“A….” Diệp Thiếu Cảnh đau đến thở dốc, thân thể một khối huyết nhục mơ hồ co rút vào một chỗ, nhất thời khí lực giãy dụa đều không có, lúc môi Trác Thích Nghiễn dán lên người cậu, cũng không cách nào cự tuyệt. Đôi môi lạnh lùng vẽ lên môi cậu, răng nanh trắng bóng khẽ cắn trụ môi cậu tựa như đang âu yếm đóa hoa mềm mại, không như lúc trước thô bạo gặm cắn, ôn nhu đối với thân thể cứng đờ của Diệp Thiếu Cảnh.
Trác Thích Nghiễn mải miết hôn cậu, ngực hai người không ngừng ma sát liên tục nóng lên, hắn rất thích Diệp Thiếu Cảnh, không để tâm lời hứa cự tuyệt thân cận cậu, hắn chặt chẽ hàm trụ môi cậu, xúc cảm ấm nóng càng làm hắn mê luyến, hơn nữa từ từ tăng thêm khí lực, tiếng thở dốc từ trong cổ họng phát ra làm hắn hôn càng sâu.
Lần đầu có dục vọng mạnh mẽ như vậy, chỉ bởi vì Diệp Thiếu Cảnh thân mật với nam nhân khác mà mất đi lý trí. Trong thế giới của hắn, luôn có người chủ động tới gần, chưa bao giờ yêu cầu hắn phải tốn tâm tư như thế, càng miễn bàn tới chuyện cự tuyệt nụ hôn của hắn, nhưng Diệp Thiếu Cảnh là người duy nhất cự tuyệt hết thảy, ngay cả vừa rồi, toàn thân đều mãnh liệt chống cự.
Chú ý tới hái má cậu hồng hồng, thân thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà ức chế run rẩy, Trác Thích Nghiễn ly khai đầu lưỡi hắn, đầu lưỡi hai người còn gắn kết bởi một sợi chỉ bạc trong suốt, mà đôi môi Diệp Thiếu Cảnh hơi hơi sưng lên, hé ra thở gấp, đầu lưỡi hồng nhuận như ẩn như hiện, phát ra âm thanh kích thích dục vọng Trác Thích Nghiễn.
“Em không muốn vậy sao?”
“Đây là chuyện tôi luôn muốn làm, cho em chính thức thuộc về tôi.”
Khuôn mặt Diệp Thiếu Cảnh giờ phút này chỉ còn nỗi hoảng sợ không che giấu, ngón tay hắn điêu luyện nhu lộng nhũ tiêm trước ngực, liếm mút đôi môi nuốt hết những tiếng rên rỉ trong cổ họng cậu, một tay vuốt ve dọc đường cong eo, xuống dần phía dưới, trêu đùa dục vọng chưa thức dậy: “Nơi này vẫn chưa có cảm giác sao?”
“Buông…” Dục vọng bị nam nhân nắm giữ âu yếm, toàn thân cao thấp bị *** mỹ đùa bỡn, Diệp Thiếu Cảnh xấu hổ muốn trốn, nhưng hai tay bị áp chế, không cách nào đẩy hắn ra, dục vọng trong tay hắn dần thức tỉnh, từ từ biến ngạnh, cơ thể cũng dần khô nóng. Toàn thân run rẩy nhục nhã, thân là nam nhân mà bị đồng tính chạm vào lại có phản ứng.
Cậu cực lực khắc chế dục vọng, nhưng thân thể càng nhạy cảm, khoái cảm càng cảm nhận rõ ràng, cơn nóng bức trong thân thể tựa như núi lửa sắp phun trào, nhưng khi đạt đến đỉnh điểm lại bị ngăn chặn: “ngô…đừng…như vậy….”
Diệp Thiếu Cảnh khó chịu lắc đầu, thanh âm trầm rên rỉ, còn mang chút ẩn nhẫn muốn khóc, đôi con ngươi đen tối ẩm ướt, hiển nhiên hành vi mắc cỡ như thế…
“Đừng xấu hổ, sẽ không khó chịu.” Trác Thích Nghiễn cúi đầu không chuyển mắt nhìn cậu, khuôn mặt cậu xẩu hổ cộng giận dữ mà đỏ bừng, biết được cậu khó chịu cùng thống khoái muốn khóc, hắn không đùa cợt cậu nữa, nhanh tay di chuyển lên xuống trên dục vọng của cậu.
“A…Ân…” Khoái cảm tiến thẳng trong thân thể Diệp Thiếu Cảnh, nhịn không được phóng thích luôn ra tay hắn, phát tiết xong thân thể giống như bị rút hết khí lực, cậu mệt mỏi nằm trên giường, lông mi thật dài khẽ động, xấu hổ không dám nhìn mặt Trác Thích Nghiễn.
“Em ra thật nhiều.” Trác Thích Nghiễn đem chất nhầy trắng đục đầy trên tay khẽ vuốt ve đùi non của cậu, chất lỏng ái muội dính đầy trên làn da màu đồng cổ trông thật kích thích, dưới ánh đèn phòng càng mê người, hắn cứ nhè nhàng vuốt ve đùi cậu, chậm rãi đem tay tiến vào nơi bí hiểm giữa hai chân khép chặt.
“Anh…Anh làm gì!” Diệp Thiếu Cảnh quắc mắt trừng lớn, ngẩng đầu chống lại ánh mắt chuyên chú nóng bỏng của Trác Thích Nghiễn, Trác Thích Nghiễn quỳ gối trước hai chân cậu, tách ra cái cánh mông cong vểnh, lộ ra địa phương tối tư mật trước mắt hắn.
“Đương nhiên là yêu em, cho em triệt để thuộc về tôi!” Trác Thích Nghiễn nhìn thần sắc chấn kinh của Diệp Thiếu Cảnh, vẫn tiếp tục vuốt ve đùi non bóng loáng, hắn phát hiện, khi cậu khẩn trương, người sẽ cứng đờ, nhưng vẫn như trước không mềm lòng mà đem ngón tay đầy dịch thể của cậu tiến nhập mật huyệt.
“Anh…đi ra ngoài!” Diệp Thiếu Cảnh khó tin nhìn hắn, mơ hồ biết kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, cả người khuất nhục run rẩy, dốc toàn lực còn lại chống cự xâm lấn của hắn.
“Thả lỏng, tôi không muốn lộng thương em.” Thanh âm tràn ngập dục vọng dán bên tai cậu, thái dương hắn chảy đầy mồ hôi, hắn không phải chưa từng làm với nam nhân, nhưng chưa từng có ai chặt như cậu.
Bên trong rất chặt, ngón tay vừa mới tiến vào một chút đã bị vách tường bên trong bao thít lấy, mãnh liệt, kiên quyết ngăn chặn sự xâm nhập càng sâu. Thử mấy lần cũng chưa có biện pháp để bên trong có thể tiếp nhận hắn, hô hấp hắn dần hỗn độn, con ngươi sâu không thấy đáy nổi lên khát vọng: “Em tội gì phải chống cự tôi.”
Diệp Thiếu Cảnh như trước gắt gao nhíu mày, sắc mặt xanh mét trừng Trác Thích Nghiễn, thực rõ ràng không thích bị nam nhân đặt dưới thân, hơn nữa vẫn là vô pháp chống cự, loại chuyện này quá mức nhục nhã, thân thể nói sao cũng không thả lỏng. <ins class="adsbygoogle"
Trác Thích Nghiễn mải miết hôn cậu, ngực hai người không ngừng ma sát liên tục nóng lên, hắn rất thích Diệp Thiếu Cảnh, không để tâm lời hứa cự tuyệt thân cận cậu, hắn chặt chẽ hàm trụ môi cậu, xúc cảm ấm nóng càng làm hắn mê luyến, hơn nữa từ từ tăng thêm khí lực, tiếng thở dốc từ trong cổ họng phát ra làm hắn hôn càng sâu.
Lần đầu có dục vọng mạnh mẽ như vậy, chỉ bởi vì Diệp Thiếu Cảnh thân mật với nam nhân khác mà mất đi lý trí. Trong thế giới của hắn, luôn có người chủ động tới gần, chưa bao giờ yêu cầu hắn phải tốn tâm tư như thế, càng miễn bàn tới chuyện cự tuyệt nụ hôn của hắn, nhưng Diệp Thiếu Cảnh là người duy nhất cự tuyệt hết thảy, ngay cả vừa rồi, toàn thân đều mãnh liệt chống cự.
Chú ý tới hái má cậu hồng hồng, thân thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà ức chế run rẩy, Trác Thích Nghiễn ly khai đầu lưỡi hắn, đầu lưỡi hai người còn gắn kết bởi một sợi chỉ bạc trong suốt, mà đôi môi Diệp Thiếu Cảnh hơi hơi sưng lên, hé ra thở gấp, đầu lưỡi hồng nhuận như ẩn như hiện, phát ra âm thanh kích thích dục vọng Trác Thích Nghiễn.
“Em không muốn vậy sao?”
“Đây là chuyện tôi luôn muốn làm, cho em chính thức thuộc về tôi.”
Khuôn mặt Diệp Thiếu Cảnh giờ phút này chỉ còn nỗi hoảng sợ không che giấu, ngón tay hắn điêu luyện nhu lộng nhũ tiêm trước ngực, liếm mút đôi môi nuốt hết những tiếng rên rỉ trong cổ họng cậu, một tay vuốt ve dọc đường cong eo, xuống dần phía dưới, trêu đùa dục vọng chưa thức dậy: “Nơi này vẫn chưa có cảm giác sao?”
“Buông…” Dục vọng bị nam nhân nắm giữ âu yếm, toàn thân cao thấp bị *** mỹ đùa bỡn, Diệp Thiếu Cảnh xấu hổ muốn trốn, nhưng hai tay bị áp chế, không cách nào đẩy hắn ra, dục vọng trong tay hắn dần thức tỉnh, từ từ biến ngạnh, cơ thể cũng dần khô nóng. Toàn thân run rẩy nhục nhã, thân là nam nhân mà bị đồng tính chạm vào lại có phản ứng.
Cậu cực lực khắc chế dục vọng, nhưng thân thể càng nhạy cảm, khoái cảm càng cảm nhận rõ ràng, cơn nóng bức trong thân thể tựa như núi lửa sắp phun trào, nhưng khi đạt đến đỉnh điểm lại bị ngăn chặn: “ngô…đừng…như vậy….”
Diệp Thiếu Cảnh khó chịu lắc đầu, thanh âm trầm rên rỉ, còn mang chút ẩn nhẫn muốn khóc, đôi con ngươi đen tối ẩm ướt, hiển nhiên hành vi mắc cỡ như thế…
“Đừng xấu hổ, sẽ không khó chịu.” Trác Thích Nghiễn cúi đầu không chuyển mắt nhìn cậu, khuôn mặt cậu xẩu hổ cộng giận dữ mà đỏ bừng, biết được cậu khó chịu cùng thống khoái muốn khóc, hắn không đùa cợt cậu nữa, nhanh tay di chuyển lên xuống trên dục vọng của cậu.
“A…Ân…” Khoái cảm tiến thẳng trong thân thể Diệp Thiếu Cảnh, nhịn không được phóng thích luôn ra tay hắn, phát tiết xong thân thể giống như bị rút hết khí lực, cậu mệt mỏi nằm trên giường, lông mi thật dài khẽ động, xấu hổ không dám nhìn mặt Trác Thích Nghiễn.
“Em ra thật nhiều.” Trác Thích Nghiễn đem chất nhầy trắng đục đầy trên tay khẽ vuốt ve đùi non của cậu, chất lỏng ái muội dính đầy trên làn da màu đồng cổ trông thật kích thích, dưới ánh đèn phòng càng mê người, hắn cứ nhè nhàng vuốt ve đùi cậu, chậm rãi đem tay tiến vào nơi bí hiểm giữa hai chân khép chặt.
“Anh…Anh làm gì!” Diệp Thiếu Cảnh quắc mắt trừng lớn, ngẩng đầu chống lại ánh mắt chuyên chú nóng bỏng của Trác Thích Nghiễn, Trác Thích Nghiễn quỳ gối trước hai chân cậu, tách ra cái cánh mông cong vểnh, lộ ra địa phương tối tư mật trước mắt hắn.
“Đương nhiên là yêu em, cho em triệt để thuộc về tôi!” Trác Thích Nghiễn nhìn thần sắc chấn kinh của Diệp Thiếu Cảnh, vẫn tiếp tục vuốt ve đùi non bóng loáng, hắn phát hiện, khi cậu khẩn trương, người sẽ cứng đờ, nhưng vẫn như trước không mềm lòng mà đem ngón tay đầy dịch thể của cậu tiến nhập mật huyệt.
“Anh…đi ra ngoài!” Diệp Thiếu Cảnh khó tin nhìn hắn, mơ hồ biết kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, cả người khuất nhục run rẩy, dốc toàn lực còn lại chống cự xâm lấn của hắn.
“Thả lỏng, tôi không muốn lộng thương em.” Thanh âm tràn ngập dục vọng dán bên tai cậu, thái dương hắn chảy đầy mồ hôi, hắn không phải chưa từng làm với nam nhân, nhưng chưa từng có ai chặt như cậu.
Bên trong rất chặt, ngón tay vừa mới tiến vào một chút đã bị vách tường bên trong bao thít lấy, mãnh liệt, kiên quyết ngăn chặn sự xâm nhập càng sâu. Thử mấy lần cũng chưa có biện pháp để bên trong có thể tiếp nhận hắn, hô hấp hắn dần hỗn độn, con ngươi sâu không thấy đáy nổi lên khát vọng: “Em tội gì phải chống cự tôi.”
Diệp Thiếu Cảnh như trước gắt gao nhíu mày, sắc mặt xanh mét trừng Trác Thích Nghiễn, thực rõ ràng không thích bị nam nhân đặt dưới thân, hơn nữa vẫn là vô pháp chống cự, loại chuyện này quá mức nhục nhã, thân thể nói sao cũng không thả lỏng. <ins class="adsbygoogle"
Danh sách chương