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh, nó đang cuộn trào dữ dội, song ngón tay hắn vẫn xoa lên đôi gò má y.

Lăng Kỳ Yến vẫn chưa cảm nhận được, y đang gật gù đắc ý. Như là nghĩ tới điều gì, y ngẩng lên nhìn Ôn Doanh: “Không đúng, vừa nãy ta nói sai rồi, Ôn Thanh là em trai của ta, ta mới là người nhà họ Ôn.”

Ôn Doanh ừ một tiếng: “Cũng là của ta.”

“Sao lại là của ngươi? Thế không phải là chiếm hời của ta à?”

Lăng Kỳ Yến không đồng ý. Đôi mắt y mơ màng, chọt tay lên vai Ôn Doanh: “Không được chiếm hời của ta.”

Ôn Doanh bắt được tay của y, kéo sát đến bên môi rồi hôn một cái: “Ta cũng có hơn hai mươi đứa em trai em gái, bọn nó cũng là em của ngươi, ngươi không chịu thiệt đâu.”

“Ta ứ thèm.” Lăng Kỳ Yến nghe thế thì bĩu môi, “Bọn nó đều là con của Hoàng đế, liên quan quái gì tới ta, đặc biệt là thằng khốn Lăng Kỳ Ngụ kia, nó đáng ghét như thế, ta xui rủi tám đời mới làm anh em với nó hai mươi năm nay.”

“…Tiểu Lục thì còn được. Lúc rời kinh, nó còn đưa cho ta một cái rương đồ quý, nếu Hoàng hậu biết chắc chắn sẽ tức chết, ha ha.”

“À, ta nhớ ra rồi, người mẹ hờ kia của ta cũng mang thai con của cha ngươi, nếu bà ấy sinh thì đó mới là em trai ta, cũng là em trai ngươi.”

“Ừm.” Ôn Doanh nhàn nhạt hỏi, “Có vui không?”

Lăng Kỳ Yến gật đầu thật mạnh: “Vui chứ, ta ước gì người mẹ hờ kia sinh con trai, con trai là tốt nhất, con trai để cho đám người từng bắt nạt ta tức chết.”

Ôn Doanh không nói tiếp chủ đề này nữa, chỉ gắp thêm miếng thịt nướng cho y, đưa tới rồi nói: “Ăn thức ăn đi.”

Lăng Kỳ Yến ợ một tiếng: “Không ăn nữa, ngán quá.”

Y uống hết ngụm rượu cuối cùng, sau đó lại đòi Ôn Doanh: “Ta muốn uống rượu nữa.”

“Không được uống.”

“Ta muốn mà.”

“Không cho.”

“Ngươi đáng ghét quá đi.” Lăng Kỳ Yến than thở xong, đầu lệch đi ngả vào vai Ôn Doanh, gối lên hắn rồi không động đậy nữa.”

Ôn Doanh cầm nửa bầu rượu còn lại, từ từ uống, không nói gì nữa.

Lăng Kỳ Yến mở to mắt, nhìn yếu hầu của hắn đang kề sát mặt y, vô thức l.iếm môi. Y ghé vào khẽ cắn một cái.

Động tác nuốt của Ôn Doanh dừng lại, cất giọng hơi nghẹn: “Làm gì đấy?”

Lăng Kỳ Yến vươn đầu lưỡi ra, li.ếm nhẹ lên chỗ mình vừa cắn, cười một cái.

Ôn Doanh cúi đầu, chiếm lấy đôi môi y.

Rượu lẫn vào nước bọt đưa đẩy giữa răng môi, Lăng Kỳ Yến hoa mắt mơ màng, liên tục nuốt xuống, nhũn người mà ngồi trong lòng Ôn Doanh.

Đương lúc mê man thì nhớ ra đang ở bên ngoài lều trại, lúc nào cũng có thể xuất hiện lính tuần tra đi ngang qua, cũng sẽ có thuộc hạ của Ôn Doanh đến đây, Lăng Kỳ Yến đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy Ôn Doanh ra rồi ngồi dậy. Y cũng tỉnh rượu hơn nửa, trừng mắt nhìn hắn.

Ôn Doanh rót hết số rượu cuối cùng vào miệng, bình tĩnh nói: “Tự ngươi sáp đến trước.”

… Bỏ đi.

Y không thèm quan tâm cái tên mặt người dạ thú này nữa, bê nửa bát canh dê uống hết, cuối cùng mới li.ếm môi, nói với Ôn Doanh: “Ta nhớ ra rồi, chiều nay ta có nói mình muốn xem ngựa, ngươi dẫn ta đi xem chút đi.”

Ôn Doanh chau mày: “Nửa đêm rồi còn xem cái gì, mai rồi đi.”

Lăng Kỳ Yến không nghe, níu ống tay áo của hắn: “Ta muốn đi mà, ta phải đi ngay bây giờ.”

Đuôi mắt của y ửng đỏ, dáng vẻ lại như đang giận dỗi, trông hết sức ghẹo người mà lại không tự nhận ra.

Ôn Doanh nhìn Lăng Kỳ Yến, sau đó đứng dậy: “Đi thôi.”

Bọn họ cùng đi tới bãi nhốt ngựa. Người Lạc Tháp toàn nuôi liệt mã, ngỗ ngược khó thuần, nhưng chủng loại lại vô cùng tốt. Lăng Kỳ Yến vừa nhìn thấy đã thích, mắt sáng lấp lánh.

Ôn Doanh không cho y đứng sát vào bầy ngựa, sai người chọn mấy con ngựa tốt, tròng cương ngựa lên rồi dắt tới trước mặt họ.

Lăng Kỳ Yến nhìn tỉ mỉ, bỗng nhiên dừng bước trước mặt một con ngựa. Toàn thân nó có màu vàng rực rỡ, tứ chi mạnh mẽ kiên cường, da lông tinh tế trơn bóng như lụa dưới ánh lửa, cũng giống như châu báu. Y chưa từng thấy con ngựa nào đẹp như thế, ngay cả những cống mã được Mạc Bắc đưa vào kinh cũng không sánh bằng nó.

Ngay cả ngự kỵ mà Hoàng đế yêu quý nhất cũng kém xa nó.

Lăng Kỳ Yến nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên phía trước rồi vươn tay ra sờ. Con ngựa kia liếc y một cái rồi giơ chân đạp lên đằng trước.

Vẻ mặt Ôn Doanh đột nhiên thay đổi, đưa tay kéo Lăng Kỳ Yến. Lăng Kỳ Yến phản ứng rất nhanh, lách người tránh nó, cười: “Tính tình này ta thích đấy, nhóc con, ta mà không trị được ngươi ấy hả? Hờ.”

Lăng Kỳ Yến vén tay áo, tiến lên lần thứ hai, nóng lòng muốn thử, muốn chinh phục con ngựa này.

Lính dắt ngựa vội vàng kéo ngựa lại, thấp giọng nhắc y: “Ôn tiên sinh, đây là con ngựa cái.”

“Ngựa cái lại càng tốt, ta thích tiểu yêu tinh giống cái!”

Lại chẳng hề phát hiện gương mặt Ôn Doanh trở nên u ám trong tích tắc, Lăng Kỳ Yến giẫm lên bàn đạp, tiểu yêu tinh kia chưa kịp từ chối là y đã dứt khoát xoay người lên ngựa, kéo dây cương.

Con ngựa kia vô cùng gắt gỏng, bốn vó nhảy lên thật cao, liên tục xoay xung quanh, muốn giãy cho người trên lưng nó rơi xuống. Tên lính giữ nó đã bị hất qua một bên từ lâu, Ôn Doanh nhíu chặt hàng mày, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên cứu người. Lăng Kỳ Yến lại giữ cương ngựa vô cùng thành thạo điêu luyện, chẳng những không có tí gì gọi là hoảng hốt mà y còn vừa cười ha ha vừa cầm roi ngựa trêu tiểu yêu tinh của y.

Một người một ngựa giao đấu chừng một phút, cuối cùng tiểu yêu tinh kia cũng chịu thua. Sau một tiếng hí bén ngót, bốn vó nó hạ xuống đất. Nó rầm rì cúi đầu, mặc cho Lăng Kỳ Yến nhéo bờm ngựa của nó, hoàn toàn nghe lời.

Lăng Kỳ Yến ghé sát vào tai nó nói hai câu gì đó, sau đó ngồi thẳng dậy, cười thích chí với Ôn Doanh đang đứng nhíu mày ở phía trước.

Hàng mày chau lại của Ôn Doanh dần giãn ra. Hắn nhìn gương mặt tươi cười huênh hoang dưới ánh đuốc kia, không dời mắt nổi.

Lăng Kỳ Yến chơi mệt rồi, cuối cùng cũng chịu xuống khỏi lưng ngựa. Ôn Doanh bước lên, đến khi y nhảy xuống thì giơ tay ra đón lấy.

Lăng Kỳ Yến cố ý nhào vào ngực hắn, sau đó cười hì hì lùi lại phía sau. Ôn Doanh thấp giọng hỏi y: “Thích nó à? Lấy con này sao?”

“Ừ!” Lăng Kỳ Yến vô cùng vui vẻ, xoay người lại vỗ ngựa của mình: “Sau này ngươi tên là Tiểu Yêu Tinh nhá.”

Ôn Doanh không nhiều lời nữa, dặn dò thân vệ của mình chọn ra thêm mười con ngựa tốt đưa về kinh thành cho Hoàng đế, còn lại chia cho các tướng sĩ trong quân.

Về trong lều, Lăng Kỳ Yến hưng phấn xong thì bắt đầu buồn ngủ ngáp liên tục, co rụt lại, nép vào giường không muốn nhúc nhích gì nữa.

Ôn Doanh ôm lấy y, c.ởi quần áo cho y. Lăng Kỳ Yến mơ màng nằm bò trên người hắn, mặc cho hắn hầu hạ mình.

Ôn Doanh sai người mang nước nóng vào, cầm khăn thấm cho ấm rồi lau mặt cho Lăng Kỳ Yến, sau đó ôm y vào lòng, nắm lấy chân cởi giày vớ cho y.

Sợi dây đỏ xỏ bạch ngọc trên cổ chân y khẽ đung đưa, Ôn Doanh nhìn chằm chằm một lúc rồi cúi đầu, hôn nhẹ lên mắt cá chân ở cạnh viên ngọc kia.

Lăng Kỳ Yến rụt chân lại theo phản xạ, mở to mắt: “Ngươi làm gì đó…”

Ôn Doanh ngồi xổm xuống, nhấn hai chân y vào trong nước nóng, gãi gãi lòng bàn chân y.

Lăng Kỳ Yến rên khẽ, lúng búng lên tiếng: “Đừng gãi.”

“Con ngựa kia dữ như thế, ai cho phép ngươi đột nhiên nhảy lên?” Ôn Doanh lạnh lùng hỏi.

Lăng Kỳ Yến giơ bàn chân ướt nhẹp lên đạp hắn, tỉnh cả ngủ: “Ngươi phiền quá đi, ta có sao đâu, ta không nắm chắc thì sao dám làm chứ? Ta cũng sợ chết cơ mà?”

Ôn Doanh giương mắt nhìn về phía y. Lăng Kỳ Yến hừ một cái, nói: “Ngươi không tin hả? Ngươi xem thường ta thế đấy? Tốt xấu gì trước đó ta cũng làm hoàng tử hai mươi năm, mấy việc cần học ta đều học rất tốt. Lúc ta học cưỡi ngựa, e là ngay cả sờ ngựa ngươi cũng chưa được sờ vào.”

“Ừm.”

“Lại ừm cái gì?” Lăng Kỳ Yến cả giận.

Ôn Doanh véo nhẹ lên cổ chân y: “Ngươi giỏi lắm.”

Lăng Kỳ Yến: “…”

Không cảm thấy là mình đang được khen chút nào.

“Còn ngươi đó, lúc nãy ta đã muốn hỏi, sao ngươi không chọn một con ngựa, cứ muốn mua vui cho ông phụ hoàng kia của ngươi làm gì, đưa cho ông ta lắm ngựa tốt như thế, nói không chừng ổng còn chia cho thằng Lăng Kỳ Ngụ kia hai con.”

“Không cần, ta quen dùng đồ cũ, còn nữa, không được nhắc tới tên kẻ khác.”

Lăng Kỳ Yến nghẹn họng.

Y thở phì phò, rút chân về, cầm khăn lên tự lau, sau đó tiện tay ném khăn đi, chui vào trong nệm, kéo chăn cao lên.

Ôn Doanh không so đo với y, gọi nội thị vào hầu mình rửa mặt thay quần áo rồi tắt đèn, tiếp đó ngồi vào trong giường, nhấc một góc chăn lên.

Sau một loạt tiếng sột soạt, Lăng Kỳ Yến bị hắn kéo vào trong ngực.

Lăng Kỳ Yến vươn mình, vùi mặt vào trong lòng hắn, đổi tư thế nằm thoải mái.

“Sao lại đặt tên cho ngựa là Tiểu Yêu Tinh?” Giọng nói trầm thấp của Ôn Doanh vang lên bên tai.

Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Tiểu Yêu Tinh là Tiểu Yêu Tinh, ta thích tên đó, không được sao, không gọi nó là Tiểu Yêu Tinh, thế chẳng lẽ gọi ngươi? Không đúng, ngươi là nam yêu tinh, cái loại biết hút tinh huyết của con người ấy.”

“Đổi tên khác.”

“Không được, không đổi, không thương lượng nữa.”

“Lúc nãy ngươi nói cái gì với nó?”

Lăng Kỳ Yến “Ừm” một tiếng, thầm nghĩ sao người này cứ phải truy hỏi cả chuyện y nói gì với ngựa thế, nhiều chuyện thật đó: “Nói nó ngoan ngoãn nghe lời, hứa là sẽ cho nó một mỹ nam anh tuấn lịch thiệp, phong lưu phóng khoáng như ta đây, nó được hời rồi.”

Cánh tay đang khoác bên hông Lăng Kỳ Yến chợt siết chặt, y đưa chân ra đá hắn: “Ngươi làm gì thế.”

Y mở mắt ra, trong bóng tối chỉ thấy ánh mắt sáng quắc của Ôn Doanh đang nhìn mình chằm chằm.

“Sau này không được nói mấy câu linh tinh thế này với người khác.”

“Động vật cũng không.”

Đá hắn thêm cái nữa, Lăng Kỳ Yến xoay người lại, chỉ chừa cho hắn một cái lưng, tức muốn chết.

… Chưa từng thấy ai đi so đo với động vật như hắn, đầu óc có vấn đề thật rồi.

Cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt của y nhanh chóng sụp xuống.

Tiếng hít thở của người bên cạnh dần đều đặn, Ôn Doanh lại kéo y vào lòng lần nữa, khẽ nhắm mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện