Mỗi lần Ngô Ngôn gọi điện thoại lại đây, lúc nào cũng nghe thấy bên âm thanh náo nhiệt ở bên này, không phải là uống trà uống rượu, mà là đánh bài chà xát mạt chược.
Mà Ngô Ngôn ở bên kia cũng náo nhiệt không kém, hai ngày qua đều là âm thanh cười đùa của mọi người, sau lại liền biến thành huấn luyện khi khẩu hiệu hò hét hoặc âm thanh kêu ca.
Rõ ràng là đầu tháng ba này bọn họ có ba ngày hoạt động, đến tháng bốn là bình thường không biết bọn họ có phải hay không cũng chú ý ngày sơ thất, mười ba và mười lăm. Chu Lăng là vốn ở lại chơi một tháng rồi mới về, muốn ở lại lâu một chút bồi bồi cha mẹ, thứ hai ngồi xe cũng thoải mái chút, đỡ phải gặp nhiều người đi làm ăn, đi cùng chuyến xe.
Mặc dù Ngô Ngôn có chút buồn bực, nhưng không nói gì, thực rõ ràng đáp ứng rồi. Chính là Chu Lăng sợ mẹ già là thần nói lải nhải, rốt cuộc là không ở lại được hết một tháng, liền gọi điện cho Ngô Ngôn kêu ca nói, lỗ tai cô rất giỏi chịu đựng bị lải nhải.
Ngô Ngôn hỏi cô rốt cuộc mẹ già lải nhải cái gì, nhưng cô lại đánh chết cũng không chịu phun ra một chữ. Hừ hừ, nếu cho anh biết mẹ già thúc giục cô sinh con, ai biết được anh có thể hay không làm mấy chuyện xấu đây, cô thật ra chưa chuẩn bị tốt làm mẹ.
Hơn nữa mẹ Ngô Ngôn lại không còn, mẹ già lại còn hai năm nữa mới về hưu, không bằng để đến lúc đó rồi mới sinh đứa bé đi, khi đó mẹ già có nhiều thời gian chiếu cô cô, giúp cô trông con.
Chẳng qua lời này cô không giám nói ra, sợ mẹ già quýnh lên, liền xin về hưu trước, nếu về hưu trước so với về hưu sau thì sẽ bị trừ đi mất hai mươi phần trăm, mà số tiền này cũng không hề nhỏ.
Đến ngày hai mươi ba tháng giêng, Chu Lăng ngồi xem xem ti vi lại hoàn toàn không thấy đi vào, tại trong đầu vẫn đang nghĩ nói như thế nào với mẹ già là muốn đi về trước thì, chuông cửa nhà vang lên.
Nhìn xem thời gian bây giờ mới bảy giờ sáng, lúc này ai đến đây?Trong lòng buồn bực, lại phải đi mở cửa. "Tiểu Lăng, sớm!"
Chu Lăng chấn kinh trừng mắt to, mẹ già ngồi ở phòng khách thấy không có động tĩnh gì, liền hỏi: "Tiểu Lăng, ai tới?"
Ngô Ngôn đóng cửa lại, quen thuộc tìm đôi giày thay đổi, một tay xách hành lý theo, một tay ôm Chu Lăng, cúi người xuống môi cô hôn một cái, đáp: "Mẹ, là con, năm mới vui vẻ! Ba ba, năm mới vui vẻ!"
Ba già mẹ già vừa mừng vừa sợ, vội vàng lại bắt tay anh, như tiếp đón quý khách đi vào, hỏi: "Đã ăn sáng chưa?Bây giờ mẹ đi làm bữa sáng cho con, con ngồi đây chờ trong chốc lát, uống ly trà cho ấm. "
Ngô Ngôn vội vàng ngăn bà lại nói: "Mẹ không cần đâu, con đã ăn qua ở trên xe lửa rồi. "
Anh lấy túi đồ ở trong ba lô ra đặt lên bàn, "Sang năm mới, vào đúng lúc con không có rảnh lên không tới sớm chúc tết ba mẹ được, lại không biết mua cái gì, lên chỉ mua ít thuốc bổ này để ba mẹ bồi bổ. "
Cả nhà ngồi xuống nói chuyện phiếm trong chốc lát, nhìn xem thời gian không còn sớm, ba già mẹ già vào phòng bếp nấu cơm, Chu Lăng liền kéo Ngô Ngôn vào phòng mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh như thế nào lại có thời gian đến đây nha? Nghỉ đông thì không phải, hay là xin nghỉ?"
Ngô Ngôn ngồi xuống ở mép giường, ôm thắt cô dùng một chút lực liền đem cô ngô lên đùi mình, nói: "Bọn anh vừa làm nhiệm vụ xong, trong đội lại không có chuyện gì, nên anh xin nghỉ vài ngày. "
Chu Lăng gật gật đầu hỏi: "Vậy anh chuẩn bị lúc nào chứ?Để em còn đi mua vé, sợ mua muộn không có?Nếu không thì em với anh cùng nhau đi... "
Cô nói còn chưa dứt lời đã bị Ngô Ngôn che miệng lại, hai mươi ngày qua không thấy, cô lại còn dài dòng này nọ làm cái gì?Quá lãng phí thời gian. Chu Lăng tuy rằng nghi hoặc, nhưng hai ngày sau tương đối mà nói Ngô Ngôn hết sức nhàn nhã.
Anh mỗi ngày ngủ đến giờ là rời giường chạy bộ, mà chạy vòng quanh phía sau ở nhà cô, ở đó là bãi cỏ chiều dài hơn nghìn mét chạy năm vòng, sau đó là tập xà đơn xà kép nửa tiếng, ban ngày cùng Chu Lăng đến thăm nhà họ hàng, đến tối muộn là là hít đất mấy trăm cái.
Ba già mẹ già không biết anh buổi sáng đi tập thể dục, hít đất thì đóng cửa ở trong phòng làm, chỉ kỳ quái anh như thế nào, trời rất lạnh mà ngày nào cũng tắm rửa, một ngày thay hai bộ quần áo, nhưng cũng không hỏi anh, chỉ nghi hoặc ở trong lòng thôi.
Ngày qua ngày vô tư tự tại đến ngày thứ năm, Chu Lăng đột nhiên nhận được điện thoại của cậu bạn học Lý Binh Khang, người này như thế nào đã thay đổi chỗ ở, nói chuyện lại đè nặng thanh âm, cô thiếu chút nữa là không nhận ra. "Binh khang năm mới vui vẻ, chúc cậu năm nay phát tài nhiều hơn nữa a!"
"Năm mới vui vẻ!"Giọng nói của Lý binh khang có điểm hàm hồ. "Nghe nói cậu về nhà?"
Cậu ta cũng không có hỏi Ngô Ngôn, đại khái chắc nghĩ là quan quân hội không có thời gian cùng cô về thăm người nhà đi. "Đúng vậy, trở về chúc tết thôi, ở nhà ngây người một tháng, đến hai ngày nữa là đi. "
"Cậu ở nhà sao?Ngày nào đó ra tụ tập, lan tử cùng lưu thịnh bọn họ cũng còn đang ở nhà. "Chu Lăng nhìn Ngô Ngôn liếc mắt một cái, thật ra không có chủ động nói anh cũng về, bởi vì cô không xác định anh có hay không muốn lộ diện.
Ngô Ngôn theo phòng vệ sinh đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, thấy Chu Lăng tắt điện thoại thuận miệng hỏi: "Ai gọi điện thoại?"
"Là Lý Binh Khang, ở thành phố N đã gặp qua, cậu ta hẹn em buổi tối ra ngoài ăn cơm, anh muốn cùng đi hay không?"Chu Lăng nói.
Ngô Ngôn nghĩ nghĩ nói: "Hôm nay anh muốn đi ra ngoài một chút, đến tầm chiều sẽ trở về, em ở nhà chờ anh. "
Anh nói xong mặc áo khoác vào, chào qua ba già mẹ già rồi đi ra cửa. Ba già mẹ già tò mò nhìn anh đi ra cửa, sau đó tò mò nhìn về phí Chu Lăng.
Chu Lăng lại hoàn toàn không hiểu được, cô chưa từng nghe thấy Ngô Ngôn nói anh có chiến hữu ở thành phố J, hơn nữa xem vẻ mặt của anh, tuy rằng mặc quần áo hàng ngày, lại cũng có thể là công sự mới đúng, cô không muốn hỏi đến chỉ phải cười nói: "Đại khái là anh ấy phải đi gặp chiến hữu, buổi trưa không ăn cơm ở nhà. "
Chu Lăng không quá thích chơi mạt chược, nhưng mẹ già lại thích, chị họ và chị dâu họ cũng thích. Vừa ăn cơm trưa xong, chị họ và chị dâu tới đây, chỉ có ba người, vì thế liền lôi kéo Chu Lăng nhập bọn.
Cô cơ bản vẫn biết quy tắc chơi, nhưng kỹ xảo lại không có, thậm trí lúc ra bài, hạ bài lại quên tráo bài, nhưng cũng may tuy rằng là lính mới nhưng vận khí tốt, ván nào ván đấy đều thắng, cô chơi thắng được hơn hai mươi đồng, làm cho ba người hô to buồn bực, bắt cô mời khách.
Chu Lăng liền mang theo túi tiền lẻ, bên trong đều là tiền xu nặng trịch, là tất cả cô thắng được cả buổi chiều, đi xuống lầu chuẩn bị mua ít đồ xiên nướng về cho mọi người, ở ngay bãi cỏ trước mặt là có mấy quán bán đồ xiên nướng, chuyên bán cho những người đến đó vui chơi, hương vị coi như cũng được, giá cả lại vừa phải.
Đem tiền xu tiêu hết, trong tay cầm các đồ xiên nướng nặng trịch, cô cầm một xiên thịt nướng đầy hạt tiêu vừa ăn vừa đi trở về. Hạt tiêu nhà này có vẻ rất cay lại nhiều mù tạt nữa, hơn nữa ngày hôm qua cô có chút cảm mạo, nên ăn một miếng hạt tiêu xong là nước mắt lưng tròng. "Tiểu Lăng. "
Cô đột nhiên quay đầu, cười nói: "Ngô Ngôn xong việc rồi à?" Vừa nói một bên lại lấy tay áo của anh lau nước mắt, NND, thật là cay.
Ngô Ngôn lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô lau nước mắt, buồn cười nói: "Cay như vậy mà còn muốn ăn, ăn ngon như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên. "Cô chọn xiên thịt dê đưa cho ăn, "Này đây là cả buổi chiều em vất vả kiếm được, mau ăn đi, không trở về sẽ bị mọi người cướp sạch. "
Ngô Ngôn nhíu mày tỏ vẻ nghi vấn, Chu Lăng cười nói, "Chơi mạt chược, lần đầu tiên em cùng mọi người chơi, lại thắng đợc hơn hai mươi đồng. "
Ngô Ngôn, nhìn xuống túi xiên thịt nướng, hỏi: "bao nhiêu nguyên liệu có đủ không? Không thì đi mua thêm một chút nữa?"
"Không cần, thế này là đủ rồi, không phải chúng ta còn đi ăn cơm sao... Kỳ quái bây giờ là năm giờ, Lý Binh khang như thế nào còn không gọi điện báo. "Ngô Ngôn trầm mặc một chút, nói: "Cậu ta sẽ không gọi điện tới. "
_________________
Mà Ngô Ngôn ở bên kia cũng náo nhiệt không kém, hai ngày qua đều là âm thanh cười đùa của mọi người, sau lại liền biến thành huấn luyện khi khẩu hiệu hò hét hoặc âm thanh kêu ca.
Rõ ràng là đầu tháng ba này bọn họ có ba ngày hoạt động, đến tháng bốn là bình thường không biết bọn họ có phải hay không cũng chú ý ngày sơ thất, mười ba và mười lăm. Chu Lăng là vốn ở lại chơi một tháng rồi mới về, muốn ở lại lâu một chút bồi bồi cha mẹ, thứ hai ngồi xe cũng thoải mái chút, đỡ phải gặp nhiều người đi làm ăn, đi cùng chuyến xe.
Mặc dù Ngô Ngôn có chút buồn bực, nhưng không nói gì, thực rõ ràng đáp ứng rồi. Chính là Chu Lăng sợ mẹ già là thần nói lải nhải, rốt cuộc là không ở lại được hết một tháng, liền gọi điện cho Ngô Ngôn kêu ca nói, lỗ tai cô rất giỏi chịu đựng bị lải nhải.
Ngô Ngôn hỏi cô rốt cuộc mẹ già lải nhải cái gì, nhưng cô lại đánh chết cũng không chịu phun ra một chữ. Hừ hừ, nếu cho anh biết mẹ già thúc giục cô sinh con, ai biết được anh có thể hay không làm mấy chuyện xấu đây, cô thật ra chưa chuẩn bị tốt làm mẹ.
Hơn nữa mẹ Ngô Ngôn lại không còn, mẹ già lại còn hai năm nữa mới về hưu, không bằng để đến lúc đó rồi mới sinh đứa bé đi, khi đó mẹ già có nhiều thời gian chiếu cô cô, giúp cô trông con.
Chẳng qua lời này cô không giám nói ra, sợ mẹ già quýnh lên, liền xin về hưu trước, nếu về hưu trước so với về hưu sau thì sẽ bị trừ đi mất hai mươi phần trăm, mà số tiền này cũng không hề nhỏ.
Đến ngày hai mươi ba tháng giêng, Chu Lăng ngồi xem xem ti vi lại hoàn toàn không thấy đi vào, tại trong đầu vẫn đang nghĩ nói như thế nào với mẹ già là muốn đi về trước thì, chuông cửa nhà vang lên.
Nhìn xem thời gian bây giờ mới bảy giờ sáng, lúc này ai đến đây?Trong lòng buồn bực, lại phải đi mở cửa. "Tiểu Lăng, sớm!"
Chu Lăng chấn kinh trừng mắt to, mẹ già ngồi ở phòng khách thấy không có động tĩnh gì, liền hỏi: "Tiểu Lăng, ai tới?"
Ngô Ngôn đóng cửa lại, quen thuộc tìm đôi giày thay đổi, một tay xách hành lý theo, một tay ôm Chu Lăng, cúi người xuống môi cô hôn một cái, đáp: "Mẹ, là con, năm mới vui vẻ! Ba ba, năm mới vui vẻ!"
Ba già mẹ già vừa mừng vừa sợ, vội vàng lại bắt tay anh, như tiếp đón quý khách đi vào, hỏi: "Đã ăn sáng chưa?Bây giờ mẹ đi làm bữa sáng cho con, con ngồi đây chờ trong chốc lát, uống ly trà cho ấm. "
Ngô Ngôn vội vàng ngăn bà lại nói: "Mẹ không cần đâu, con đã ăn qua ở trên xe lửa rồi. "
Anh lấy túi đồ ở trong ba lô ra đặt lên bàn, "Sang năm mới, vào đúng lúc con không có rảnh lên không tới sớm chúc tết ba mẹ được, lại không biết mua cái gì, lên chỉ mua ít thuốc bổ này để ba mẹ bồi bổ. "
Cả nhà ngồi xuống nói chuyện phiếm trong chốc lát, nhìn xem thời gian không còn sớm, ba già mẹ già vào phòng bếp nấu cơm, Chu Lăng liền kéo Ngô Ngôn vào phòng mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh như thế nào lại có thời gian đến đây nha? Nghỉ đông thì không phải, hay là xin nghỉ?"
Ngô Ngôn ngồi xuống ở mép giường, ôm thắt cô dùng một chút lực liền đem cô ngô lên đùi mình, nói: "Bọn anh vừa làm nhiệm vụ xong, trong đội lại không có chuyện gì, nên anh xin nghỉ vài ngày. "
Chu Lăng gật gật đầu hỏi: "Vậy anh chuẩn bị lúc nào chứ?Để em còn đi mua vé, sợ mua muộn không có?Nếu không thì em với anh cùng nhau đi... "
Cô nói còn chưa dứt lời đã bị Ngô Ngôn che miệng lại, hai mươi ngày qua không thấy, cô lại còn dài dòng này nọ làm cái gì?Quá lãng phí thời gian. Chu Lăng tuy rằng nghi hoặc, nhưng hai ngày sau tương đối mà nói Ngô Ngôn hết sức nhàn nhã.
Anh mỗi ngày ngủ đến giờ là rời giường chạy bộ, mà chạy vòng quanh phía sau ở nhà cô, ở đó là bãi cỏ chiều dài hơn nghìn mét chạy năm vòng, sau đó là tập xà đơn xà kép nửa tiếng, ban ngày cùng Chu Lăng đến thăm nhà họ hàng, đến tối muộn là là hít đất mấy trăm cái.
Ba già mẹ già không biết anh buổi sáng đi tập thể dục, hít đất thì đóng cửa ở trong phòng làm, chỉ kỳ quái anh như thế nào, trời rất lạnh mà ngày nào cũng tắm rửa, một ngày thay hai bộ quần áo, nhưng cũng không hỏi anh, chỉ nghi hoặc ở trong lòng thôi.
Ngày qua ngày vô tư tự tại đến ngày thứ năm, Chu Lăng đột nhiên nhận được điện thoại của cậu bạn học Lý Binh Khang, người này như thế nào đã thay đổi chỗ ở, nói chuyện lại đè nặng thanh âm, cô thiếu chút nữa là không nhận ra. "Binh khang năm mới vui vẻ, chúc cậu năm nay phát tài nhiều hơn nữa a!"
"Năm mới vui vẻ!"Giọng nói của Lý binh khang có điểm hàm hồ. "Nghe nói cậu về nhà?"
Cậu ta cũng không có hỏi Ngô Ngôn, đại khái chắc nghĩ là quan quân hội không có thời gian cùng cô về thăm người nhà đi. "Đúng vậy, trở về chúc tết thôi, ở nhà ngây người một tháng, đến hai ngày nữa là đi. "
"Cậu ở nhà sao?Ngày nào đó ra tụ tập, lan tử cùng lưu thịnh bọn họ cũng còn đang ở nhà. "Chu Lăng nhìn Ngô Ngôn liếc mắt một cái, thật ra không có chủ động nói anh cũng về, bởi vì cô không xác định anh có hay không muốn lộ diện.
Ngô Ngôn theo phòng vệ sinh đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, thấy Chu Lăng tắt điện thoại thuận miệng hỏi: "Ai gọi điện thoại?"
"Là Lý Binh Khang, ở thành phố N đã gặp qua, cậu ta hẹn em buổi tối ra ngoài ăn cơm, anh muốn cùng đi hay không?"Chu Lăng nói.
Ngô Ngôn nghĩ nghĩ nói: "Hôm nay anh muốn đi ra ngoài một chút, đến tầm chiều sẽ trở về, em ở nhà chờ anh. "
Anh nói xong mặc áo khoác vào, chào qua ba già mẹ già rồi đi ra cửa. Ba già mẹ già tò mò nhìn anh đi ra cửa, sau đó tò mò nhìn về phí Chu Lăng.
Chu Lăng lại hoàn toàn không hiểu được, cô chưa từng nghe thấy Ngô Ngôn nói anh có chiến hữu ở thành phố J, hơn nữa xem vẻ mặt của anh, tuy rằng mặc quần áo hàng ngày, lại cũng có thể là công sự mới đúng, cô không muốn hỏi đến chỉ phải cười nói: "Đại khái là anh ấy phải đi gặp chiến hữu, buổi trưa không ăn cơm ở nhà. "
Chu Lăng không quá thích chơi mạt chược, nhưng mẹ già lại thích, chị họ và chị dâu họ cũng thích. Vừa ăn cơm trưa xong, chị họ và chị dâu tới đây, chỉ có ba người, vì thế liền lôi kéo Chu Lăng nhập bọn.
Cô cơ bản vẫn biết quy tắc chơi, nhưng kỹ xảo lại không có, thậm trí lúc ra bài, hạ bài lại quên tráo bài, nhưng cũng may tuy rằng là lính mới nhưng vận khí tốt, ván nào ván đấy đều thắng, cô chơi thắng được hơn hai mươi đồng, làm cho ba người hô to buồn bực, bắt cô mời khách.
Chu Lăng liền mang theo túi tiền lẻ, bên trong đều là tiền xu nặng trịch, là tất cả cô thắng được cả buổi chiều, đi xuống lầu chuẩn bị mua ít đồ xiên nướng về cho mọi người, ở ngay bãi cỏ trước mặt là có mấy quán bán đồ xiên nướng, chuyên bán cho những người đến đó vui chơi, hương vị coi như cũng được, giá cả lại vừa phải.
Đem tiền xu tiêu hết, trong tay cầm các đồ xiên nướng nặng trịch, cô cầm một xiên thịt nướng đầy hạt tiêu vừa ăn vừa đi trở về. Hạt tiêu nhà này có vẻ rất cay lại nhiều mù tạt nữa, hơn nữa ngày hôm qua cô có chút cảm mạo, nên ăn một miếng hạt tiêu xong là nước mắt lưng tròng. "Tiểu Lăng. "
Cô đột nhiên quay đầu, cười nói: "Ngô Ngôn xong việc rồi à?" Vừa nói một bên lại lấy tay áo của anh lau nước mắt, NND, thật là cay.
Ngô Ngôn lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô lau nước mắt, buồn cười nói: "Cay như vậy mà còn muốn ăn, ăn ngon như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên. "Cô chọn xiên thịt dê đưa cho ăn, "Này đây là cả buổi chiều em vất vả kiếm được, mau ăn đi, không trở về sẽ bị mọi người cướp sạch. "
Ngô Ngôn nhíu mày tỏ vẻ nghi vấn, Chu Lăng cười nói, "Chơi mạt chược, lần đầu tiên em cùng mọi người chơi, lại thắng đợc hơn hai mươi đồng. "
Ngô Ngôn, nhìn xuống túi xiên thịt nướng, hỏi: "bao nhiêu nguyên liệu có đủ không? Không thì đi mua thêm một chút nữa?"
"Không cần, thế này là đủ rồi, không phải chúng ta còn đi ăn cơm sao... Kỳ quái bây giờ là năm giờ, Lý Binh khang như thế nào còn không gọi điện báo. "Ngô Ngôn trầm mặc một chút, nói: "Cậu ta sẽ không gọi điện tới. "
_________________
Danh sách chương