Editor: Quỷ Quỷ

Phong Tư Nguyệt mặt xanh mét.

Nhan sắc của cô được thừa hưởng phần lớn từ cha, thậm chí ngũ quan không tinh xảo được như Phong Tử Khiêm.

Nhưng nhìn bình thường cũng miễn cưỡng được cho là mỹ nhân, nhưng giờ phút này lại bị người ta trào phúng nói ngay cả heo cũng không bằng? Phong Tư Nguyệt siết chặt hai nắm tay, cố gắng không thể phát tiết!

Kẻ nào dám chửi mắng cô, Phong Kiêu là cái gì chứ?

Cô hít một hơi thật sâu.

Phía trước, Phong Kiêu lại lạnh giọng mở miệng:”Sao nào, nhìn vẻ mặt này của cô, là không đồng ý với tôi?”

Phong Tư Nguyệt cảm thấy tức ngực khó thở!

Phong Anh Hùng vội vàng nói, “Đâu có đâu có, Phong thiếu ở thành phố lớn chắc là đã gặp qua rất nhiều đại mỹ nhân, nhan sắc của Tư Nguyệt trong mắt cậu là không tốt không tốt.”

Phong Tư Nguyệt cảm thấy mình sắp phát điên!

Phong Kiêu cúi đầu cười, “Đứa con gái này của ông, nuỗi dưỡng không được tốt lắm.”

Nói xong liền trực tiếp đi về phía cửa.

Phong Anh Hùng đi theo sau anh, khom lưng cúi đầu nói, “Phong thiếu, Tư Nguyệt là bị tôi làm hư, dám đắc tội với cậu tôi nhất định sẽ giáo huấn nó, chỉ là, không phải tối nay cậu muốn ở lại sao? Chúng tôi đã thu dọn dọn sạch sẽ căn phòng tốt nhất, cậu….”

Phong Kiêu dừng chân nghiêng đầu liếc ông ta một cái sắc lẻm, “Bây giờ tôi không muốn ở, không được sao?”

Phong Anh Hùng nghẹn lời, cũng không dám nói không được!

Phong Kiêu cười lạnh, đảo mắt qua Tư Nguyệt đang tức giận đến run rẩy, rồi mau chóng rời đi.

Rầm!

Cửa phóng bị đóng thật mạnh, đám người vẫn ngỡ ngàng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Phong Anh Hùng lo lắng không thôi, “Rốt cuộc là đã đắc tội với cậu ta ở chỗ nào?”

“Oa!” Phong Tư Nguyệt sống sung sướng từ nhỏ đương nhiên không chịu được sự sỉ nhục này, lập tức khóc to, “Ba, anh ta thật đáng ghét! Anh ta giống một người chú ở chỗ nào chứ? Loại người gì mà không biết lịch sự như thế! Chẳng trách người khác đều nói anh ta tính tình âm tàn, tâm ngoan thủ lạt! Anh ta dám nói con như thế, nói con…..”

Phong Anh Hùng đau đầu muốn nứt ra, phất phất tay rồi đi lên lầu.

Tô Mỹ Huệ nhìn cả nhà, trong đầu mơ hồ có một suy nghĩ.

Từ đầu đến cuối, ngoài Phong Tư Nguyệt chửi mắng An Mộc vài câu, còn lại đều rất bình thường.

Phong Tư Nguyệt vừa mới mắng An Mộc là heo thì ngay lập tức bị mắng lại đến heo cũng không bằng..

Nhưng mà…… Tô Mỹ Huệ lắc lắc đầu, ném hết những suy diễn này ra sau đầu.

Với nhan sắc đó của An Mộc, làm sao Phong Kiêu có thể ra mặt thay cho nó cơ chứ?

Lại nói, cho dù Phong Kiêu thực sự thích An Mộc, chỉ cần nói ra bọn họ cũng không dám không đồng ý, nhưng đằng này Phong Kiêu một câu cũng không đề cập đến!

Cho nên nhất định là do bà nghĩ nhiều rồi!

Sáng sóm hôm sau, An Mộc còn đang ngủ, đã bị người nào đó đập cửa đánh thức.

Rời giường mở cửa phòng thì thấy Phong Tư Nguyệt đang quát tháo, “Cô là heo à! Ngủ đế tận bây giờ? Chúng tôi phải đi tiễn chú út, không phải cô không muốn đi đấy chứ?”

Tiễn Phong Kiêu?

Sáng hôm qua 8h sáng mới dậy, lúc này mới có 5h mà!

Nhưng ngồi nghe Phong Tư Nguyệt giảng đạo lý thì đúng là không chịu nổi, An Mộc cúi đầu nói, “Tôi lập tức ra ngay.”

Hằng năm sống cuộc sống nơm nớp lo sợ ở nhà họ phong, làm cho An Mộc sửa sang lại chính mình chưa đến 5 phút.

Xuống lầu thì chỉ thấy mỗi một mình Phong Tư Nguyệt đang ăn điểm tâm.

Cô vừa muốn đi ăn điểm tâm, Phong Tư Nguyệt liền châm chọc:”Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Bưng hết điểm tâm của cả nhà lên đây!”

Hôm nay Phong Tư Nguyệt đặc biệt khó ở.

Hơn nữa nhìn đôi mắt kia, chắc cả đêm qua không ngủ nổi?

An Mộc nghi hoặc nhìn cô ta liếc mắt một cái, không nói gì, đi bê bát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện