Sau hai tháng, binh mã Đại Thành tiếp tục tiến vào vùng trung tâm của Ba Lâm Đốn.
Sau khi san bằng bộ lạc Lạc Tháp, Ôn Doanh không những không thu tay lại, mà còn điều 40 nghìn binh mã đi, cộng lại thành 7 vạn người. Quân chia thành ba đường, mũi tiến công hướng về phía thủ đô của Ba Lâm Đốn, càn quét các bộ lạc lớn nhỏ và thành trì dọc đường đi, cái danh “sát thần” hoàn toàn khai hỏa.
Mấy vạn người của bộ lạc Lạc Tháp bị tàn sát hết làm toàn bộ tộc Ba Lâm Đốn khiếp sợ. Đám vương công quý tộc cầm binh quyền trong tay ai cũng cảm thấy bất an, mạnh ai nấy chiếm một phương, cố thủ không ra. Hoặc là sợ tới nỗi chuồn mất, không thèm để ý tới lệnh do triều đình Ba Lâm Đốn ban xuống, không một ai xuất binh cứu viện các bộ lạc khác. Ngày ngày nơm nớp lo sợ, chỉ cầu cho quân Đại Thành đừng đặt chân lên địa bàn của mình.
Kể từ đó, những bộ lạc nhỏ và các thành phố, thị trấn nhỏ hễ gặp phải binh mã Đại Thành thì hầu như đều không có sức chống trả, nếu không phải chết thì cũng là xin hàng.
Hai tháng ngắn ngủi, Ôn Doanh đã dẫn binh tiến về thành Ba Lâm Đốn được gần hai ngàn dặm.
Việc tàn sát bộ lạc không còn xảy ra nữa. Đối với những bộ lạc chưa từng xâm phạm gì nặng nề với biên giới lại còn quy hàng, Ôn Doanh chỉ sai người tước binh khí và các dụng cụ sắt thép của bọn họ là xong.
Còn những kẻ ở tộc Ba Lâm Đốn từng nhuốm máu của con dân Đại Thành trên tay mình, nếu như gặp phe thề sống thề chết đòi chống cự lại thì giết không tha, có phe thức thời chịu đầu hàng không chống trả nữa thì chỉ giết tộc trưởng của bộ lạc, quý tộc và tướng lĩnh trong quân, cũng lấy lại toàn bộ tài sản trong nhà của chúng. Những người còn lại thì phải dùng tiền để mua mạng, trước đây cướp của Đại Thành bao nhiêu, bây giờ cũng phải phun ra bấy nhiêu.
Thủ đoạn của họ cứng rắn dứt khoát, không chỉ khiến người Ba Lâm Đốn nghe thấy tên Lưu vương của Đại Thành đã biến sắc, tin tức truyền về kinh còn khiến Ôn Doanh phải chịu đủ loại chê trách, trên dưới triều chính liên tục kết tội hắn.
Nhưng Ôn Doanh không quan tâm, miễn là Hoàng đế không ném thánh chỉ cách chức xuống, hắn ở bên ngoài cách xa ngàn dặm, tự giác giả điếc không nghe thấy mấy lời đồn đãi nhảm nhí kia.
Quân doanh.
Lăng Kỳ Yến cưỡi ngựa chạy một vòng quanh đó đã trở về, giao Tiểu Yêu Tinh của mình cho người ta dẫn đi ăn rồi mới vào trong lều.
Ôn Doanh đang bàn bạc kế hoạch tác chiến ngày mai với các thuộc hạ. Lăng Kỳ Yến nghe một lúc liền cảm thấy nhạt nhẽo. Y bèn đi qua cái sập ở một góc khác, ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm.
Quân doanh của bọn họ đóng ở chỗ cách ngoài thành Sắc Ương ba mươi dặm. Ba Lâm Đốn hoang vắng, thành phố thị trấn ít mà đồng cỏ lại nhiều, trừ thủ đô ra, thành Sắc Ương là một trong số ít tòa thành cỡ lớn của Ba Lâm Đốn, tọa lạc nơi cửa ải đi thông qua cứ điểm của Mạc Bắc. Trước đây triều đình Ba Lâm Đốn phát binh tiến công Mạc Bắc mấy lần đều đi qua nơi này, cũng là tòa thành lớn đầu tiên mà Ôn Doanh tấn công sau khi xuất binh.
Bọn họ đã dựng trại đóng quân ở đây hơn ba ngày, lòng dân trong thành bàng hoàng. Ôn Doanh cũng không vội, trễ nải không phát động tấn công thành, chỉ chờ cho người trong thành loạn lên đã.
Nghị sự xong, mọi người lui ra. Ôn Doanh đi tới bên sập, tiện tay giúp
Lăng Kỳ Yến lau khóe môi, hỏi y: “Vừa nãy lại đi cưỡi ngựa à?”
“Ừm.” Lăng Kỳ Yến ngậm điểm tâm trong miệng, lúng búng gật đầu.
Y rảnh đến chán nên muốn ra ngoài đi bộ, Ôn Doanh nói cũng không nghe.
Nuốt điểm tâm xuống, uống một hớp trà, Lăng Kỳ Yến tiện thể kể lại: “Ta vừa tới ngọn núi phía đông kia ngắm cảnh, phía sau núi có một đồng cỏ lớn, nhưng không nhìn thấy vật sống nào. Ngươi nói xem, chả lẽ những người Ba Lâm Đốn sống trong nội thành kia không nuôi dê bò sao? Dù gì súc vật cũng phải ăn cỏ, đâu thể nuôi nhốt ở trong thành, hay là chúng giấu ở chỗ khác?”
Ôn doanh gật đầu: “Ta đã phái người đi tìm.”
Dê bò ngựa lạc đà là những tài sản quan trọng nhất của người trên thảo nguyên, nếu có thể bắt được hết súc vật do người ở trong thành Sắc Ương nuôi thả ở bên ngoài, sau này bọn họ chẳng cần làm gì nhiều, chắc chắn trong thành cũng sẽ đại loạn.
“Ừ.” Lăng Kỳ Yến nghe xong thì cười, chuyện mà y có thể nghĩ ra, sao Ôn Doanh lại không nghĩ tới được chứ.
Hai người nói chuyện một lát, thân vệ của Ôn Doanh đưa thư vào, lại là thư từ trong kinh.
Hắn nhìn sơ vài lần rồi đè thư xuống.
Lăng Kỳ Yến tiện tay cầm thư lên đọc lướt qua, đơn giản lại là ai ai trong kinh thành cũng kết tội Doanh, nói hắn chuyên quyền độc đoán, cực kỳ hiếu chiến, thô bạo ương ngạnh, khẩn cầu Hoàng đế cách chức hắn.
Nhưng Hoàng đế không để ý những người này, mọi tấu chương kết tội Ôn Doanh đều bị gác lại, trì hoãn mãi không tỏ thái độ, cũng không nói được hay là không.
Lăng Kỳ Yến xem xong thì tức giận: “Đám người này ăn no rửng mỡ thật đấy. Miệng thì treo câu đạo đức nhân nghĩa, lúc những người dân ở biên giới bị cướp đốt giết hiếp, cửa nát nhà tan, sao không thấy bọn họ đứng ra, bây giờ lại chõ mõm vào chuyện của người khác, rặt một đám cản đường kéo chân.”
Ôn Doanh không để ý lắm: “Tùy bọn họ.”
Chỉ cần cuối cùng có thể bắt hết đám Ba Lâm Đốn, hắn sẽ lấy được quân công hàng thật giá thật, đám người này có làm sao đi nữa cũng không có tác dụng.
Hắn càng không thèm để ý như thế, Lăng Kỳ Yến càng uất ức thay hắn, lại thầm mắng tên Phương Sĩ Tưởng tiểu nhân một hồi.
Dưới tay của Ôn Doanh có ba phó tổng binh, trừ Trương Thương theo quân vẫn còn một người khác ở lại tọa trấn. Trước khi bọn họ xuất binh, Phương Sĩ Tưởng đã bị Ôn Doanh mượn cớ điều đến nơi xa xôi. Hiển nhiên người kia sẽ không chịu an phận, chuyện ngày ấy tàn sát Lạc Tháp còn chưa kịp truyền tới Ba Lâm Đốn đã truyền về kinh thành trước. Có thể tưởng tượng được, lại là tên này múa mõm sau lưng.
Quãng thời gian này trong triều liên tục rục rịch công kích Ôn Doanh, không thể thiếu phần của tên Lăng Kỳ Ngụ khốn nạn kia quạt gió thổi lửa đằng sau. Tên Phương Sĩ Tưởng kia cũng là một tên chó chết, hừ!
Nghe Lăng Kỳ Yến lải nhải mắng người thay mình, mắng Phương Sĩ Tưởng xong lại bắt đầu mắng Lăng Kỳ Ngụ, Ôn Doanh im lặng nhìn y. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, Lăng Kỳ Yến chợt ngừng lại: “…Ngươi nhìn cái gì?”
“Không được nói mấy lời khiếm nhã như thế.”
Lăng Kỳ Yến phút chốc nghẹn lời.
Ôn Doanh sờ mặt y: “Nghe lời.”
Hắn có thể giết người phóng hỏa, nhưng mình lại không được nói một câu khiếm nhã nào, đạo lý gì đây? Lăng Kỳ Yến đập tay hắn: “Không cho ngươi sờ.”
Kinh thành, cung Hưng Khánh.
Lăng Kỳ Ngụ đã quỳ trên đất hơn nửa giờ, tiếng quở mắng của Hoàng đế vẫn chưa ngừng. Dù cho gã ngụy biện thế nào, Hoàng đế vẫn khăng khăng cho rằng là do gã khuấy gió nổi mưa trong triều, kéo chân sau của đại ca gã.
“Lòng dạ nhỏ mọn, tâm tư đố kị, không biết khoan dung. Cái thói như ngươi nào xứng làm thái tử một nước! Nếu như ngươi không có bản lĩnh đó, vậy chi bằng thoái vị nhượng chức sớm đi!”
Lăng Kỳ Ngụ buông mắt cười gằn. Trước khi Ôn Doanh trở về, những câu nói này đều được Hoàng đế đem ra mắng Lăng Kỳ Yến. Trong mắt của Hoàng đế, xưa nay chỉ có đứa con trai bản lĩnh nhất, có tương lai nhất kia, đó mới là thể diện của ông ta.
Hoàng đế từng e ngại quy củ của tổ tông, phải suy nghĩ rất nhiều mới dám lập gã làm Thái tử Đông cung. Bây giờ lại vắt hết óc, muốn phế bỏ gã một cách quang minh chính đại, rất muốn trưởng hoàng tử đột nhiên trở về kia thay chỗ gã.
Dựa vào đâu mà gã phải nhường! Nào có dễ dàng như vậy!
Lăng Kỳ Ngụ siết chặt nắm đấm, đ.è xuống hết thảy oán hận thâm sâu. Gã không nhường, vị trí thái tử là của gã, đế vị là của gã, người kia sẽ có một ngày cũng là của hắn, hắn tuyệt đối không nhường!
Vân thị dẫn theo tỳ nữ đến cung Hưng Khánh đưa điểm tâm, đụng phải Lăng Kỳ Ngụ đi ra cửa cung. Ánh mắt lạnh lùng cất giấu oán hận cay độc của đối phương quét về phía bà. Vân thị khẽ nhếch môi, ngoài miệng nói “bái kiến Thái tử”, ngay cả đầu gối cũng chẳng khuỵu xuống.
Hoàng đế đã nói từ sớm, bà đang có mang, gặp bất cứ ai cũng không cần đa lễ.
Lăng Kỳ Ngụ không để ý tới bà, đi thẳng ra ngoài.
Vân thị vu.ốt ve bụng bầu sáu tháng đã gồ lên của mình, hờ hững chớp mắt một cái, khóe miệng cong lên thành độ cong hoàn mỹ, bước vào cửa.
Vừa đi vào đại điện, Hoàng đế đã tự mình đến dìu bà. Nghe thấy Vân thị nói đích thân làm món tráng miệng, tâm trạng ông ta mới tốt lên một chút, ngoài miệng vẫn căn dặn bà: “Sau này để hạ nhân làm là được, đừng để bản thân mệt.”
Vân thị cười khẽ: “Bệ hạ thích ăn, nô tỳ rất vui lòng làm cho bệ hạ ăn.”
Hoàng đế nghe vậy, trong lòng được an ủi cực kỳ, đỡ bà ta đi tới bên giường ngồi xuống.
Bây giờ Vân thị được nuông chiều đến mức đẫy đà xinh đẹp hơn. Tóc đen dài ra, trên búi tóc còn cài thêm một cây trâm ngọc có hình hoa hải đường. Những cô nương mười mấy hai mươi tuổi mơn mởn trong cung không một ai so được với bà, bà áp đảo hết thảy, trở thành người được cưng chiều nhất lục cung.
Vân thị và Hoàng đế nói tới việc mấy hôm nay Ngu Chiêu viện bị bệnh nên vô cùng nhớ nhung Hoàng đế, mời Hoàng đế rảnh rỗi thì đến thăm nàng ta.
Hoàng đế nắm tay bà, thở dài, nói: “Vẫn là nàng khoan dung rộng rãi.”
Ngu Chiêu viện là nữ tử ngoại bang do tiểu quốc Tây Nam tiến cống. Lúc mới vào cung được phong Tiệp dư, bây giờ đã thăng lên Chiêu viện. Bởi vì trông khá giống Vân thị lúc còn trẻ nên được cưng chiều một thời gian. Nhưng hôm nay Vân thị chính chủ đã trở về, tất nhiên những người khác không được Hoàng đế để vào mắt.
Vân thị không những không có khúc mắc gì với Ngu Chiêu viện mà còn thân với nàng như tỷ muội, thường xuyên qua lại. Hoàng đế cũng phải cảm thán, nếu như năm đó không xảy ra chuyện, Vân thị thuận lợi lên làm hoàng hậu của ông ta, hậu cung ắt hẳn sẽ càng thêm thái bình vui vẻ, có lẽ sẽ còn sinh cho ông ta một thái tử tốt hơn.
Ông ta cũng hoàn toàn quên mất, kẻ tráo đổi trưởng hoàng tử của ông ta chính là Vân thị.
Hoàng đế thở dài, quở trách đứa con trai không nên thân. Vân thị im lặng nghe, cũng không nói gì nhiều, Hoàng đế có thể nói, nhưng bà không thể nghị luận chuyện sai của Thái tử.
Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu lúc Hoàng đế lắc đầu thở dài: “Bệ hạ không cần lo lắng quá mức, ngài vẫn còn có Đại điện hạ mà.”
Hoàng đế đáp: “Đúng đúng, may là Kỳ Tiêu cũng không hề thua kém.”
Ông ta nói rồi lại đưa tay ra nắn cằm Vân thị: “Hoàng hậu thay đổi biện pháp nhằm vào nàng, nàng còn nói đỡ cho con trai nàng ta.”
Giọng của Vân thị càng nhẹ: “Nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật, vốn cũng do nô tỳ có lỗi với điện hạ trước.”
Hoàng đế ôm bà vào ngực, Vân thị đã tự trách vô số lần trước mặt ông ta vì chuyện năm ấy. Đáy lòng của Hoàng đế đã tha thứ từ lâu, bây giờ nhắc lại chỉ còn ngập tràn thương tiếc Vân thị.
Nằm trong lòng Hoàng đế, Vân thị buông mắt, không nói câu nào.
Ngày hôm sau, trận chiến công thành khai hỏa.
Lăng Kỳ Yến không theo cùng. Y cưỡi Tiểu Yêu Tinh đi qua ngọn núi phía đông, đi tới đồng cỏ để phi ngựa, còn dẫn theo năm trăm kỵ binh mà Ôn Doanh cho y.
Hôm qua y đã nghĩ, hai tháng nay Tiểu Yêu Tinh bị y dạy dỗ cho nghe lời vô cùng, nhưng hôm qua lúc bọn họ đi tới ngọn núi kia, Tiểu Yêu Tinh đột nhiên trở nên phấn khởi lạ thường, nếu y không cố sức ghìm chặt, e là lúc đó nó nó đã chạy tới bên này. Mắt nó nhìn chòng chọc vào một hướng, miệng nó còn liên tục hí lên, tiếng nào tiếng nấy thê lương cùng cực.
Sau đó về lại quân doanh, Lăng Kỳ Yến tìm hỏi những người lính có kinh nghiệm phong phú về nuôi ngựa. Hắn nói, có khả năng lớn là trước đây Tiểu Yêu Tinh lớn lên từ đồng cỏ này, trở về nơi quen thuộc nên nó mới phản ứng như thế.
Vì thế hôm nay y lại đặc biệt dẫn ngựa tới.
Quả nhiên, vừa đi qua núi, Tiểu Yêu Tinh liền trở nên hưng phấn, sải vó ngựa lao nhanh về phía trước, đón lấy ánh chiều tà mà phi đi.
Chạy gần nửa canh giờ, bọn họ trèo lên trên một chỗ dốc cao, Tiểu Yêu Tinh ngẩng đầu hí vang một tiếng thật dài. Lăng Kỳ Yến khẽ vỗ về bờm ngựa, im lặng an ủi nó.
Một phút sau, phương xa chậm rãi vang lên tiếng bước chân khiến đất rung núi chuyển. Tuỳ tùng Lăng Kỳ Yến dẫn theo đột nhiên xôn xao. Có người hô to: “Là bầy ngựa!”
Đàn ngựa đông nghịt lao nhanh tới, Tiểu Yêu Tinh cực kỳ hưng phấn, chở Lăng Kỳ Yến vọt mạnh vào trong đàn ngựa.
Ngoài thành Sắc Ương, thây đã chất đầy đồng từ lúc nào. Mùi máu tanh nồng nặc lẫn vào trong cát vàng tràn ngập khắp không gian. Kèn lệnh báo hiệu đợt tấn công thứ hai bắt đầu thổi lên.
Ôn doanh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt thâm trầm nhìn đăm đăm về tòa thành trước mắt.
Theo tin tức do thám tử trong thành truyền về, những người Ba Lâm Đốn này không chống trả được quá lâu, trước khi trời tối bọn họ có thể phá cửa thành, nhưng kéo dài tới lúc ấy cũng khiến phe mình thương vong khá nhiều.
Nhưng bọn họ nhất định phải đánh sập tòa thành này, đánh được nơi này mới có thể chặn chết con đường mà người Ba Lâm Đốn về Mạc Bắc, bọn chúng sẽ không thể nhòm ngó tới kinh đô Đại Thành và vùng lân cận được nữa.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập, tim Ôn Doanh chợt chùng xuống, hắn giục ngựa xoay người lại.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, trong mắt hắn bỗng thoáng lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
“Mẹ nó cái gì thế kia?!”
Chúng thuộc hạ xung quanh đã có người ngạc nhiên thốt lên.
Một đàn ngựa và vô số dê bò cuồn cuộn đi về hướng chiến trường, dù là ai, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như thế này cũng không thể phản ứng kịp trong tích tắc.
Cho đến khi mọi người nhìn thấy trong đám ngựa kia có một Lăng Kỳ Yến đắc chí đang cưỡi Tiểu Yêu Tinh vênh váo tự đắc, oai phong lẫm liệt xuất hiện.
“Ôn, Ôn tiên sinh đang làm gì thế?” Trương Thương ngập ngừng mở miệng, hắn sống nửa đời người rồi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Vẻ mặt của Ôn Doanh thả lỏng, hắn đáp nhàn nhạt: “Y tìm được đàn gia súc do người trong thành Ba Lâm Đốn giấu đi.”
Quân tiên phong của Đại Thành im bặt.
Quân tốt lùi xuống như thủy triều, thay vào đó là đám gia súc ồ ạt kéo tới.
Người Ba Lâm Đốn sống bằng nghề chăn nuôi, dù cho đã vào trong thành ở, nhưng đối với đa số những người dân bình thường mà nói, của cải quan trọng nhất vẫn là gia súc của bọn họ. Mà hôm nay, đàn gia súc kia đã rơi vào tay quân Đại Thành.
Mặc dù vương công quý tộc trong thành sợ mất mạng người nên chấp nhận bỏ đi đàn gia súc này, nhưng những người dân thường kia, thậm chí là quân lính mới một khắc trước vẫn còn ngoan cường chống trả trên lầu cổng thành cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Dù bị cấp trên quất roi cấm không được lùi bước nhưng bọn họ vẫn lục tục bỏ binh khí trong tay xuống.
Giờ Ngọ hai khắc, cuối cùng người trong thành cũng chủ động mở cửa thành, ra ngoài đầu hàng.
Ôn Doanh không vào thành, sai Trương Thương dẫn lính vào thành bắt người, xử lý rồi giải quyết mọi chuyện phía sau, hắn dẫn Lăng Kỳ Yến về quân doanh.
Xuống ngựa, Lăng Kỳ Yến cố ý căn dặn người ta cho Tiểu Yêu Tinh ăn nhiều thức ăn ngon hơn rồi mới đi vào trong lều, hớn hở kể lại việc lúc nãy cho Ôn Doanh nghe.
“Hóa ra Tiểu Yêu Tinh là ngựa đầu đàn của đám ngựa kia, thấy nó xinh đẹp như vậy, ta biết ngay nó không phải là hạng xoàng mà. Ngươi không thấy cảnh lúc đó đâu, nhiều ngựa chạy tới như thế, dáng vẻ lúc ấy của Tiểu Yêu Tinh hệt như quân chủ thiên hạ vậy.”
Lăng Kỳ Yến vừa nói vừa cười, cười xong rồi lại nói tiếp: “Sau đó đám ngựa kia dẫn đường cho bọn ta, quả nhiên tìm được chỗ mà người Ba Lâm Đốn giấu bọn nó, mấy trăm lính bảo vệ của Ba Lâm Đốn đều bị bọn ta giải quyết hết.”
Ôn Doanh im lặng nghe y nói, trầm mặc một hồi rồi bắt lấy tay y, trên tay áo của y còn dính một vệt máu chưa khô.
Con ngươi của Ôn Doanh khẽ co lại, giọng nói trầm xuống: “… Ngươi cũng ra tay?”
Lăng Kỳ Yến nói với vẻ đầy đắc ý: “Ta giết ba tên lính Ba Lâm Đốn, chiếu theo quân quy, một thủ cấp thì được thưởng hai lạng bạc, có phải là ta sẽ được thưởng sáu lạng không?”
Y vừa nói vừa đưa tay ra, quơ quơ ngón tay, cười tủm tỉm nhìn Ôn Doanh: “Điện hạ, thưởng bạc cho ta đi chứ?”
Ôn kéo mạnh y vào trong ngực.
Tiếng hít thở bên tai dần nặng nề, Lăng Kỳ Yến trừng mắt nhìn, có hơi khó hiểu: “Ngươi lại làm sao?”
Một lát sau, Ôn Doanh hít sâu một hơi, đè cảm xúc trong lòng xuống, nói giọng khàn khàn: “Lát nữa ta sai người đưa cho ngươi.”
“Hở, ngươi tưởng thật á?”
“Ừm, ngươi xứng đáng.”
Lăng Kỳ Yến vui ơi là vui: “Được, ta lấy tiền thưởng mua rượu mời ngươi uống.”
“…Ở đây không bán rượu.”
“Thế cho ta thiếu trước, chờ hai ngày nữa vào thành rồi, ta mua rượu mời ngươi uống.”
Yên tĩnh chốc lát, y nghe thấy người đang ôm mình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Sau khi san bằng bộ lạc Lạc Tháp, Ôn Doanh không những không thu tay lại, mà còn điều 40 nghìn binh mã đi, cộng lại thành 7 vạn người. Quân chia thành ba đường, mũi tiến công hướng về phía thủ đô của Ba Lâm Đốn, càn quét các bộ lạc lớn nhỏ và thành trì dọc đường đi, cái danh “sát thần” hoàn toàn khai hỏa.
Mấy vạn người của bộ lạc Lạc Tháp bị tàn sát hết làm toàn bộ tộc Ba Lâm Đốn khiếp sợ. Đám vương công quý tộc cầm binh quyền trong tay ai cũng cảm thấy bất an, mạnh ai nấy chiếm một phương, cố thủ không ra. Hoặc là sợ tới nỗi chuồn mất, không thèm để ý tới lệnh do triều đình Ba Lâm Đốn ban xuống, không một ai xuất binh cứu viện các bộ lạc khác. Ngày ngày nơm nớp lo sợ, chỉ cầu cho quân Đại Thành đừng đặt chân lên địa bàn của mình.
Kể từ đó, những bộ lạc nhỏ và các thành phố, thị trấn nhỏ hễ gặp phải binh mã Đại Thành thì hầu như đều không có sức chống trả, nếu không phải chết thì cũng là xin hàng.
Hai tháng ngắn ngủi, Ôn Doanh đã dẫn binh tiến về thành Ba Lâm Đốn được gần hai ngàn dặm.
Việc tàn sát bộ lạc không còn xảy ra nữa. Đối với những bộ lạc chưa từng xâm phạm gì nặng nề với biên giới lại còn quy hàng, Ôn Doanh chỉ sai người tước binh khí và các dụng cụ sắt thép của bọn họ là xong.
Còn những kẻ ở tộc Ba Lâm Đốn từng nhuốm máu của con dân Đại Thành trên tay mình, nếu như gặp phe thề sống thề chết đòi chống cự lại thì giết không tha, có phe thức thời chịu đầu hàng không chống trả nữa thì chỉ giết tộc trưởng của bộ lạc, quý tộc và tướng lĩnh trong quân, cũng lấy lại toàn bộ tài sản trong nhà của chúng. Những người còn lại thì phải dùng tiền để mua mạng, trước đây cướp của Đại Thành bao nhiêu, bây giờ cũng phải phun ra bấy nhiêu.
Thủ đoạn của họ cứng rắn dứt khoát, không chỉ khiến người Ba Lâm Đốn nghe thấy tên Lưu vương của Đại Thành đã biến sắc, tin tức truyền về kinh còn khiến Ôn Doanh phải chịu đủ loại chê trách, trên dưới triều chính liên tục kết tội hắn.
Nhưng Ôn Doanh không quan tâm, miễn là Hoàng đế không ném thánh chỉ cách chức xuống, hắn ở bên ngoài cách xa ngàn dặm, tự giác giả điếc không nghe thấy mấy lời đồn đãi nhảm nhí kia.
Quân doanh.
Lăng Kỳ Yến cưỡi ngựa chạy một vòng quanh đó đã trở về, giao Tiểu Yêu Tinh của mình cho người ta dẫn đi ăn rồi mới vào trong lều.
Ôn Doanh đang bàn bạc kế hoạch tác chiến ngày mai với các thuộc hạ. Lăng Kỳ Yến nghe một lúc liền cảm thấy nhạt nhẽo. Y bèn đi qua cái sập ở một góc khác, ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm.
Quân doanh của bọn họ đóng ở chỗ cách ngoài thành Sắc Ương ba mươi dặm. Ba Lâm Đốn hoang vắng, thành phố thị trấn ít mà đồng cỏ lại nhiều, trừ thủ đô ra, thành Sắc Ương là một trong số ít tòa thành cỡ lớn của Ba Lâm Đốn, tọa lạc nơi cửa ải đi thông qua cứ điểm của Mạc Bắc. Trước đây triều đình Ba Lâm Đốn phát binh tiến công Mạc Bắc mấy lần đều đi qua nơi này, cũng là tòa thành lớn đầu tiên mà Ôn Doanh tấn công sau khi xuất binh.
Bọn họ đã dựng trại đóng quân ở đây hơn ba ngày, lòng dân trong thành bàng hoàng. Ôn Doanh cũng không vội, trễ nải không phát động tấn công thành, chỉ chờ cho người trong thành loạn lên đã.
Nghị sự xong, mọi người lui ra. Ôn Doanh đi tới bên sập, tiện tay giúp
Lăng Kỳ Yến lau khóe môi, hỏi y: “Vừa nãy lại đi cưỡi ngựa à?”
“Ừm.” Lăng Kỳ Yến ngậm điểm tâm trong miệng, lúng búng gật đầu.
Y rảnh đến chán nên muốn ra ngoài đi bộ, Ôn Doanh nói cũng không nghe.
Nuốt điểm tâm xuống, uống một hớp trà, Lăng Kỳ Yến tiện thể kể lại: “Ta vừa tới ngọn núi phía đông kia ngắm cảnh, phía sau núi có một đồng cỏ lớn, nhưng không nhìn thấy vật sống nào. Ngươi nói xem, chả lẽ những người Ba Lâm Đốn sống trong nội thành kia không nuôi dê bò sao? Dù gì súc vật cũng phải ăn cỏ, đâu thể nuôi nhốt ở trong thành, hay là chúng giấu ở chỗ khác?”
Ôn doanh gật đầu: “Ta đã phái người đi tìm.”
Dê bò ngựa lạc đà là những tài sản quan trọng nhất của người trên thảo nguyên, nếu có thể bắt được hết súc vật do người ở trong thành Sắc Ương nuôi thả ở bên ngoài, sau này bọn họ chẳng cần làm gì nhiều, chắc chắn trong thành cũng sẽ đại loạn.
“Ừ.” Lăng Kỳ Yến nghe xong thì cười, chuyện mà y có thể nghĩ ra, sao Ôn Doanh lại không nghĩ tới được chứ.
Hai người nói chuyện một lát, thân vệ của Ôn Doanh đưa thư vào, lại là thư từ trong kinh.
Hắn nhìn sơ vài lần rồi đè thư xuống.
Lăng Kỳ Yến tiện tay cầm thư lên đọc lướt qua, đơn giản lại là ai ai trong kinh thành cũng kết tội Doanh, nói hắn chuyên quyền độc đoán, cực kỳ hiếu chiến, thô bạo ương ngạnh, khẩn cầu Hoàng đế cách chức hắn.
Nhưng Hoàng đế không để ý những người này, mọi tấu chương kết tội Ôn Doanh đều bị gác lại, trì hoãn mãi không tỏ thái độ, cũng không nói được hay là không.
Lăng Kỳ Yến xem xong thì tức giận: “Đám người này ăn no rửng mỡ thật đấy. Miệng thì treo câu đạo đức nhân nghĩa, lúc những người dân ở biên giới bị cướp đốt giết hiếp, cửa nát nhà tan, sao không thấy bọn họ đứng ra, bây giờ lại chõ mõm vào chuyện của người khác, rặt một đám cản đường kéo chân.”
Ôn Doanh không để ý lắm: “Tùy bọn họ.”
Chỉ cần cuối cùng có thể bắt hết đám Ba Lâm Đốn, hắn sẽ lấy được quân công hàng thật giá thật, đám người này có làm sao đi nữa cũng không có tác dụng.
Hắn càng không thèm để ý như thế, Lăng Kỳ Yến càng uất ức thay hắn, lại thầm mắng tên Phương Sĩ Tưởng tiểu nhân một hồi.
Dưới tay của Ôn Doanh có ba phó tổng binh, trừ Trương Thương theo quân vẫn còn một người khác ở lại tọa trấn. Trước khi bọn họ xuất binh, Phương Sĩ Tưởng đã bị Ôn Doanh mượn cớ điều đến nơi xa xôi. Hiển nhiên người kia sẽ không chịu an phận, chuyện ngày ấy tàn sát Lạc Tháp còn chưa kịp truyền tới Ba Lâm Đốn đã truyền về kinh thành trước. Có thể tưởng tượng được, lại là tên này múa mõm sau lưng.
Quãng thời gian này trong triều liên tục rục rịch công kích Ôn Doanh, không thể thiếu phần của tên Lăng Kỳ Ngụ khốn nạn kia quạt gió thổi lửa đằng sau. Tên Phương Sĩ Tưởng kia cũng là một tên chó chết, hừ!
Nghe Lăng Kỳ Yến lải nhải mắng người thay mình, mắng Phương Sĩ Tưởng xong lại bắt đầu mắng Lăng Kỳ Ngụ, Ôn Doanh im lặng nhìn y. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, Lăng Kỳ Yến chợt ngừng lại: “…Ngươi nhìn cái gì?”
“Không được nói mấy lời khiếm nhã như thế.”
Lăng Kỳ Yến phút chốc nghẹn lời.
Ôn Doanh sờ mặt y: “Nghe lời.”
Hắn có thể giết người phóng hỏa, nhưng mình lại không được nói một câu khiếm nhã nào, đạo lý gì đây? Lăng Kỳ Yến đập tay hắn: “Không cho ngươi sờ.”
Kinh thành, cung Hưng Khánh.
Lăng Kỳ Ngụ đã quỳ trên đất hơn nửa giờ, tiếng quở mắng của Hoàng đế vẫn chưa ngừng. Dù cho gã ngụy biện thế nào, Hoàng đế vẫn khăng khăng cho rằng là do gã khuấy gió nổi mưa trong triều, kéo chân sau của đại ca gã.
“Lòng dạ nhỏ mọn, tâm tư đố kị, không biết khoan dung. Cái thói như ngươi nào xứng làm thái tử một nước! Nếu như ngươi không có bản lĩnh đó, vậy chi bằng thoái vị nhượng chức sớm đi!”
Lăng Kỳ Ngụ buông mắt cười gằn. Trước khi Ôn Doanh trở về, những câu nói này đều được Hoàng đế đem ra mắng Lăng Kỳ Yến. Trong mắt của Hoàng đế, xưa nay chỉ có đứa con trai bản lĩnh nhất, có tương lai nhất kia, đó mới là thể diện của ông ta.
Hoàng đế từng e ngại quy củ của tổ tông, phải suy nghĩ rất nhiều mới dám lập gã làm Thái tử Đông cung. Bây giờ lại vắt hết óc, muốn phế bỏ gã một cách quang minh chính đại, rất muốn trưởng hoàng tử đột nhiên trở về kia thay chỗ gã.
Dựa vào đâu mà gã phải nhường! Nào có dễ dàng như vậy!
Lăng Kỳ Ngụ siết chặt nắm đấm, đ.è xuống hết thảy oán hận thâm sâu. Gã không nhường, vị trí thái tử là của gã, đế vị là của gã, người kia sẽ có một ngày cũng là của hắn, hắn tuyệt đối không nhường!
Vân thị dẫn theo tỳ nữ đến cung Hưng Khánh đưa điểm tâm, đụng phải Lăng Kỳ Ngụ đi ra cửa cung. Ánh mắt lạnh lùng cất giấu oán hận cay độc của đối phương quét về phía bà. Vân thị khẽ nhếch môi, ngoài miệng nói “bái kiến Thái tử”, ngay cả đầu gối cũng chẳng khuỵu xuống.
Hoàng đế đã nói từ sớm, bà đang có mang, gặp bất cứ ai cũng không cần đa lễ.
Lăng Kỳ Ngụ không để ý tới bà, đi thẳng ra ngoài.
Vân thị vu.ốt ve bụng bầu sáu tháng đã gồ lên của mình, hờ hững chớp mắt một cái, khóe miệng cong lên thành độ cong hoàn mỹ, bước vào cửa.
Vừa đi vào đại điện, Hoàng đế đã tự mình đến dìu bà. Nghe thấy Vân thị nói đích thân làm món tráng miệng, tâm trạng ông ta mới tốt lên một chút, ngoài miệng vẫn căn dặn bà: “Sau này để hạ nhân làm là được, đừng để bản thân mệt.”
Vân thị cười khẽ: “Bệ hạ thích ăn, nô tỳ rất vui lòng làm cho bệ hạ ăn.”
Hoàng đế nghe vậy, trong lòng được an ủi cực kỳ, đỡ bà ta đi tới bên giường ngồi xuống.
Bây giờ Vân thị được nuông chiều đến mức đẫy đà xinh đẹp hơn. Tóc đen dài ra, trên búi tóc còn cài thêm một cây trâm ngọc có hình hoa hải đường. Những cô nương mười mấy hai mươi tuổi mơn mởn trong cung không một ai so được với bà, bà áp đảo hết thảy, trở thành người được cưng chiều nhất lục cung.
Vân thị và Hoàng đế nói tới việc mấy hôm nay Ngu Chiêu viện bị bệnh nên vô cùng nhớ nhung Hoàng đế, mời Hoàng đế rảnh rỗi thì đến thăm nàng ta.
Hoàng đế nắm tay bà, thở dài, nói: “Vẫn là nàng khoan dung rộng rãi.”
Ngu Chiêu viện là nữ tử ngoại bang do tiểu quốc Tây Nam tiến cống. Lúc mới vào cung được phong Tiệp dư, bây giờ đã thăng lên Chiêu viện. Bởi vì trông khá giống Vân thị lúc còn trẻ nên được cưng chiều một thời gian. Nhưng hôm nay Vân thị chính chủ đã trở về, tất nhiên những người khác không được Hoàng đế để vào mắt.
Vân thị không những không có khúc mắc gì với Ngu Chiêu viện mà còn thân với nàng như tỷ muội, thường xuyên qua lại. Hoàng đế cũng phải cảm thán, nếu như năm đó không xảy ra chuyện, Vân thị thuận lợi lên làm hoàng hậu của ông ta, hậu cung ắt hẳn sẽ càng thêm thái bình vui vẻ, có lẽ sẽ còn sinh cho ông ta một thái tử tốt hơn.
Ông ta cũng hoàn toàn quên mất, kẻ tráo đổi trưởng hoàng tử của ông ta chính là Vân thị.
Hoàng đế thở dài, quở trách đứa con trai không nên thân. Vân thị im lặng nghe, cũng không nói gì nhiều, Hoàng đế có thể nói, nhưng bà không thể nghị luận chuyện sai của Thái tử.
Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu lúc Hoàng đế lắc đầu thở dài: “Bệ hạ không cần lo lắng quá mức, ngài vẫn còn có Đại điện hạ mà.”
Hoàng đế đáp: “Đúng đúng, may là Kỳ Tiêu cũng không hề thua kém.”
Ông ta nói rồi lại đưa tay ra nắn cằm Vân thị: “Hoàng hậu thay đổi biện pháp nhằm vào nàng, nàng còn nói đỡ cho con trai nàng ta.”
Giọng của Vân thị càng nhẹ: “Nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật, vốn cũng do nô tỳ có lỗi với điện hạ trước.”
Hoàng đế ôm bà vào ngực, Vân thị đã tự trách vô số lần trước mặt ông ta vì chuyện năm ấy. Đáy lòng của Hoàng đế đã tha thứ từ lâu, bây giờ nhắc lại chỉ còn ngập tràn thương tiếc Vân thị.
Nằm trong lòng Hoàng đế, Vân thị buông mắt, không nói câu nào.
Ngày hôm sau, trận chiến công thành khai hỏa.
Lăng Kỳ Yến không theo cùng. Y cưỡi Tiểu Yêu Tinh đi qua ngọn núi phía đông, đi tới đồng cỏ để phi ngựa, còn dẫn theo năm trăm kỵ binh mà Ôn Doanh cho y.
Hôm qua y đã nghĩ, hai tháng nay Tiểu Yêu Tinh bị y dạy dỗ cho nghe lời vô cùng, nhưng hôm qua lúc bọn họ đi tới ngọn núi kia, Tiểu Yêu Tinh đột nhiên trở nên phấn khởi lạ thường, nếu y không cố sức ghìm chặt, e là lúc đó nó nó đã chạy tới bên này. Mắt nó nhìn chòng chọc vào một hướng, miệng nó còn liên tục hí lên, tiếng nào tiếng nấy thê lương cùng cực.
Sau đó về lại quân doanh, Lăng Kỳ Yến tìm hỏi những người lính có kinh nghiệm phong phú về nuôi ngựa. Hắn nói, có khả năng lớn là trước đây Tiểu Yêu Tinh lớn lên từ đồng cỏ này, trở về nơi quen thuộc nên nó mới phản ứng như thế.
Vì thế hôm nay y lại đặc biệt dẫn ngựa tới.
Quả nhiên, vừa đi qua núi, Tiểu Yêu Tinh liền trở nên hưng phấn, sải vó ngựa lao nhanh về phía trước, đón lấy ánh chiều tà mà phi đi.
Chạy gần nửa canh giờ, bọn họ trèo lên trên một chỗ dốc cao, Tiểu Yêu Tinh ngẩng đầu hí vang một tiếng thật dài. Lăng Kỳ Yến khẽ vỗ về bờm ngựa, im lặng an ủi nó.
Một phút sau, phương xa chậm rãi vang lên tiếng bước chân khiến đất rung núi chuyển. Tuỳ tùng Lăng Kỳ Yến dẫn theo đột nhiên xôn xao. Có người hô to: “Là bầy ngựa!”
Đàn ngựa đông nghịt lao nhanh tới, Tiểu Yêu Tinh cực kỳ hưng phấn, chở Lăng Kỳ Yến vọt mạnh vào trong đàn ngựa.
Ngoài thành Sắc Ương, thây đã chất đầy đồng từ lúc nào. Mùi máu tanh nồng nặc lẫn vào trong cát vàng tràn ngập khắp không gian. Kèn lệnh báo hiệu đợt tấn công thứ hai bắt đầu thổi lên.
Ôn doanh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt thâm trầm nhìn đăm đăm về tòa thành trước mắt.
Theo tin tức do thám tử trong thành truyền về, những người Ba Lâm Đốn này không chống trả được quá lâu, trước khi trời tối bọn họ có thể phá cửa thành, nhưng kéo dài tới lúc ấy cũng khiến phe mình thương vong khá nhiều.
Nhưng bọn họ nhất định phải đánh sập tòa thành này, đánh được nơi này mới có thể chặn chết con đường mà người Ba Lâm Đốn về Mạc Bắc, bọn chúng sẽ không thể nhòm ngó tới kinh đô Đại Thành và vùng lân cận được nữa.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập, tim Ôn Doanh chợt chùng xuống, hắn giục ngựa xoay người lại.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, trong mắt hắn bỗng thoáng lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
“Mẹ nó cái gì thế kia?!”
Chúng thuộc hạ xung quanh đã có người ngạc nhiên thốt lên.
Một đàn ngựa và vô số dê bò cuồn cuộn đi về hướng chiến trường, dù là ai, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như thế này cũng không thể phản ứng kịp trong tích tắc.
Cho đến khi mọi người nhìn thấy trong đám ngựa kia có một Lăng Kỳ Yến đắc chí đang cưỡi Tiểu Yêu Tinh vênh váo tự đắc, oai phong lẫm liệt xuất hiện.
“Ôn, Ôn tiên sinh đang làm gì thế?” Trương Thương ngập ngừng mở miệng, hắn sống nửa đời người rồi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Vẻ mặt của Ôn Doanh thả lỏng, hắn đáp nhàn nhạt: “Y tìm được đàn gia súc do người trong thành Ba Lâm Đốn giấu đi.”
Quân tiên phong của Đại Thành im bặt.
Quân tốt lùi xuống như thủy triều, thay vào đó là đám gia súc ồ ạt kéo tới.
Người Ba Lâm Đốn sống bằng nghề chăn nuôi, dù cho đã vào trong thành ở, nhưng đối với đa số những người dân bình thường mà nói, của cải quan trọng nhất vẫn là gia súc của bọn họ. Mà hôm nay, đàn gia súc kia đã rơi vào tay quân Đại Thành.
Mặc dù vương công quý tộc trong thành sợ mất mạng người nên chấp nhận bỏ đi đàn gia súc này, nhưng những người dân thường kia, thậm chí là quân lính mới một khắc trước vẫn còn ngoan cường chống trả trên lầu cổng thành cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Dù bị cấp trên quất roi cấm không được lùi bước nhưng bọn họ vẫn lục tục bỏ binh khí trong tay xuống.
Giờ Ngọ hai khắc, cuối cùng người trong thành cũng chủ động mở cửa thành, ra ngoài đầu hàng.
Ôn Doanh không vào thành, sai Trương Thương dẫn lính vào thành bắt người, xử lý rồi giải quyết mọi chuyện phía sau, hắn dẫn Lăng Kỳ Yến về quân doanh.
Xuống ngựa, Lăng Kỳ Yến cố ý căn dặn người ta cho Tiểu Yêu Tinh ăn nhiều thức ăn ngon hơn rồi mới đi vào trong lều, hớn hở kể lại việc lúc nãy cho Ôn Doanh nghe.
“Hóa ra Tiểu Yêu Tinh là ngựa đầu đàn của đám ngựa kia, thấy nó xinh đẹp như vậy, ta biết ngay nó không phải là hạng xoàng mà. Ngươi không thấy cảnh lúc đó đâu, nhiều ngựa chạy tới như thế, dáng vẻ lúc ấy của Tiểu Yêu Tinh hệt như quân chủ thiên hạ vậy.”
Lăng Kỳ Yến vừa nói vừa cười, cười xong rồi lại nói tiếp: “Sau đó đám ngựa kia dẫn đường cho bọn ta, quả nhiên tìm được chỗ mà người Ba Lâm Đốn giấu bọn nó, mấy trăm lính bảo vệ của Ba Lâm Đốn đều bị bọn ta giải quyết hết.”
Ôn Doanh im lặng nghe y nói, trầm mặc một hồi rồi bắt lấy tay y, trên tay áo của y còn dính một vệt máu chưa khô.
Con ngươi của Ôn Doanh khẽ co lại, giọng nói trầm xuống: “… Ngươi cũng ra tay?”
Lăng Kỳ Yến nói với vẻ đầy đắc ý: “Ta giết ba tên lính Ba Lâm Đốn, chiếu theo quân quy, một thủ cấp thì được thưởng hai lạng bạc, có phải là ta sẽ được thưởng sáu lạng không?”
Y vừa nói vừa đưa tay ra, quơ quơ ngón tay, cười tủm tỉm nhìn Ôn Doanh: “Điện hạ, thưởng bạc cho ta đi chứ?”
Ôn kéo mạnh y vào trong ngực.
Tiếng hít thở bên tai dần nặng nề, Lăng Kỳ Yến trừng mắt nhìn, có hơi khó hiểu: “Ngươi lại làm sao?”
Một lát sau, Ôn Doanh hít sâu một hơi, đè cảm xúc trong lòng xuống, nói giọng khàn khàn: “Lát nữa ta sai người đưa cho ngươi.”
“Hở, ngươi tưởng thật á?”
“Ừm, ngươi xứng đáng.”
Lăng Kỳ Yến vui ơi là vui: “Được, ta lấy tiền thưởng mua rượu mời ngươi uống.”
“…Ở đây không bán rượu.”
“Thế cho ta thiếu trước, chờ hai ngày nữa vào thành rồi, ta mua rượu mời ngươi uống.”
Yên tĩnh chốc lát, y nghe thấy người đang ôm mình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Danh sách chương