“Người gây phiền toái là em mới đúng.” Diệp Thiếu Cảnh thản nhiên cười, khuôn mặt anh tuấn mang theo độ ấm áp: “Em rất vui vì anh không chê.”

Trước kia kết giao bạn gái không muốn tới nhà cậu, vì cho rằng thật mất mặt chứ đừng nói tới bạn gái dẫn cậu tới nhà cô ấy. cô ta chỉ muốn có người tăng thể diện cho mình, có thể làm cô kiêu ngạo trước mặt cha mẹ: Đây là bạn trai con, đi trên đường có thể hưởng thụ ánh mắt ước ao của người xung quanh, bắt lấy một đứa bạn mà hỏi: này, các cậu có thấy anh ấy đẹp trai không? Đặc biệt đẹp trai đúng không? Còn rất có bản lĩnh nhé, đáng tiếc đã là của tớ rồi, các cậu đừng hoa tâm nha….

Diệp Thiếu Cảnh ngẩng mặt lên, gần gũi mà nhìn Trác Thích Nghiễn, khuôn mặt hắn tuấn mỹ tự như đồ sứ tinh tế, không bởi vì tuổi tác mà gia tăng dấu vết năm tháng, dương quang ấm áp từ ngoài cửa sổ dừng trên người hắn, trong ánh mắt của hắn phóng xuất kim sắc, thoạt nhìn rực rỡ cực kỳ.

Thế mà cậu lại đang sở hữu đối tượng trong mộng của các cô gái, cùng hắn bên nhau tựa như một bộ phim lãng mạn Pháp, hắn mũ áo chỉnh tề, nho nhã lễ độ, trong không khí thoang thoảng mùi hương nước hoa nam tính D&G từ trên người hắn phiêu lãng, hắn luôn xuất hiện khi yêu cầu, tan tầm đưa cậu về nhà, bồi cậu xem những chương trình tivi buồn tẻ, hay dẫn cậu đi ăn những đồ ăn mỹ vị.

Khi cả hai tới nhà hàng cao cấp phong cách Locker sang trọng,với những cột trụ điêu khắc tinh xảo, những chiếc đèn thủy tinh rực rỡ chói mắt, những bờ tường hoàng kim sang trọng, kết hợp với tiền tài cùng quyền lực cấu thành một thế giới xa hoa, nhưng quý ông Trác Thích Nghiễn vì cậu mà kéo ghế ra, những người chung quanh đều dùng ánh mắt đố kỵ nhìn cậu, mà ánh mắt thâm tình chân thành của hắn vĩnh viễn chỉ dừng trên người cậu.

Có đôi khi cậu cảm thấy nam nhân như vậy không thực, hoàn mỹ quá mức tựa hồ không thuộc về hiện tại trong khi đó người thấp kém như cậu lại có thể gặp được. nhưng đến khi biết được quá khứ của hắn, biết hắn từng có đoạn thời gian cực khổ như vậy, nhưng lại mạnh mẽ vượt qua tất cả lại thấy khoảng cách giữa cậu và hắn không có xa như mình tưởng.

Sau khi ăn bữa cơm sớm xong, Diệp Thiếu Cảnh nhận được điện thoại của quản lý gọi tới, kỹ càng tỉ mỉ nói cho cậu biết khách sạn nơi diễn ra họp báo, cũng không quên thúc giục cậu mau tới khách sạn chuẩn bị. Cúp điện thoại xong không đợi cậu mở miệng Trác Thích Nghiễn đã nói: “Khách sạn Danh Uyển cách đây không xa, anh kêu lái xe đưa em đi.”

Diệp Thiếu Cảnh biết Trác Thích Nghiễn muốn giúp, nhưng cậu không muốn phiền toái hắn: “Anh cho em mượn xe, em tự lái qua đó là được.”

“Vậy cũng được.” Trác Thích Nghiễn cúi người lôi ngăn kéo ra, lấy chùm chìa khóa đưa cho cậu, đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp, thản nhiên đảo mắt quanh bộ thường phục hàng ngày của Diệp Thiếu Cảnh: “Em định mặc như vậy đi họp báo sao?”

“Đi mua quần áo mới rất lãng phí, mặc một lần không mặc được lần nữa.” Diệp Thiếu Cảnh cầm chìa khóa xe nói, cậu rất ít khi tham gia các hoạt động giải trí, nếu mỗi lần đều mua quần áo vậy sẽ không còn đủ tiền mà chi tiêu hàng ngày.

Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh nói: “Ngăn trái trong tủ quần áo có âu phục, em lấy mặc đi.”

“Không cần.” Diệp Thiếu Cảnh khách khách khí khí.

“Lần trước hứa đưa em đi mua quần áo, hiện tại không cách nào thực hiện, vậy bộ quần áo đó coi như bồi thường được không?” Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn cậu, khuôn mặt tuấn mỹ hối lỗi rõ ràng, khiến cho người ta không thể nào cự tuyệt hảo ý của hắn.

“Anh có thể dễ dàng khiến người khác đồng ý yêu cầu của anh.” Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười, không ngờ Trác Thích Nghiễn vẫn còn nhớ lời hẹn, mình thì đã quên, còn hắn vẫn thực lưu tâm, càng miễn bàn nhớ kỹ.

“Em có thể tiếp nhận là được rồi.” Trác Thích Nghiễn tựa như báo tuyết biếng nhác dựa vào trên giường, biển sâu tình cảm xao động khiến cậu mặt đỏ tai hồng: “Huống chi nam nhân tặng quần áo cho người yêu, là vì có thể tự tay cởi nó ra.”

“….” Diệp Thiếu Cảnh chán nản che mặt.

“Đây là khăn tay anh thích nhất, nhớ để trong túi áo, tựa như anh đang bên cạnh.” Trác Thích Nghiễn mỉm cười, đưa một cái khăn lụa Hermes nam cho cậu.

Buổi chiều, Diệp Thiếu Cảnh bước vào phòng nghỉ trong khách sạn Danh Uyển, chuẩn bị họp báo, trong phòng nghỉ có một nam nhân xa lạ, tự giới thiệu là Kỳ Dực người quản lý Văn Trừng an bài cho cậu, từ hôm nay bắt đầu tiếp nhận công việc của cậu.

Diệp Thiếu Cảnh ngạc nhiên nhìn nam nhân thanh quý trước mắt, nhớ lại những tin đồn trước đây, Kỳ Dực là quản lý kim bài trong giới. lúc đầu được rất nhiều đạo diễn thưởng thức, giá cao mời anh đóng phim nhưng anh cự tuyệt, lựa chọn công việc không ai coi trọng, quản lý nghệ sỹ.

Mà phàm là những nghệ sỹ được anh quản lý chắc chắn sẽ có địa vị cao trong giới, là ca sỹ sẽ trở thành ca sỹ hàng đầu, là diễn viên sẽ có vinh quang tột đỉnh, tùy tiện gọi một cái tên cũng đều là những gương mặt nổi bật trong showbiz.

Diệp Thiếu Cảnh biết vì Cẩm Đường rởi đi, công ty an bài người quản lý khác nhưng chưa từng nghĩ lại là đại bài như thế, những người quản lý chuyên nghiệp như anh ta thích hướng tới những nghệ sỹ có tài lại xinh đẹp, nếu không thì chính là minh tinh như mặt trời ban trưa, có quyên lựa chọn nghệ sỹ quản lý, mà cậu lại chỉ là một nghệ sỹ hạng ba, sao có thể chọn cậu? nói cách khác, ông chủ dùng cách gì để thuyết phục anh ta quản lý mình? “Xin chào, tôi là Diệp Thiếu Cảnh.” Diệp Thiếu Cảnh cực độ nghi ngờ, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.

Kỳ Dực khách khí cầm tay cậu, thập phần áy náy nói: “Hai ngày trước tôi mới tiếp nhận công việc của cậu, không có thời gian gặp mặt, xin lỗi đã để cậu chờ lâu.”

End 61 <ins class="adsbygoogle"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện