Chu Lăng tắm qua, lại ngồi vào trước máy tính chuẩn bị xem tiểu thuyết, nhưng hôm nay cô xem như thế nào nó cũng không đi vào, rốt cục là vẫn để máy đấy, mà nằm úp sấp ở trên giường, bắt đầu đem này nọ và mấy quển sách hôm nay mua ra. 

Lúc này Ngô Ngôn không có ở nhà, bằng không cô rất xấu hổ. Cứ như vậy quang minh chính đại ngồi mở đồ ra thưởng thức. Buổi chiều ở trong cửa hàng tuy rằng chọn được nhiều thứ nhưng không dám xem kỹ, nên không biết nó có hình dạng gì. 

Đang xem đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Chu Lăng giật mình một cái, nhanh chóng đem này nọ hướng xuống chăn giấu đi, chợt lóe lên ngồi trước máy tính giả vờ giả vịt bắt đầu xem trang web. 

Ngô Ngôn tính đi vào tủ lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, khỏe mắt đảo đến nhìn trên giường nguyên bản giữa trưa anh đã gấp thành khối đậu phụ, bây giờ lại trở lên lộn xộn, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Lăng em mệt mỏi thì mau đi ngủ?"

"Em mới không mệt đâu!"Chu Lăng căng thẳng giọng nói cũng to lên. 

Thấy biểu tình kinh ngạc của Ngô Ngôn, vội vàng nhỏ giọng lại, "Anh nhanh đi tắm rửa đi, em không mệt. "

Hôm nay so với mọi ngày anh có vẻ về sớm hơn, lúc này cũng đã hơn mười giờ, không nói năng gì nữa, tự đi tắm rửa. 

Chu Lăng nhìn anh đi vào, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, vội vàng đến trước giường luống cuống tay chân đem các thứ thu dọn cất vào trong túi để nguyên như lúc trước. 

Chính là càng nhanh lại càng rối, cô thỉnh thoảng còn quay lại nhìn xem phòng tắm, chỉ sợ Ngôn Ngôn đi ra sẽ nhìn thấy, nên mới chậm. Muốn nói cô thật ra là giả đứng đắn, rõ ràng trong lòng tò mò muốn chết, còn mặt dày lôi kéo Ngô Ngôn đi vào trong cửa hàng mua, bây giờ muốn nhìn thì thoải mái mà nhìn, nhưng lúc này lại khẩn trương đứng lên, lén lút như trộm. 

Cô một bên ở trong lòng phì nhổ chính mình, một bên đem các thứ vào trong túi plastic. "Tiểu Lăng đang làm cái gì vậy?"

Trong lòng Chu Lăng nhảy dựng lên, tay cũng cứng lại, xoay người cười gượng nói: "Ha ha, không làm cái gì. "

Ngô Ngôn vừa đi vừa lau tóc, hướng tới Chu Lăng, nhìn thoáng qua cái gói to, nói: "Hôm nay em muốn dùng cái gì?"

Mặt Chu Lăng lập tức đỏ bừng, vội vàng ném cái gì đó vào trong, nói "Ai muốn dùng, em chỉ là tò mò, muốn nhìn một chút. "

"Đều đã mua rồi, mà chỉ nhìn xem thật là lãng phí, "Ngô Ngôn ném khăn mặt ở trong tay đi, ôm Chu Lăng ngồi xuống ghế bỏ gói to gì đó lật xem: "Em nói xem hôm nay em thích dùng cái nào?"

Trong giọng nói còn có điểm trêu tức làm cho Chu Lăng thẹn quá thành giận, đẩy Ngô Ngôn ra đứng lên, đem gói to đổ ra nhìn một chút rồi cầm một cái vừa dài vừa nhỏ: "Em thấy hay hôm nay dùng cây roi da này đi "ánh mắt cô không có ý tốt mà nhìn đến cái mông của Ngô Ngôn một chút. 

"Em tin rằng anh sẽ thích, nó sẽ giúp anh đạt cao triều sướng nhất chưa từng có tới nay. hừ hừ. " Chu Lăng nhìn Ngô Ngôn nói

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến cuối năm, sắp sang năm mới. Chu gia chỉ có mỗi mình Chu Lăng, mà Ngô Ngôn lại không có người thân, sang năm mới tất nhiên là cô phải đi về. 

Chính là Ngô Ngôn không đi được ngày nghỉ đông của anh đã dùng xong rồi, mà cuối năm bọn họ cũng phải chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, chỉ sợ xin nghỉ không được. 

"Em mới đến đây, hãy ở lại muộn một chút rồi về, "Ngô Ngôn nói: "Thử cảm thụ một chút về không khí đón năm mới ở bộ đội xem sao, hơn nữa xe lửa cũng chạy đến muộn mới nghỉ. "

Chu Lăng gật đầu đáp ứng, đã quên phải mua vé xe lửa trước, vốn cô không cần phải đi làm, hoàn toàn có thể về nhà trước tiên sao. Chẳng qua ở lại bộ đội đến ba mươi, chính là ba già mẹ già ở nhà sẽ buồn. 

Nếu ông bà nội còn sống, cùng đại gia đình bác cả ở cùng một chỗ cũng vô cùng náo nhiệt, hiện tại bọn họ lại không còn, nên chỉ đến nhà bà ngoại cùng cậu cùng nhau đón năm mới. 

Ngày ba mươi, Chu Lăng gọi điện về nhà nói chuyện được một lúc, thì bị đại tỷ cùng một trung đội phu nhân lôi kéo đến căn tin. Bạn gái của Tam trung đội và tứ trung đội cũng vừa đến đây được hai ngày, các cô là lấy lý do đến thăm người thân, Chu Lăng không thường hay đi ra ngoài, chỉ gặp măt các cô một lần, coi như không khó ở chung. 

Các cô đến căn tin để gói bánh trẻo, trừ bỏ mấy vị phu nhân của trung đội trưởng, thì cũng có người nhà của các chiến sĩ khác. Đại đội đặc chủng tất cả chức nghiệp đều quan nhân, trừ bỏ mấy sĩ quan ra, rất nhiều đều là sĩ quan cấp úy ở chỗ này làm chiến sĩ bình thường. 

Cũng có nhiều người đã lập gia đình, sang năm mới, tất nhiên sẽ có người nhà đến thăm người thân. Các cô đến căn tin thì đã có hơn mười người, còn có mấy đứa trẻ nhỏ chạy tới chạy lui. 

Nhân bánh và vỏ bánh đã chuẩn bị xong, bọn họ chỉ cần gói bánh, trước kia ở nhà cũng làm bánh trẻo vơí mẹ già, về điểm này cô cũng coi được là có thiên phú, từng chiếc bánh cực kỳ xinh đẹp hấp dẫn được đặt ở trên bàn, khiến mọi người trầm trồ tán thưởng không thôi. 

Chu Lăng đỏ mặt, nói: "Kia cũng là mọi người làm vỏ bánh tốt, nhân lại đều đều, bằng không tôi cũng không làm được ra hiệu quả như thế này. "

Bộ đội cái gì cũng phải chỉnh tề cùng khí thế, binh lính tiến vào hát lên một bài hát, rồi mới ăn cơm, vui đùa bưng bánh trẻo lên ăn, ăn xong liền bật ti vi xem đón xuân. 

Nghe đại tỷ nói nếu là bộ đội bình thường thì sẽ cùng người dân địa phương tổ chức tiệc đón xuân, chúc tết, nhưng bởi vì bộ đội đặc chủng phải giữ bí mật, nên miễn hạng mục này, chính là bên trong muốn làm một chút hoạt động, Chu Lăng có chút tò mò, nếu không phải về nhà đón năm mới, cô cũng muốn ở lại giúp vui. 

Trên xe quả nhiên là không có ai, chủ yếu tuyến xe này là từ thành phố N đến thành phố J, thành phố lại không lớn lắm, cũng không có điểm du lịch gì, lại là đầu năm mới, ở ngoài người cũng cảm thấy ít đi. Chu Lăng cảm thấy cô đi chuyến xe này là nhẹ nhàng nhất. 

Đi vào nhà, đã bị mẹ già giữ lấy nhìn nửa ngày, chỉ sợ ở bộ đội nuôi dưỡng không được tốt. Chu Lăng dở khóc dở cười: "Con ở bên ngoài cũng như trước kia ở một mình, Ngô Ngôn còn có thể ngược đãi con sao?"

"Nói bậy, kết hôn không giống như lúc chưa kết hôn, Ngô Ngôn đối sử với con có tốt không?"Muốn nói quả thật là quá tốt, chính là Chu Lăng lại nhớ tới anh săn sóc đối với cô gái kia, trong lòng không khỏi có chút bóng ma. 

Cô cười nói: "Anh ấy dám đối sử không tốt với con. "

Một bộ yếu ớt mười phần bộ dáng, làm cho mẹ già yên tâm lại là lo lắng, vỗ lên trên đầu cô một chút nói: "Con không phải là người yếu ớt, làm vợ không giống với như lúc là con gái, nên phải có trách nhiệm gánh vác, Ngô Ngôn còn phải làm việc, chuyện trong nhà con phải quản một chút, đừng làm cho nó phải lo toan tất cả. "

"Mẹ, người cứ yên tâm đi, có hai người thì có việc gì, bây giờ chẳng khác gì như lúc con còn độc thân, mẹ xem con bây giờ không phải rất tốt sao?"

Mẹ già trừng mắt nhìn cô, liếc mắt một cái: "Con cũng không còn nhỏ nữa, còn không mau đi sinh một đứa nhỏ? Năm nay con đã hai mươi chín, nếu để đến ba mươi, thì đã là sản phụ cao tuổi. Nhà Tiểu Ngô còn mỗi mình nó, khẳng định là cũng muốn có con. "

Chu Lăng nhíu mày nói: "Mẹ con vừa mới trở về, mẹ không thể trễ vài ngày lải nhải sao?"

Mẹ già oán hận lấy tay chỉ lên trán ấn một cái nói: "Mẹ cũng lười nói với con, còn lại cố chấp từ nhỏ, cho đến bây giờ không thèm nghe ai nói. "

Theo thường lệ đến đầu tháng ba, là mọi người trong gia đình phải đi chúc tết, chính là gia đình cô họ hàng thân thích không nhiều lắm, trừ bỏ nhà bác cả, chính là nhà bà ngoại cùng gia đình cậu dì. 

Cơ hồ mỗi người đều hỏi Ngô Ngôn vì sao không có tới, cô vốn không cảm thấy Ngô Ngôn không cùng cô trở về cũng chẳng có gì cùng lắm thì hơi mất hứng một chút, lại bị nhiều người hỏi như vậy, cô liền phiền chán đứng lên, chỉ hận không đem miệng bọn họ bịt lại thì mới tốt. 

Nhưng người ta cũng là quan tâm, cô chẳng nhưng không thể nói cái gì, còn phải mở miệng cười giải thích, trong lòng lại phiền, thầm nghĩ này nọ. Đã đi hết các nhà trưởng bối, giờ đến phiên nhà cô ở nhà chờ bọn họ tới chúc tết. 

Muốn nói sang năm mới thật phiền, lại mệt lại ầm ỹ vừa tốn tiền, thật sự là không có ý tứ gì. Trước kia lúc cô không kết hôn thật là tốt, đi theo ba mẹ đến nơi, trên cơ bản cái gì cũng không cần phải xen vào. 

Bây giờ cô đã kết hôn, tuy rằng không có ở trong này, nhưng rất nhiều việc so với trước kia là không giống nhau. Ít nhất trước kia cô không cần phải mùng tuổi cho bọn trẻ, bây giờ phải cho. 

Vì vậy cô không thể không nặng lòng đi đến ngân hàng lấy tiền, mà còn phải là tiền mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện