Editor: Cà Chua
Thời gian tám năm cũng đủ để mọi người dần quên đi diện mạo một người đã xa cách.
Nhìn An Mộc hiện tại, không ai có thể tưởng tượng được, tám năm trước cô là một cô bé mồ côi lưu lạc.
Tô Mỹ Huệ ra sức động não, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên người An Mộc:”Đôi mắt cô ấy thực ra cũng giống mắt An Mộc khi còn nhỏ”.
Câu nói vừa thốt ra, Phong Tử Khiêm đã hét lớn:”Mẹ, mẹ đang nói bừa cái gì đó? Đôi mắt trâu to xù đó sao có thể so với đôi mắt của tiểu nữ thần này? Cặp mắt của nữ thần kia chính là tiêu chuẩn mắt phượng! nhìn quanh rực rỡ, con mắt sáng tỏa hết một phần nét mặt, mắt An Mộc đó là đôi mắt trâu…”
Nói tới đây Phong Tử Kiêm đột nhiên im bặt.
Đôi mắt của mọi người đồng loạt đặt trên người An Mộc.
Ngày bé cô sống trong ngôi nhà này như một lẽ dĩ nhiên, mọi người chỉ để ý đến khí chất yếu kém của cô, cũng chưa ai từng chú ý quá nhiều tới diện mạo An Mộc.
Nhưng Tô Mĩ Huệ vừa nói như vậy, mọi người mới phát hiện ra rằng cặp mắt kia của An Mộc, mặc dù đã được trang điểm nhưng cũng vô hình tạo ra một thứ linh cảm gì đó.
Đôi mắt sáng như viên ngọc, đen trắng phân minh, đáng tiếc lại bị mái tóc nắp nồi che khuất một phần.
An Mộc cố tình rũ mi mắt xuống, trong lòng có chút cảm giác tự ti xen lẫn bất an.
Cặp mắt kia mặc dù xinh đẹp, lập tức liền mất đi ánh sáng.
Phong Tư Nguyệt bĩu môi:”Đôi mắt này mà đặt lên cái đầu heo đó của An Mộc quả thực quá lãng phí!”
Nhưng An Mộc cố tình không có chút phản ứng, ngước mắt nhìn Phong Tử Khiêm, ánh mắt toát ra vẻ si mê
Phong Tử Khiêm tức thì cảm thấy chán ghét:”Cô ở đây làm gì? Có thấy đang làm phiền mọi người không!”
An Mộc không biết nói gì liền đứng lên:”Anh Tử Khiêm, tôi đi, tôi đi lên lầu đây”.
“Đi đi, đi đi!”
Phong Tử Khiêm phất phất tay.
An Mộc xoay người đi lên lầu.
Phong Tư Nguyệt hừ lạnh một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô Mĩ Huệ bắt chặt lấy tay, chặn lời.
Từ đầu đến cuối thấy An Mộc ở trong nhà này, ít nhiều cũng luôn tìm cách tránh mặt Phong Kiêu, trên môi anh ta treo ý cười, càng ngày càng lạnh nhạt.
Phía cuối nhà, khi dáng người gầy ốm của An Mộc khuất hẳn trên cầu thang, trong đầu anh dần hiện ra cảnh tượng An Mộc ngồi co ở một góc phòng, không màng hình tượng mà khóc lớn, cùng với bộ dạng cô trong phòng tắm hôm đó…
Lửa giận đột nhiên lên cao bùng bùng.
Hai chân anh bỗng nhíu vào nhau, người đổ ngã nhưng đã nhanh chóng đứng lên với phong thái cao ngạo, trên người anh ta như phát ra ánh sáng.
Khi anh vừa đứng lên, không khí trong phòng khách đột nhiên bị một khối áp lực nặng nề bao phủ.
Mọi người đều im lặng.
Cả bốn người trong nhà đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu nhìn thẳng mặt một chút, có thể thấy được trong cặp mắt kia chứa đựng lửa giận ngập trời, Phong Anh Hùng lúc này không còn cảm giác gì ngoài run sợ! Vội vàng đứng lên, cúi đầu:”Phong Thiếu…”
Ánh mắt Phong Kiêu sắc lại, dừng trên người Phong Tư Nguyệt.
Phong Tư Nguyệt liền cảm thấy mình như đang ở trong một không gian đóng băng, toàn thân lạnh toát run rẩy, nơm nớp lo sợ lên tiếng:”Chú, chú nhỏ?”.
“Em bao nhiêu tuổi?” Phong Kiêu đột nhiên mở miệng, lời nói ngả ngớn.
Phong Tư Nguyệt không rõ nguyên do câu hỏi, gật đầu:”Hai mươi lăm tuổi”.
“Đã có hôn ước chưa?”.
Ánh mắt Phong Tư Nguyệt sáng lên, nói như vậy chẳng lẽ, chú nhỏ muốn liên hôn với mình sao? Cô biết, những gia tộc lớn đều thông qua hôn sự của con cái để thỏa thuận ít nhiều hợp tác.
Cô không ngại trở thành đối tượng liên hôn đó, bởi vì nếu có thể cùng phong gia liên hôn, nhà cô chắc chắn sẽ trở thành một đại gia tộc!
Vì thế Phong Tư Nguyệt lập tức lắc đầu:”Không có”.
Phong Kiêu nhếch mép cười khẩy:” Hai mươi lăm tuổi mà còn không có hôn ước, là bởi vì từ nhỏ đã lớn lên cùng người đến heo cũng không bằng?”.
Thời gian tám năm cũng đủ để mọi người dần quên đi diện mạo một người đã xa cách.
Nhìn An Mộc hiện tại, không ai có thể tưởng tượng được, tám năm trước cô là một cô bé mồ côi lưu lạc.
Tô Mỹ Huệ ra sức động não, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên người An Mộc:”Đôi mắt cô ấy thực ra cũng giống mắt An Mộc khi còn nhỏ”.
Câu nói vừa thốt ra, Phong Tử Khiêm đã hét lớn:”Mẹ, mẹ đang nói bừa cái gì đó? Đôi mắt trâu to xù đó sao có thể so với đôi mắt của tiểu nữ thần này? Cặp mắt của nữ thần kia chính là tiêu chuẩn mắt phượng! nhìn quanh rực rỡ, con mắt sáng tỏa hết một phần nét mặt, mắt An Mộc đó là đôi mắt trâu…”
Nói tới đây Phong Tử Kiêm đột nhiên im bặt.
Đôi mắt của mọi người đồng loạt đặt trên người An Mộc.
Ngày bé cô sống trong ngôi nhà này như một lẽ dĩ nhiên, mọi người chỉ để ý đến khí chất yếu kém của cô, cũng chưa ai từng chú ý quá nhiều tới diện mạo An Mộc.
Nhưng Tô Mĩ Huệ vừa nói như vậy, mọi người mới phát hiện ra rằng cặp mắt kia của An Mộc, mặc dù đã được trang điểm nhưng cũng vô hình tạo ra một thứ linh cảm gì đó.
Đôi mắt sáng như viên ngọc, đen trắng phân minh, đáng tiếc lại bị mái tóc nắp nồi che khuất một phần.
An Mộc cố tình rũ mi mắt xuống, trong lòng có chút cảm giác tự ti xen lẫn bất an.
Cặp mắt kia mặc dù xinh đẹp, lập tức liền mất đi ánh sáng.
Phong Tư Nguyệt bĩu môi:”Đôi mắt này mà đặt lên cái đầu heo đó của An Mộc quả thực quá lãng phí!”
Nhưng An Mộc cố tình không có chút phản ứng, ngước mắt nhìn Phong Tử Khiêm, ánh mắt toát ra vẻ si mê
Phong Tử Khiêm tức thì cảm thấy chán ghét:”Cô ở đây làm gì? Có thấy đang làm phiền mọi người không!”
An Mộc không biết nói gì liền đứng lên:”Anh Tử Khiêm, tôi đi, tôi đi lên lầu đây”.
“Đi đi, đi đi!”
Phong Tử Khiêm phất phất tay.
An Mộc xoay người đi lên lầu.
Phong Tư Nguyệt hừ lạnh một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô Mĩ Huệ bắt chặt lấy tay, chặn lời.
Từ đầu đến cuối thấy An Mộc ở trong nhà này, ít nhiều cũng luôn tìm cách tránh mặt Phong Kiêu, trên môi anh ta treo ý cười, càng ngày càng lạnh nhạt.
Phía cuối nhà, khi dáng người gầy ốm của An Mộc khuất hẳn trên cầu thang, trong đầu anh dần hiện ra cảnh tượng An Mộc ngồi co ở một góc phòng, không màng hình tượng mà khóc lớn, cùng với bộ dạng cô trong phòng tắm hôm đó…
Lửa giận đột nhiên lên cao bùng bùng.
Hai chân anh bỗng nhíu vào nhau, người đổ ngã nhưng đã nhanh chóng đứng lên với phong thái cao ngạo, trên người anh ta như phát ra ánh sáng.
Khi anh vừa đứng lên, không khí trong phòng khách đột nhiên bị một khối áp lực nặng nề bao phủ.
Mọi người đều im lặng.
Cả bốn người trong nhà đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu nhìn thẳng mặt một chút, có thể thấy được trong cặp mắt kia chứa đựng lửa giận ngập trời, Phong Anh Hùng lúc này không còn cảm giác gì ngoài run sợ! Vội vàng đứng lên, cúi đầu:”Phong Thiếu…”
Ánh mắt Phong Kiêu sắc lại, dừng trên người Phong Tư Nguyệt.
Phong Tư Nguyệt liền cảm thấy mình như đang ở trong một không gian đóng băng, toàn thân lạnh toát run rẩy, nơm nớp lo sợ lên tiếng:”Chú, chú nhỏ?”.
“Em bao nhiêu tuổi?” Phong Kiêu đột nhiên mở miệng, lời nói ngả ngớn.
Phong Tư Nguyệt không rõ nguyên do câu hỏi, gật đầu:”Hai mươi lăm tuổi”.
“Đã có hôn ước chưa?”.
Ánh mắt Phong Tư Nguyệt sáng lên, nói như vậy chẳng lẽ, chú nhỏ muốn liên hôn với mình sao? Cô biết, những gia tộc lớn đều thông qua hôn sự của con cái để thỏa thuận ít nhiều hợp tác.
Cô không ngại trở thành đối tượng liên hôn đó, bởi vì nếu có thể cùng phong gia liên hôn, nhà cô chắc chắn sẽ trở thành một đại gia tộc!
Vì thế Phong Tư Nguyệt lập tức lắc đầu:”Không có”.
Phong Kiêu nhếch mép cười khẩy:” Hai mươi lăm tuổi mà còn không có hôn ước, là bởi vì từ nhỏ đã lớn lên cùng người đến heo cũng không bằng?”.
Danh sách chương