Editor: Cà Chua.

Đường Cảnh tới đón An Mộc tới Đường gia.

An Mộc nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng lắc đầu nói:”Hay là thôi, tôi…”

“Hiện tại an toàn của em là vấn đề lớn nhất, người nhà họ Phong nhất nhất muốn giết em thì phải làm thế nào đây?”

Câu nói đó của Đường Cảnh làm cho An Mộc trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn làm theo lời anh ta.

Dù sao từ nhà cô lên thủ đô cũng mất mấy ngày, mấy ngày này, đành phải làm phiền nhà họ Đường một phen! Trên đường đi, Đường Cảnh hỏi thăm:”Tiếp theo em tính sẽ như thế nào?”

An Mộc lên tiếng:”Kêu gọi đầu tư từ bên ngoài, làm cho cổ phần trong tay Phong Anh Hùng co lại, An thị sẽ trở thành cổ đông lớn nhất.”

Đường Cảnh nhíu mày:”Vậy em phải cần tới một trăm triệu đó:”

An Mộc gật đầu.

Đường Cảng trầm tư một lát, rất lâu sau mới mở miệng:”Chỗ anh còn mấy ngàn vạn, sau khi về nhà, chúng ta thương lượng với bố mẹ một chút, xem có thể xoay sở được một trăm triệu hay không.”

Mấy ngàn vạn đó của Đường Cảnh là tiền riêng của anh ta.

Nhưng hiện tại anh ta không chút do dự lấy ra đưa cho cô.... cảm giác ấm áp lan tỏa cơ thể An Mộc, nhưng cô chợt mở miệng:”Không cần, tôi…..”

“An Mộc” Đường Cảnh mấp máy môi, giọng nói trầm ấm, cắt ngang lời nói của An Mộc.

Xe vừa dừng lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, Đường Cảnh quay đầu, cặp mắt đen sâu thẳm nặng nề nhìn chằm chằm An Mộc:”Một ngày trước ngày mất, dì đã trở về Đường gia, em biết tại sao không?”

Đường Cảnh dứt lời cùng thái độ sửng sốt của An Mộc.

Giọng nói của Đường Cảnh vừa lạnh nhạt, vừa có chút ôn hòa ấm áp:”Dì nói, dì muốn cho em từ hôn, sau đó chúng ta sẽ đính hôn”.

An Mộc ngây người.

Khi còn nhỏ mẹ cũng thường nói giỡn như vậy, hơn nữa lời từ hôn từ phía Phong gia đã được cô xác nhận lại rất nhiều lần, thế nhưng An Mộc chưa lần nào nghĩ tới, quyết định này lại được mẹ cô trực tiếp đưa ra!

Tám năm trước, khi thanh danh của Phong Tử Khiêm bắt đầu lan rộng một chút, bố mẹ cô đã nghĩ đến việc từ hôn.

Cô nhớ rõ đó là một ngày trời nắng đẹp, mẹ cô vừa bước ra đến cửa, nhìn cô tự hào:”An Mộc nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, đừng lo, mẹ sẽ chọn cho con một người trượng phu tốt nhất để đính hôn.”

Sau đó, bọn họ trở về từ Phong gia và bị tai nạn xe.

Bàn tay đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy, An Mộc lấy lại tinh thần mới biết Đường Cảnh đang nắm lấy tay cô:”Vậy nên An Mộc, em đừng tỏ ra xa lạ, chúng ta đích thị là người một nhà”.

Ánh mắt anh ta cực kì nghiêm túc, bị nhìn như vậy làm cho An Mộc đột nhiên cảm nhận được áp lực rất lớn.

Đường Cảnh thích cô thật lòng.

Ngay lúc này, Đường Hạ của chính thời điểm này đang cảm nhận được điều đó.

Nhưng……

Nếu không có Phong Kiêu, nếu như cả thể xác và tâm hồn của cô thực sự thanh sạch, cô sẽ nguyện làm theo sự an bài của mẹ.

An Mộc nhắm mắt lại, thở dài, cô lấy bàn tay kia gỡ bàn tay của Đường Cảnh ra:”Anh à, mẹ tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng tin”.

Sắc mặt Đường Cảnh lập tức trở nên buồn bã, định mở miệng thì An Mộc đã chỉ tay về phía đèn đã chuyển màu xanh:”Kìa, có thể đi tiếp rồi”.

Đường Cảnh trầm mặc nhìn cô, rất lâu sau mới quay lại phía trước, lái xe.

Trong xe chỉ có hai người, không gian lại trầm mặc như thế, thật khó xử.

An Mộc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe tiến thẳng vào sân nhà họ Đường, lúc cô mở cửa xe bước xuống, liền nhận ra bên ngoài cửa còn xuất hiện một chiếc BMW mini màu trắng.

An Mộc nhướn mày hỏi:”Trong nhà có khách sao?”

Đường Cảnh nhìn chiếc xe, vừa nhìn dường như đã thấu rõ, hờ hững mở miệng:”Là Hứa Lộ”.

Nghe thấy cái tên Hứa Lộ, An Mộc liếc mắt nhìn Đường Cảnh một cái, lại gần, thấp giọng nói nhỏ:”Anh à, cô ấy cũng có ý với anh đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện