" Ba, ba đi ký hợp đồng với Phàm đúng không? Con cũng muốn đi." Ninh Thư sau vụ báo chí kia thì không muốn ra khỏi nhà, mãi đến hôm nay biết ba đi gặp anh liền làm nũng muốn đi theo.
" Con vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Ba thấy con trai nhà Lăng gia cũng được đấy." Ông Lãnh nhíu mày nói.
" Ba, con không muốn. Con nhất định phải có được phàm." Ninh Thư hậm hực quay mặt đi.
Lãnh Hải thở dài một tiếng, mặc kệ Ninh Thư quay người rời khỏi nhà. Ninh Thư thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, bao nhiêu ngày không gặp, không biết anh có nhớ cô ta không?
" Boss, ba mẹ anh đâu?" Lăng U tò mò nhìn Quân Mạc Phàm, từ khi quen anh cô không hề thấy anh nhắc đến ba mẹ mình, trong khi anh đã gặp qua ba mẹ cô, Lăng U có chút thấy không công bằng.
" Không biết." Quân Mạc Phàm thản nhiên trả lời.
".........."
" Em hỏi làm gì? Muốn gặp ba mẹ anh sao?" Quân Mạc Phàm nhìn cô xụ mặt liền không nhịn được cắn nhẹ má cô.
" Em mới không muốn." Lăng U quay mặt đi.
" Lăng U, anh bị ba mẹ bỏ rơi, từ nhỏ đã được ba nuôi chăm sóc. Anh định đến lúc thích hợp sẽ đưa em đi gặp, nhưng em đã gấp gáp như vậy thì mai anh sẽ đưa em đi." Quân Mạc Phàm cắn cắn tai cô nói khẽ.
( tác giả chính thức lên sàn/ vỗ tay/)
Lăng U bị anh cắn, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai.
Hợp đồng được ký kết, Quân Mạc Phàm vừa ra ngoài đã bị Ninh Thư bám lấy không buông, anh lạnh nhạt hất tay cô ta ra, cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi, dương thọ của Ninh Thư sẽ tận.
" Ba, con đã đặt nhà hàng, chúng ta có thể đi rồi." Ninh Thư vui vẻ nói.
" Mạc Phàm, lâu rồi chúng ta cũng không ngồi ăn chung, bữa này coi như nể mặt lão già này đi." Lãnh Hải nhìn đến con gái lại khẽ thở dài trong lòng, dù sao cũng là cha con, ông có giúp cũng chỉ được như vậy mà thôi.
Quân Mạc Phàm gật đầu đồng ý, nhìn lại thấy mặt cô khó chịu liền cười nhẹ ôm eo cô cùng đi.
" Phàm, cô ta chỉ là thư ký, sao có thể đi được?" Ninh Thư chỉ tay vào Lăng U tức giận nói.
" Thân phận vị hôn thê của tôi, đủ để đi rồi chứ?"
Ninh Thư hậm hực nhìn theo hai người, dậm chân vài cái rồi chạy theo.
Nhà hàng cao cấp, thức ăn cũng là giá trên trời, Lăng U ăn được vài miếng liền thấy khó chịu, cô cười ngượng, xin lỗi một tiếng rồi vào phòng vệ sinh.
" Cô còn định bám lấy Phàm đến bao giờ?" Ninh Thư không biết từ khi nào đã đứng trước cửa, khoanh tay nhìn cô.
" Đến hết đời." Lăng U lau miệng nhàn nhạt trả lời.
" Cô...... đồ không biết tốt xấu, cô nghĩ cô xứng với Phàm sao?" Ninh Thư túm lấy tay cô.
" Xứng hay không xứng thì cũng không đến lượt cô nói đâu." Lăng U ghé sát tai cô ta nói nhỏ.
Ninh Thư nắm chặt tay, trong lúc tức giận liền đẩy mạnh Lăng U vào cánh cửa, mắt thấy sắp và vào cánh cửa, Lăng U nhắm chặt mắt lại.
" Con vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Ba thấy con trai nhà Lăng gia cũng được đấy." Ông Lãnh nhíu mày nói.
" Ba, con không muốn. Con nhất định phải có được phàm." Ninh Thư hậm hực quay mặt đi.
Lãnh Hải thở dài một tiếng, mặc kệ Ninh Thư quay người rời khỏi nhà. Ninh Thư thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, bao nhiêu ngày không gặp, không biết anh có nhớ cô ta không?
" Boss, ba mẹ anh đâu?" Lăng U tò mò nhìn Quân Mạc Phàm, từ khi quen anh cô không hề thấy anh nhắc đến ba mẹ mình, trong khi anh đã gặp qua ba mẹ cô, Lăng U có chút thấy không công bằng.
" Không biết." Quân Mạc Phàm thản nhiên trả lời.
".........."
" Em hỏi làm gì? Muốn gặp ba mẹ anh sao?" Quân Mạc Phàm nhìn cô xụ mặt liền không nhịn được cắn nhẹ má cô.
" Em mới không muốn." Lăng U quay mặt đi.
" Lăng U, anh bị ba mẹ bỏ rơi, từ nhỏ đã được ba nuôi chăm sóc. Anh định đến lúc thích hợp sẽ đưa em đi gặp, nhưng em đã gấp gáp như vậy thì mai anh sẽ đưa em đi." Quân Mạc Phàm cắn cắn tai cô nói khẽ.
( tác giả chính thức lên sàn/ vỗ tay/)
Lăng U bị anh cắn, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai.
Hợp đồng được ký kết, Quân Mạc Phàm vừa ra ngoài đã bị Ninh Thư bám lấy không buông, anh lạnh nhạt hất tay cô ta ra, cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi, dương thọ của Ninh Thư sẽ tận.
" Ba, con đã đặt nhà hàng, chúng ta có thể đi rồi." Ninh Thư vui vẻ nói.
" Mạc Phàm, lâu rồi chúng ta cũng không ngồi ăn chung, bữa này coi như nể mặt lão già này đi." Lãnh Hải nhìn đến con gái lại khẽ thở dài trong lòng, dù sao cũng là cha con, ông có giúp cũng chỉ được như vậy mà thôi.
Quân Mạc Phàm gật đầu đồng ý, nhìn lại thấy mặt cô khó chịu liền cười nhẹ ôm eo cô cùng đi.
" Phàm, cô ta chỉ là thư ký, sao có thể đi được?" Ninh Thư chỉ tay vào Lăng U tức giận nói.
" Thân phận vị hôn thê của tôi, đủ để đi rồi chứ?"
Ninh Thư hậm hực nhìn theo hai người, dậm chân vài cái rồi chạy theo.
Nhà hàng cao cấp, thức ăn cũng là giá trên trời, Lăng U ăn được vài miếng liền thấy khó chịu, cô cười ngượng, xin lỗi một tiếng rồi vào phòng vệ sinh.
" Cô còn định bám lấy Phàm đến bao giờ?" Ninh Thư không biết từ khi nào đã đứng trước cửa, khoanh tay nhìn cô.
" Đến hết đời." Lăng U lau miệng nhàn nhạt trả lời.
" Cô...... đồ không biết tốt xấu, cô nghĩ cô xứng với Phàm sao?" Ninh Thư túm lấy tay cô.
" Xứng hay không xứng thì cũng không đến lượt cô nói đâu." Lăng U ghé sát tai cô ta nói nhỏ.
Ninh Thư nắm chặt tay, trong lúc tức giận liền đẩy mạnh Lăng U vào cánh cửa, mắt thấy sắp và vào cánh cửa, Lăng U nhắm chặt mắt lại.
Danh sách chương